Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 85: Vứt bỏ



Lạc Luân Tinh đối với quân đoàn mà Ya Yi thống lĩnh có ý nghĩa giống như một trạm tiếp nguyên liệu, số lượng tinh thạch năng lượng mà tinh cầu này sản xuất ra đủ để thỏa mãn nhu cầu bổ sung năng lượng của vũ khí nồng cốt của Cái Á.

Đoàn đội công trình sư của tộc tát ân sau khi nghiên cứu nói vũ khí nòng cốt của Cái Á chỉ có thể sử dụng được ba lần, thực tế thì cách nói này không chính xác cho lắm.

Mỗi lần sử dụng thứ vũ khí này đều tiêu hao một lượng năng lượng nhất định, lúc chủng tộc nặc khắc tư thiết kế ra nó, thứ vũ khí này rất khó tìm ra viên tinh nguyên vĩnh cửu thứ hai trên tinh tế.

Một viên tinh thạch lớn cỡ quả đấm chứa đựng năng lượng đủ để thứ vũ khí này kích hoạt ba lần.

Bởi vì không thể tìm được vật thay thế nên nhóm công trình sư của tộc tát ân mới đưa ra phán đoán này.

Sự thực ở thời đại bây giờ, phương pháp bổ sung năng lượng cho vũ khí nòng tốt đã tìm được.

Dùng tinh nguyên vĩnh cửu làm vật dẫn, thông qua kỹ thuật hiện đại chuyển một lượng lớn năng lượng tinh thạch vào trong khối nguyên tinh này, lấy số lượng bù chất lượng, theo đó có thể tuần hoàn sử dụng khối nguyên tinh vĩnh cửu này.

Trở lại Lạc Luân Tinh nghỉ ngơi dưỡng sức, theo lý thì bọn họ sẽ chuẩn bị công chiếm một tinh cầu trong kế hoạch, thế nhưng nhóm binh lính theo quân đoàn trở về Lạc Luân Tinh phát hiện, nhóm cao tầng… bao gồm cả thủ lĩnh tựa hồ đều tạm gác chuyện này lại.

Kể từ buổi sáng giúp Lạp Duy chỉnh lý mấy cọng tóc vểnh vểnh, Tạ Loan nhìn thấy bé chim trưởng thành này suốt mấy hôm nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ duy trì trạng thái chỉnh chu sau khi được anh chỉnh lý.

Giữ nguyên kiểu tóc suốt mấy ngày nay, mỗi lần đi tới bên cạnh anh, đối phương tựa hồ có ý muốn nói mình không làm loạn tóc, ánh mắt sáng lóng lánh của đối phương làm Tạ Loan có cảm giác mình đang nhìn thấy một bé chim béo đang ưỡn ngực khoe thành tích.

Hiển nhiên sau khi tắm thì tóc Lạp Duy lại tiếp tục vểnh lên hỗn loạn, Tạ Loan một lần nữa đưa tay giúp đối phương chỉnh lý, đáp lại ánh mắt sáng long lanh của đối phương, sau khi chỉnh lý tóc tai xong, Tạ Loan lại tiếp tục xoa xoa đầu bé khố duy trưởng thành này hồi lâu.

Hiện giờ khi đối mặt với Tạ Loan, con khố duy này đặc biệt ngoan ngoãn, anh có thể cảm nhận được đối phương cố gắng biểu hiện là bé ngoan với mình, tựa hồ vẫn còn áy náy chuyện mới gặp.

“Ta không tức giận.” Vỗ nhẹ đầu người trẻ tuổi trước mặt, Tạ Loan cảm thấy mình nên nói thẳng để con khố duy này không áy náy bế tắc nữa.

Tạ Loan cũng không để ý những lời đối phương đã nói lúc mình mới lên chiến hạm, trong trường hợp đó, những lời kia kỳ thực rất bình thường.

Thế nhưng nghe Tạ Loan nói vậy, Lạp Duy vẫn an phận đứng trước mặt anh, đây là chuyện nó muốn làm.

