Hai khối băng tinh hình dáng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn kỹ thì chính là chữ viết của tộc nhân ngư.
Nhìn hai khối băng tinh có chút đáng yêu này, mọi người không biết mình nên tỏ ra kinh ngạc hay bật cười thì tốt hơn.
Ấu tể nhân ngư của phân hội mình không chỉ kích phát dị năng mà lại còn là dị năng biến dị cực kỳ hiếm thấy, chuyện này hiển nhiên làm bọn họ kinh ngạc, thế nhưng hiểu được ý nghĩa của hai chữ viết này thì lại nhịn không được muốn cuồi.
Tiểu nhân ngư vừa có dị năng liền nghĩ tới dùng dị năng viết chữ cho gia trưởng nhìn, mặc dù không phải là đưa cho bọn họ nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy ấm áp.
“Không cần tiếng ca cũng có thể sử dụng dị năng, trong tộc nhân ngư từng có tiền lệ không?” Kiến thức về chủng tộc nhân ngư có hạn, Trịnh Chu là người đầu tiên biểu thị nghi vấn.
Làm một bảo mẫu hợp cách quả thực nên hiểu biết về các chủng tộc, thế nhưng chủng tộc ở tinh tế thực sự quá nhiều, vì thế đại đa số đều là những tri thức căn bản, còn tìm hiểu sâu hơn là chuyện không có khả năng.
“Theo tôi biết thì không có, còn thực tế có hay không thì không rõ.” Rất nhanh liền có người trả lời, là Trát Lạp Đức được Tạ Loan gọi từ phòng bảo vệ tới: “Bất kể là có tiền lệ hay không, hiện giờ đã chứng minh là có.”
Quả thực là vậy, mọi người cùng gật đầu, dần dần ổn lại tâm tình kích động của mình.
Tiếng ca cùng dị năng của nhân ngư theo lý thuyết là không thể tách biệt, thế nhưng hiện thực đã bày ngay trước mắt, mọi người liền xem đó là một kỳ tích tốt đẹp.
“Tốt quá rồi…” Hạ Kỳ thực sự rất vui sướng, cô thực lòng cao hứng vì ấy tể nhân ngư.
Tiểu nhân ngư này bị người nhà vứt bỏ, nguyên nhân không khó đoán, chính vì nó thiếu hụt năng lực nói chuyện.
Ấu tể không biết nói, không có tiếng hát, suy ra không thể nắm giữ dị năng.
Thế nhưng sự thực chứng minh ấu tể nhân ngư này là một đứa bé rất ưu tú, không hề thua kém những ấu tể khác.
Dị năng hệ băng biến dị ở trong chủng tộc nhân ngư quả thực quá hiếm thấy, điều này đã gián tiếp chứng minh thiên phú xuất sắc của bé.
Băng tinh ngưng kết từ dị năng sau một khoảng thời gian ngắn sẽ hòa tan, thừa dịp hình dáng băng tinh vẫn còn rõ ràng, Tạ Loan lập tức lấy máy chụp hình chụp lại làm kỷ niệm.
Mấy tấm hình này Tạ Loan không định post lên du tinh, cậu muốn cất giữ tự xem mà thôi, không muốn mang tới quá nhiều sự chú ý của ngoại giới cho ấu tể.
“Chuyện ấn ký màu đen tôi nói với ông hôm qua, ông có tìm hiểu được không?” Tạ Loan ôm ấu tể nặc khắc tư trong lòng, nó thực ngoan ngoãn cuộn thành một cục tròn vo nằm trong lòng anh, thoạt nhìn rất đáng yêu.
“Không có.” Trát Lạp Đức lập tức lắc đầu, ông quả thực chưa từng thấy qua ấn ký tương tự như vậy.
Nói thực khi thanh niên trước mắt nói tới ấn ký màu đen, lại có liên quan tới chủng tộc nặc khắc tư, phản ứng đầu tiên của Trát Lạp Đức là bệnh hắc yểm.
