Hiệp Khách Vương Phi

Chương 37: Chó cắn chó



Theo sau Đông Lăng, Bắc Yến cùng Nam Cương dâng lên lễ vật của mình cùng những lời chúc khách sáo. Qua hết các vị đại thần trong triều cũng đã quá trưa. Hoàng thượng phất tay cho trù phòng dâng lên ngọ thiện.

Doanh Mai rất bất mãn, tại sao đồ ăn trước mặt mà Thất gia không cho nàng ăn. Nàng không muốn ăn hoa quả, không muốn ăn bánh ngọt. Doanh Mai muốn ăn thịt chiên, muốn ăn gà tần cơ. Cuộc đời thật bất công mà.

Trong lúc Doanh Mai bất mãn, Đông Phương Hoài đã nâng ly rượu cất bước lại gần.

- Nghe danh Thất vương gia đã lâu, Hoài xin kính Thất vương gia một ly.

Đông Phương Hoài đứng đối diện Nam Cung Diệp, giơ tay nâng chén. Con mắt Doanh Mai tối lại. Đây là muốn thăm dò Thất gia nhà nàng. Tướng quân đã mất, chỉ còn Thất gia. Đông Lăng muốn biết Thất gia có thực sự mất võ công hay không?

Đông Phương Hoài kính rượu, từ chối sẽ mất thể diện không chỉ của Thất gia mà còn cả Đại Sở. Có điều Thất gia chắc chắn sẽ không để tâm đến mấy thứ đó. Doanh Mai không để Nam Cung Diệp từ chối, vươn tay đón lấy ly rượu:

- Thất gia sức khỏe không tốt, không thể uống rượu. Vương phi ta sẽ thay chàng ấy nhận ý tốt của Tứ vương tử.

Khốn kiếp, ngay cả một nữ tử như nàng, hắn cũng xuất nội lực thăm dò. Đông Phương Hoài quá nham hiểm rồi. Từ cổ tay Doanh Mai bắn ra một cây kim. Đông Phương Hoài chợt thấy nhói đau, bàn tay không tự chủ mà thả lỏng, chén trên tay biến mất, hắn híp mắt nguy hiểm. Doanh Mai đáp lại. Mặc dù ta không có nội lực, nhưng ngươi nghĩ gây khó dễ được cho ta sao? Đừng có mơ.

Rượu hoàng cung đều là loại quý hiếm, ây nha, nàng rất lâu rồi không được uống rượu, một chén quá không đủ. Doanh Mai tiếc nuối, liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nam Cung Diệp. Thôi xong!

Tức giận. Cần dỗ dành!

- Thất gia.

Giọng mũi mềm nhẹ như mèo kêu gãi vào lòng nam tử nào đó. Hắn quay mặt đi, tự nhắc nhở bản thân phải giữ vững lập trường.

Doanh Mai ôm lấy cánh tay hắn, thủ thỉ như mê hoặc:

- Ta biết ngài không muốn bại lộ, lại không thể mất mặt Đại Sở. Dù gì ta cũng là Doanh Sơ Tà, là thống lĩnh trong quân doanh, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn tự tung tự tác đây?

Nữ nhân này! Rất biết tránh nặng tìm nhẹ! Rõ ràng lo hắn sẽ bại lộ lại cố tình nhận trách nhiệm về mình, làm sao hắn có thể không yêu thương đây?

- Thất gia, đừng giận nữa được không?

- Nàng nói ta sức khỏe không tốt.

Ặc. Không phải chứ? Vẻ mặt Doanh Mai như còn trong mộng. Được rồi, nàng thừa nhận, mình sai lầm rồi.

Chiều, một mảnh ca múa thái bình trong hoàng cung. Doanh Mai vốn rất nhàm chán liền bị Nam Cung Diệp lôi đi.

- Thất gia, đi đâu?

Nam Cung Diệp rất nghiêm túc:

- Đi chứng minh cho nàng thấy, sức khỏe ta tốt hay không?

Còn tức giận a. Lần thứ hai nàng thừa nhận sai lầm vẫn không được sao? Đây là muốn gì a.

- Im nào.

Đi tới khúc quanh, Nam Cung Diệp ôm nàng bay về một phía. Doanh Mai rất thức thời che dấu khí tức.

Hoàng cung lộng lẫy nguy nga, nhưng cũng không thiếu những nơi hẻo lánh, ví dụ như, lãnh cung.

Trong một tòa viện tiêu điều xơ xác, có hai người đứng dưới bóng cây. Nữ tử hồng y thanh lệ nhưng lại bị sự tức giận trên khuôn mặt làm cho vặn vẹo, Tống Tử Yên.

- Nam Cung Thành, chính ngươi đã sai Tống Tử Ngạn hạ dược ta?

- Ha, đúng thì sao? Bản danh sách đó ngươi đã lấy đi còn muốn ta tha cho ngươi?

- Nam Cung Thành, ta đã nói đồ ngươi mất không liên quan đến ta.