Thấy không thể lay chuyển, Tạ Loan suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng tùy ý đối phương.

Sau khi được cộng hưởng kí ức, Lạp Duy liền phái người thăm dò chút tin tức.

Tỷ nhưng hai bé chim béo chơi thân với mình, còn có cặp vợ chồng đã nhận nuôi mình ở thế giới tuyến bên kia, bất quá tạm thời vẫn chưa có tin tức nào.

Ở thế giới kia, mình cùng một người bạn được một cặp gia trưởng nhận nuôi, có ba có mẹ, bất quá Lạp Duy cảm thấy, thanh niên trước mắt nhất định có địa vị ngang hàng với gia trưởng.

Trong kí ức, nó cùng một con ấu tể khố thác thực hâm mộ nhìn ấu tể khố đề được gia trưởng chở bay lên trời. Thanh niên ôm bọn họ đứng ở bên cạnh quan sát, đại khái là cảm nhận được nỗi buồn của chúng, thanh niên cúi đầu nói, sau này đối phương thực sự đã làm vậy.

Ấu tể vui sướng kêu chíp chíp, mà thanh niên cũng không phải tùy tiện dỗ dành bọn họ, sau đó đối phương thực sự mang bọn họ bay lên trời cao.

Những nhân viên cao tầng khác tựa hồ đang họp, Tạ Loan bị con khố duy không biết dùng cách nào thoát khỏi cuộc họp dùng ánh mắt mong đợi nhìn chăm chú, rất nhanh anh liền bại trận, không hỏi thêm gì theo đối phương đi tới một khoảng sân.

“Muốn làm gì?” Đến đây, Tạ Loan quan sát khoảng sân rộng thỉnh thoảng có nhân viên đi qua tuần tra, hỏi người trẻ tuổi tóc vàng dẫn mình tới đây.

Lạp Duy không trả lời, thế nhưng ngay lúc Tạ Loan vừa dứt lời vài giây, trước mặt anh liền xuất hiện một sinh vật hung mãnh to lớn có dáng ngoài giống như đại bàng.

Lông chim là màu vàng sậm đặc biệt xinh đẹp, đầu ưng, vuốt sắc bén mỏ nhọn, lần đầu tiên Tạ Loan nhìn thấy khố duy trưởng thành là ở cuộc thi phi hành của ấu tể trên Áo Nhĩ Đặc Tinh.

Đột nhiên con khố duy này biến về nguyên hình là muốn làm gì, Tạ Loan có chút không hiểu.

Ngay lúc Tạ Loan khó hiểu, anh nhìn thấy sinh vật khổng lồ vừa xinh đẹp lại hung mãnh kia nhích tới gần mình hơn một chút, sau đó cúi thấp thân mình.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Loan là đưa tay sờ lông vũ vàng sậm xinh đẹp trên người đối phương, không giống lông mao mềm mại ở thời kỳ ấu tể, lông vũ hiện giờ rất cứng rắn.

“Muốn ta leo lên à?” Xoa xoa lông vũ cứng rắn, Tạ Loan đối mặt với ánh mắt đối phương, hỏi thử.

Rất nhanh, Tạ Loan liền nghe thấy một tiếng đáp lại, âm thanh trầm thấp, hoàn toàn không giống tiếng kêu thanh thúy non nớt của ấu tể.

Không biết vì sao đối phương lại đột nhiên muốn làm như vậy, thế nhưng thấy con khố duy này biến về nguyên hình cúi người chờ anh leo lên, Tạ Loan vẫn làm theo kỳ vọng của đối phương.

Leo lên phần lưng của sinh vật lo lớn trước mắt, lông chim ở lưng vẫn khá mềm mại, Tạ Loan có cảm giác mình đang ngồi trên một tấm thảm mềm mại.

Cảm nhận được mình bị một sức mạnh vô hình cố định ở vị trí này, ngay sau đó Tạ Loan nghe thấy tiếng xé gió theo hành động đập cánh của đối phương…

Bay.