Thế nhưng khi đối phương cho mình xem ấn ký thì Trát Lập Đức lập tức gạt bỏ ý tưởng đó.
Đó không phải ấn ký của căn bệnh hắc yểm, bệnh hắc yểm sẽ hình thành những đường hoa văn màu đen cố định, trên mỗi người bị bệnh luôn giống hệt nhau, mà ấn ký thanh niên cho mình xem khác biệt rất lớn.
Liên lạc bằng hữu chuyên nghiên cứu lĩnh vực này cũng không hỏi được tin tức gì, bất quá nhìn ấn ký này, Trát Lạp Đức cũng có suy nghĩ giống Tạ Loan, mơ hồ có cảm giác không tốt lắm.
Đặc biệt là ấn ký này còn xuất hiện trên người nặc khắc tư ngay từ khi phá xác, Trát Lạp Đức kiềm không được nhớ tới một chuyện…
Hơn ba mươi năm trước, bộ đội Tinh Minh dò xét ở thủ đô tinh của chủng tộc nặc khắc tư thì tìm thấy một quả trứng trong đống phế tích, khi ấy nó kỳ thực có màu trắng.
Màu trắng là tình huống bình thường, thế nhưng sau đó vì sao nó biến thành màu đen thì Trát Lạp Đức cũng không rõ. Bây giờ ông đang nghĩ là liệu chuyện này cùng ấn ký mà Tạ Loan cho ông xem có liên quan gì hay không.
Đối phương không biết, trên tinh mạng cũng không tra được, Tạ Loan khẽ nhíu mày, gật đầu đáp lại.
Hoàn toàn không tìm được tin tức liên quan, Tạ Loan an ủi xoa xoa sống lưng ấu tể trong lòng, chỉ đành tạm thời gác lại.
Biết thanh niên lo lắng cho mình, ấu tể nặc khắc tư nâng đầu, đôi mắt xanh nhạt tròn vo chăm chú nhìn thanh niên, sau đó nhỏ giọng ư ô một tiếng, củng củng ngực thanh niên.
Chiếc sừng nhỏ trên đầu cọ lên người thanh niên, cái đuôi cũng đặt ở vị trí để thanh niên dễ dàng chạm tới, đối với một con nặc khắc tư mà nói, đó không thể nghi ngờ là một tư thế biểu đạt tín nhiệm cùng ỷ lại.
Bị ấu tể củng, Tạ Loan theo bản năng ôm chặt ấu tể hơn, sợ nó bị rớt xuống.
“Ư ô.” Củng củng hai cái, ấu tể nặc khắc tư rất nhanh liền an tĩnh vùi mình trong lòng thanh niên.
Tạm thời gác chuyện này lại, Tạ Loan bắt đầu tính toán chuyện dạy trụ cột chiến đấu cho ấu tể.
“Trước tiên thuê thêm một bảo vệ luân phiên gác cổng, Hạ Kỳ, hôm nay chị đăng đơn tuyển dụng đi.” Nói xong, Tạ Loan chuyển tầm mắt về phía nam nhân trung niên ở đối diện: “Trước khi tuyển được giáo viên chuyên dạy trụ cột chiến đấu cho ấu tể, việc này tạm thời làm phiền ông kiêm nhiệm, tiền lương sẽ gia tăng.”
Vừa nghe thấy tiền lương, khóe mắt Trát Lạp Đức lập tức co rút, thế nhưng vẫn gật đầu đáp ứng thanh niên.
Chuyện dạy trụ cột chiến đấu cho ấu tể trước đây không lâu ông đã từng nghe qua, khi ấy mọi người đang thảo luận chuyện tuyển dụng thêm giáo viên, nghĩ tới bản thân thân là thượng tướng Tinh Minh trải nghiệm vô số trên chiến trường lại đi làm bảo vệ gác cổng chứ không phải giáo viên, Trát Lạp Đức nhất thời nhịn không được thực tự tin nói mình có thể đảm nhận công việc này.