- Phải không? Dù sao bây giờ ngươi cũng chỉ là một chiếc giày rách, không đủ tư cách làm chính phi của ta.

- Ngươi muốn bội ước? Đừng quên giao dịch của chúng ta. 

- Ha ha. Giao dịch? Tên nhu nhược Nam Cung Mặc còn chưa có chết. Chỉ một Thất Vũ các nhỏ nhoi mà cũng dám trái lệnh ta. Đây chỉ là trừng phạt nhỏ cho ngươi, để ngươi biết, ai mới là chủ tử.

- Nam, Cung, Thành. Ngươi đừng quên, trao đổi của ngươi và Đông Lăng còn nằm trong tay ta.

Nam Cung Thành âm trầm ngoan độc. Nữ tử vẫn không buông tha.

- Ngươi tưởng có thể vứt bỏ ta sao? Một khi những thứ kia lộ ra, ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Nam Cung Thành tiến sát tới nữ tử, đè ép nàng xuống:

- Vậy sao, nhưng ngươi đang ở cùng một con thuyền với ta đấy. Tống Tử Yên, mỹ nữ đệ nhất kinh thành, chậc.

- Nam Cung Thành, ngươi, khốn kiếp, mau buông.

- Chậc, chậc, ta cứ nghĩ ngươi bị hạ xuân dược sẽ đến tìm ta. Nói, hôm đó ngươi đi tìm tên ăn mày nào giúp ngươi hả?

- Khốn kiếp. Ta sẽ không tha cho ngươi.

- Ha, còn dám uy hiếp ta. Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào?

Doanh Mai trợn mắt nhìn một màn trước mặt. Lượng thông tin quá nhiều, nàng chưa kịp tiêu hóa đã thấy hai người kia lăn lộn, ừm, dĩ nhiên là một người phảng kháng một người cưỡng ép, nhưng như vậy lại càng kích thích, y phục từng lớp từng lớp rơi ra. Bỗng trước mặt tối đen, Doanh Mai bị vây trong mùi hương tử đàn. Nam Cung Diệp ôm nàng rời xa.

- Ấy, ta còn chưa có xem đủ.

- Xem cái gì mà xem.

- Thất gia, không phải là ngài không tốt thật chứ?

- Nàng!

Nam Cung Diệp giận đỏ mặt. Còn không phải là vì nàng? Doanh Mai cười sảng khoái, hôm nay xem được một vở kịch thật đặc sắc.

- Ây nha, chó cắn chó, thật xứng đôi.

Nam Cung Diệp tiến tới ôm lấy nàng.

- Đúng vậy, còn phải nhờ công vương phi.

Doanh Mai liếc mắt. Hắn nói đến bộ 72 bức xuân cung đồ kia? Ha, danh sách bị mất, Nam Cung Thành cho rằng người lấy là Tống Tử Yên nên trở mặt với nàng ta. Thật quá tốt.

- Vương gia, xem ra chúng ta phải đến thăm khuê phòng Tống tiểu thư một chuyến rồi.

- Yên tâm, ta đã thăm dò rồi, lúc nào thích hợp sẽ mang nàng đi.

- Được.

Nam Cung Diệp và Doanh Mai thong thả bước đi, chưa ra khỏi lãnh cung, nơi này có sự tiêu điều thê lương không nói lên lời. Doanh Mai nhận thấy Nam Cung Diệp có chút khác thường, quan tâm vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn:

- Thất gia?

Nam Cung Diệp chỉ về một hướng, tòa viện hẻo lánh, đã lâu không có người động đến, bụi dải một lớp dày không được quét dọn.

- Đó là nơi mẫu phi ta từng sống. Khi ta nhỏ, bà ấy phạm phải một sai lầm, bị đày tới nơi đó, còn bị hại chết.

Nam Cung Diệp kể rất đơn giản, nhưng Doanh Mai nghe thấy sự chua xót và bất lực trong đó. Nàng rất muốn hỏi là có người hại bà ấy? Là mẫu thân của Thái tử ư? Nhưng mọi lời nói dường như không còn ý nghĩa nữa. Bàn tay nàng thêm dùng sức nắm lấy tay Nam Cung Diệp:

- Chàng có muốn vào trong không?

Nam Cung Diệp lắc đầu, kéo nàng ra khỏi lãnh cung:

- Đi thôi.

Nơi họ dừng lại là một hồ nước trong vắt, những lá sen xanh mướt, ẩn hiện có vài nụ sen be bé. Đầu hè, hoa sen cũng sắp nở rồi. Nàng nhớ, hồ nước trong Lạc Hà các cũng trồng ít sen. Giữa hồ, Nam Cung Diệp xây dựng một đình nghỉ, có hôm nàng hứng thú, sẽ mang cầm ra đó đàn một khúc. Nam Cung Diệp ngồi bên cạnh dường như rất hài lòng vừa nghe cầm vừa thưởng trà. Hóa ra, trong lúc vô tình, nàng và hắn lại có nhiều kỷ niệm đến thế. Hiện tại, nàng rất muốn đàn một khúc cho hắn nghe, nói cho hắn, không sao cả, chỉ cần còn sống, là đủ rồi.