Cảnh vật phía dưới trong mắt Tạ Loan ngày càng nhỏ, không phải là cơ giáp mini hay tinh hạm, đây là lần đầu tiên Tạ Loan trực tiếp tiếp cận bầu trời.

Tốc độ phi hành thực sự rất nhanh, gió vù vù thổi qua gò má Tạ Loan, bất quá bởi vì trên người có một tầng lá chắn bảo hộ nên Tạ Loan không hề cảm thấy chút đau đớn nào.

So sánh sinh vật khổng lồ chở mình bay vút lên trời cao cùng bé chim béo chíp chíp nằm trong lòng mình trong kí ức, Tạ Loan rất khó giải thích cảm giác trong lòng mình lúc này, có chút ấm áp cũng có chút chua xót.

Anh gặp được bé chim béo này sau khi trưởng thành, đồng nghĩa ở thế giới tuyến bên này, anh đã bỏ qua thời kỳ trưởng thành của nó.

Không chỉ ấu tể này mà tất cả những ấu tể khác cũng vậy.

Một sinh vật khổng lồ không chút kiêng nể gì phi hành trên khu quân sự phòng thủ nghiêm ngặt suýt chút nữa đã làm cả khu cảnh báo nguy hiểm, cũng may trong số lính canh phòng có người nhận ra nguyên hình của Lạp Duy.

Bay vút qua một tòa tháp đồng hồ, Tạ Loan nhẹ nhàng vuốt ve phần lông vũ vàng sậm có thể xem là mềm mại, đại khái hiện giờ anh đã hiểu được con khố duy này muốn biểu hiện năng lực của mình sau khi trưởng thành.

Quả thực Lạp Duy nghĩ như vậy.

Nó đã trưởng thành, thanh niên không có khả năng ôm nó bay lên bầu trời trong như kí ức nữa, thế nhưng chính vì đã trưởng thành nên ngược lại nó có thể chở thanh niên.

Sau khi chuyến bay tốc độ cao kết thúc, lông chim con khố duy này hiển nhiên có chút rối loạn, biểu hiện ở hình thái nhân loại là lại có vài cọng tóc không nghe lời vểnh vểnh lên.

Tạ Loan không nói gì, kiên nhẫn giúp đối phương chỉnh lý.

“Con còn có thể bay nhanh hơn nữa.” Hơi cúi đầu để thanh niên chạm vào tóc mình, Lạp Duy nhỏ giọng nói.

Bởi vì lo lắng cho thanh niên ngồi trên lưng mình nên mới giảm chậm tốc độ, bằng không nó ít nhất có thể bay nhanh gấp đôi như vậy.

“Ừ.” Tạ Loan ôn hòa đáp, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời chờ đợi khen ngợi thực quen thuộc, trái tim Tạ Loan mềm nhũn, nhịn không được giang tay ôm con khố duy ngoan ngoãn trước mặt.

Con khố duy trưởng thành này có thể bay rất nhanh là chuyện đương nhiên, ngay từ khi còn là ấu tể, bé chim béo này đã có thể bay nhanh hơn rất nhiều ấu tể.

Ở thế giới bên kia, con khố duy này còn từng giành được hạng tư trong cuộc thi phi hành.

Cuộc hội nghị cao tầng mà Lạp Duy không tham dự lần này thực tế là hội nghị tác chiến, cũng trong cuộc họp này lần này, những vị cao tầng khác nghe thấy thống lĩnh cùng sĩ quan phụ tá quyết định khá kỳ lạ, dứt khoát biểu thị tạm ngừng kế hoạch, quân đoàn sẽ đóng đô ở Lạc Luân Tinh bất động.

Đối với Tư Phân Khắc Tinh, mục tiêu hủy diệt tiếp theo của quân đoàn, trong lúc không hay không biết tinh cầu này đã may mắn thoát khỏi vận mệnh hủy diệt.

Giống như một con bướm nhỏ đang đập đập cánh, thế giới tuyến bên này bắt đầu xảy ra biến hóa.