“Tiểu Già Nhĩ chỉ mới kích phát dị năng, hi vọng ông có thể giúp nó trong nắm giữ cùng vận dụng dị năng thuần thục.” Nhìn hai khối băng tinh đã hoàn toàn tan chảy, Tạ Loan chậm rãi nói: “Ấu tể nhân ngư này là một bé ngoan, nếu ngươi chịu dạy, nó nhất định sẽ cố gắng học.”
Trát Lạp Đức không chút do dự đáp ứng, nói thực, một ấu tể nhân ngư có thể kích phát dị năng hệ băng, cho dù thanh niên không lên tiếng nhờ vả, bản thân ông cũng có chút ngứa ngáy.
Dị năng biến dị rất hiếm thấy trong chủng tộc nhân ngư, nếu có thể dạy ra một học trò lợi hại thì ông cũng rất có mặt mũi a…
Nghĩ tới sau này ngay cả đối thủ một mất một còn của ông ở trong quân bộ cũng phải cười giả lả tâng bốc mình, Trát Lạp Đức cảm thấy thực hả dạ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, Hạ Kỳ lập tức lên mạng đăng thông báo tuyển dụng.
Phát tin xong, Hạ Kỳ vốn định tắt quang não đi, thế nhưng nhớ tới hôm trước phân hội vừa post tuyên truyền, cô quyết định kiểm tra xem có bình luận nào cần hồi phục hay không.
Tài khoản chính thức của phân hội do Hạ Kỳ quản lý, thật ra thì mỗi ngày cô đều đăng nhập kiểm tra thông tin.
Vốn Hạ Kỳ chỉ định xem qua một chút mà thôi, thế nhưng lick vào khu bình luận mới thì có một dòng tin hấp dẫn sự chú ý của cô.
‘Kim văn trên trán ấu tể nhân ngư này sao giống ấn ký của gia tộc Hoắc Địch vậy…’
Thật ra thì người này cũng không thắc mắc hay nghi hoặc gì cả, chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng thuận miệng nói vậy thôi.
Thế nhưng không ngờ sau khi gửi dòng tin này, bên dưới lại có rất nhiều lời bình luận.
‘Hóa ra không phải chỉ có một mình tôi nghĩ vậy, thực sự rất giống, không phải thực sự là gia tộc Hoắc Địch đi?’
‘Khẳng định là không phải, nếu là ấu tể của gia tộc Hoắc Địch thì nó không thể nào ở trong một phân hội không danh không tiếng như vậy, chắc chắn phải ở trong phân hội Khang Nặc ở Hải Luân Mễ Đặc Tinh.’
Hải Luân Mễ Đặc Tinh là thủ đô tinh của chủng tộc nhân ngư, mà phân hội Khang Nặc chính là phân hội xếp thứ tư tinh tế. Gia tộc Hoắc Địch có thể xem là một gia tộc có ảnh hưởng trong chủng tộc nhân ngư, gia tộc này luôn đưa ấu tể tới phân hội Khang Nặc.
Nhìn thấy bình luận này, một số người phản bác, một số thì bị thuyết phục.
Thực ra từ hình chụp thì bọn họ cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, trong những tấm hình được đăng thì không có tấm nào chụp thẳng mặt, vì thế cho dù cảm thấy giống thì bọn họ cũng không quá khẳng định.
Thế nhưng trên du tinh thực sự có rất nhiều người rảnh rỗi đến phát hoảng, nhìn thấy bình luận này thì không biết từ đâu moi ra danh sách nhập học của phân hội Khang Nặc năm trước, bên trong có cả hình chụp của ấu tể.
So sánh hình chụp một ấu tể nhân ngư có ấn ký vàng nhạt trên trán với tiểu nhân ngư của phân hội mình, Hạ Kỳ sửng sốt phát hiện, ấn ký trên trán hai ấu tể giống hệt nhau…