- Diệp ca ca, Thất tẩu tẩu, thì ra hai người trốn đi chơi riêng, hại ta tìm hai người thật vất vả.

Một giọng nói trong veo thang thúy vang lên, Doanh Mai nhìn lại, ngoài ý muốn trông thấy Bạch Thiên Thiên đang mừng rỡ bước tới. Bạch Thiên Thiên, nữ nhi bảo bối của Tả thừa tướng, mẫu tộc Nam Cung Thành, đưa mắt nhìn Nam Cung Diệp, hắn cũng bất đắc dĩ. Dù biết là phe đối lập, nhưng một cô gái ngây thơ trong sáng như Bạch Thiên Thiên lại khiến hai người họ không thể chối từ.

- Thiên Thiên, hôm nay muội thật xinh đẹp.

Doanh Mai không keo kiệt khen ngợi, Thiên Thiên thân hình nhỏ nhắn như một tiểu loly, khoác trên mình bộ váy màu vàng, như cánh bướm bay lượn giữ vườn hoa. Được khen ngợi, bạn nhỏ Bạch nào đó rất vui.

- Thất tẩu, tẩu thật là tốt. Đi, ta dẫn tẩu đi chơi, còn ăn đồ ăn ngon nữa.

Mắt Doanh Mai sáng lên, đồ ăn ngon? Nhưng ý niệm ngay lập tức bị cắt đứt bởi vì mỗ nam nào đó đã nắm chặt tay lại, không cho nàng thoát khỏi.

Bạch Hạo cuối cùng cũng đã đuổi kịp muội muội mình, nghe nàng nói vậy mà đầu ẩn ẩn đau.

- Thiên Thiên, muội xem vương gia và vương phi thần tiên quyến lữ như thế, chúng ta không thể quấy rầy, phải không nào?

Nói xong mới quay sang Nam Cung Diệp cùng Doanh Mai, chắp tay lễ độ nói:

- Thật ngại quá, muội muội ham chơi, mong vương gia và vương phi đừng để bụng.

Nam Cung Diệp gật đầu, nắm tay Doanh Mai hướng phía trước:

- Đi, ta dẫn nàng đến Ngự hoa viên.

Doanh Mai đi theo, có những việc, không cần nói cũng hiểu. Bạch Thiên Thiên còn muốn phản bác lại thì nhìn thấy bóng dáng hai người bước cùng nhau, cẩm y màu tím cùng váy tím yên la như quấn quýt một chỗ, thân mật như thế, xứng đôi như thế, quả thật không cách nào phá vỡ sự đẹp đẽ ấy được.

Doanh Mai và Nam Cung Diệp đi được một đoạn liền nhìn thấy vài người đang tới, một nữ tử cung trang màu lục cùng nha hoàn của nàng.

- Ngươi chính là Thất vương phi?

Trông rõ sự bất mãn của nàng ta, Doanh Mai ngẩng đầu nhìn trời, nàng đâu có tạo nghiệt gì chứ. Người bất mãn với vị trí vương phi này của nàng thật nhiều. Một Tống Tử Yên không nói, còn có một Bát công chúa, nay lại xuất hiện thêm một người. Cuộc sống không cho nàng lương thiện mà.

Không đợi câu trả lời, nàng ta đã nhanh chân bước tới, giơ tay muốn động thủ. Doanh Mai nháy mắt, cô nương, ngươi đủ mạnh mẽ. Chưa chạm được vào Doanh Mai nàng ta đã bị Nam Cung Diệp ngăn cản.

- Vương Nhược Linh. Ngươi muốn chết.

Đôi mắt Vương Nhược Linh rất quật cường.

- Nam Cung Diệp, ta không nói chuyện với huynh. Hừ, nhu nhược, không tài cán, ta xem huynh bảo vệ cô ta được bao lâu?

Nàng ta quay đầu, Doanh Mai đúng lý hợp tình nói:

- Được trượng phu mình bảo vệ chẳng phải là khinh thiên nghĩa địa sao?

Vương Nhược Linh hiển nhiên rất bất ngờ, quay đầu lại, Doanh Mai rất bình tĩnh thong dong:

- Cô nương rất bất mãn với vị trí Thất vương phi của ta? Đáng tiếc, vị trí này không phải ai cũng ngồi được đâu.

Vương Nhược Linh nhìn nàng một hồi rồi mới cất tiếng:

- Được, để ta xem, trước Đông Phương San, ngươi giữ vị trí đó kiểu gì.

Nhìn nàng ta đi khuất, Doanh Mai vạn lần ngây thơ quay sang Nam Cung Diệp hỏi:

- Đông Lăng muốn liên hôn?

Nam Cung Diệp rất chính trực đáp:

- Hẳn không phải là ta.

Doanh Mai khinh bỉ, có quỷ mới tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.