Phạm vi hoạt động được cho phép là trong tòa thành thị này, bởi vì muốn làm một việc nên Tạ Loan không để Lạp Duy đi theo mình, anh dẫn theo binh lính được phái tới bảo hộ mình, ở trong thành phố tìm được một tiệm kẹo cùng một cửa hàng có thể đặt làm các loại hàng hóa.

Tạ Loan mua kẹo trong tiệm kẹo, trong cửa hạng đặt làm một chiếc huy chương có hình dáng giống hoa hướng dương, hệt như huy chương trong cuộc thi phi hành.

Chờ sản phẩm làm xong, Tạ Loan định đưa chiếc huy chương này cho Lạp Duy.

Lúc Tạ Loan trở lại quân khu, hội nghị cao tầng cũng vừa kết thúc, trên đường về trụ sở vừa vặn nhìn thấy hai người có chút ấn tượng.

Hai người lính này trước đó vì không buông anh ra mà bị Già Nhĩ dùng dị năng tổn thương, nhìn thấy bọn họ, Tạ Loan dừng lại một chút rồi quay qua đi tới chỗ bọn họ.

Trên tay hai người còn quấn băng vải, bởi vì bị dị năng cao cấp tổn thương nên thương thế có chút không giống vết thương bình thường, thời gian lành lại tương đối chậm.

Nhìn thấy thanh niên đi thẳng tới chỗ mình, hai binh lính vốn có chút khó hiểu cùng lúng túng, kết quả bọn họ bị câu xin lỗi của đối phương làm sửng sốt.

“Rất xin lỗi vì vết thương trên tay hai người, hi vọng hai người tha thứ cho Già Nhĩ, nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được, hai người cứ việc nói.” Tạ Loan thành khẩn nói.

Hoàn toàn không ngờ đối phương lại xin lỗi mình, hai binh lính hạ cấp đơ người một giây, sau đó bắt đầu thụ sủng nhược kinh.

Sĩ quan phụ tác kỳ thực đã nương tay rồi, vì thế cánh tay bọn họ chỉ bị tổn thương nhẹ mà thôi. Hai người đang định phản ứng thì ngay lúc này nhân ngư có mái tóc dài vàng óng đi tới.

“Xin lỗi.” Âm thanh trong suốt lạnh lùng, nhân ngư đứng bên cạnh Tạ Loan hướng hai binh lính nhận lỗi.

Lần này cả hai người hoàn toàn bối rối.

Thanh niên vì nó mà hướng người khác nhận lỗi, nghĩ tới đây, Già Nhĩ thực trực tiếp theo sau gia trưởng chủ động mở miệng.

Tình huống giống như gia trưởng dẫn ấu tể làm sai chuyện tới xin lỗi vậy, tự dưng hai binh lính có cảm giác như vậy.

Dọc theo đường quay về trụ sở, Tạ Loan thấy con nhân ngư này mặc dù không nói gì nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt xanh biếc nhìn mình, cứ như muốn nói gì đó nhưng lại do dự không dám nói.

“Sao vậy?” Tạ Loan chậm rãi hỏi.

Câu hỏi của anh tựa hồ tạo cơ hội cho đối phương, Tạ Loan thấy con nhân ngư này đưa bàn tay vẫn luôn siết chặt về phía mình, sau đó hai tay đặt chung vào một chỗ, tựa hồ đang nâng thứ gì đó.

Trong lòng bàn tay nhân ngư là một miếng vảy băng lam xinh đẹp.

Đó không phải miếng vảy rụng đầu tiên của con nhân ngư này, miếng vảy rụng đầu tiên ở thời ấu tể, Già Nhĩ kỳ thực có cất giữ.

Thế nhưng bởi vì cuối cùng không đợi được người mong đợi nên nó đã vứt bỏ miếng vảy kia.

Hiện giờ đã không thể nào tìm được, cho dù hối hận cũng muộn rồi.

“Mạt mạt…” Già Nhĩ nhỏ giọng gọi thanh niên trước mắt, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp chăm chú nhìn anh.

Không phải là miếng vảy rụng đầu tiên, thanh niên có nguyện ý nhận lấy cùng cất giữ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.