Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 48



“Mẹ ơi, mẹ có biết là con mong có được tình yêu thương của cha mẹ như thế nào không? Vì không có cha mẹ nên con bị người ta coi thường, hà hiếp. Mẹ về rồi! Con có thể hét to cho thiên hạ biết rằng con từ nay đã có mẹ rồi! Mẹ ơi, Ba Đạt sẽ đưa mẹ đi khỏi đây, sẽ hiếu thảo với mẹ, mẹ không được bỏ Ba Đạt đi lần nữa...”

Người phụ nữ nước mắt rưng rưng ngả vào lòng Ba Đạt, khóe miệng không ngăn nổi nụ cười hạnh phúc.

“Tại ngươi, là ngươi hại mẹ con ta ly tán!” Ba Đạt hét lên rồi nhảy bổ vào Liễu thị. Liễu thị cũng không hề né tránh mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

“Ta phải giết nó trước rồi sẽ xử lý các ngươi sau!” dứt lời liền tập trung toàn bộ công lực nhằm vào Khuynh Thành.

“Không được!” một đạo hồng ảnh lóe lên kèm theo một tiếng nói đầy uy lực. Nắm quyền của Liễu thị sắp giáng xuống Khuynh Thành thì một khí thế bức người từ không gian cuồn cuộn ập đến.

“Con yêu thú nhãi nhép nhà ngươi dám hại cô ấy ư?” bóng đỏ đi đến đâu thì đá cuộn cát bay đến đấy, đôi cánh khổng lồ quạt dữ dội vào Liễu thị khiến mụ bay ra xa cả chục thước mới miễn cưỡng trụ lại được.

“Bác ơi!” Ba Đạt hét lên chạy về phía mụ rồi nhanh chóng đỡ mụ đúng dậy.

“Cút đi!” Liễu thị gạt mạnh anh ta ra, nếu mụ ta không giết Khuynh Thành trả mối nhục này thì mụ còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.

Huyết Sâm đỡ Khuynh Thành, Hồng Loan nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.

“Đồ vô tích sự! Chỉ có con rắn nhép mà cũng không đánh nổi!”

Khuynh Thành bị Hồng Loan coi thường thì vô cùng tức giận, nếu cô không sơ ý để bị đâm lén thì cô chưa chắc có thể thua được.

Hồng Loan đưa bàn tay nhỏ xinh của nó áp lên vết thương trên người Khuynh Thành, một luồng khí ấm áp lan ra, cả người Khuynh Thành cảm thấy thoải mái như được ngâm giữa ôn tuyền. Chỉ trong chốc lát, vết thương của Khuynh Thành thậm chí còn không thấy sẹo đâu.

“Con chim phải gió, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy! Ta yêu ngươi lắm!” Khuynh Thành nhào tới ôm Hồng Loan vào lòng, áp đôi môi vào má nó hôn chùn chụt khiến Hồng Loan dựng cả lông tơ giãy nảy vùng ra.

Nó đường đường là thần thú, cô gái này dám cường hôn nó? Chuyện này mà truyền ra thì nó còn mặt mũi nào nữa? Hồng Loan bực bội đưa tay chùi chùi trên má, bất lực nói: “Thật là háu sắc quá đi mà! Ngay cả chim mà cũng không tha!”

Khuynh Thành bị câu nói của Hồng Loan làm tức muốn chết nghẹn, đúng là con chim phải gió chết tiệt mà!

“Ta mà háu sắc sao? Ta chẳng qua cảm kích ngươi mới hôn người một cái, trẻ ranh!”

“Hừ, nếu không vì vương gia thì tôi chẳng thiết quan tâm tới cô! Danh tiếng cả đời thần thú ta bị hủy trong tay cô rồi!”

Khuynh Thành than trời, sao không cho sét đánh chết con chim này đi, nó đúng là quái thai mà!

“Ta không thèm chấp nhà ngươi! Ta phải giết con cửu đầu xà này đã!”

“Để đó cho tôi!” Hồng Loan nói rồi thoát cái biến mất. Liễu thị vừa gượng đứng dậy được thì đã thấy một trận tê dại truyền đến, mụ ta đờ ra không kịp phản ứng.

Hồng Loan thoát cái đã xuyên qua người mụ, rút lấy mật rắn của mụ quay lại nhìn Khuynh Thành: “Há cái miệng của ngươi ra!” nói rồi trực tiếp ném mật rắn của Liễu thị vào miệng cô.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến không ai kịp nhìn rõ hành động của Hồng Loan, Liễu thị ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn mật rắn của mình bị Khuynh Thành nuốt mất rồi lại nhìn vào lỗ thủng to tướng trên người mình lại nhìn Ba Đạt đang nức nở gần đó hỏi:

“Ba Đạt, cháu sẽ không hận bác chứ?”

“Sẽ không, bác là người thân duy nhất của cháu mà, cháu dù có giận cũng không thể nào hận bác được!”

Gương mặt Liễu thị trắng bệch không một tia máu, toàn thân mụ bắt đầu đông cứng lại, mụ cố chút hơi tàn nói: “Ba Đạt, tất cả mọi chuyện là họa do ta gây ra. Là chính ta đã giết cha cháu, giam cầm mẹ cháu, chính ta đã công bố lai lịch của cháu với xà tộc, chính là ta...” thân hình Liễu thị biến hóa không ngừng, mụ không còn thời gian nữa...

“Ba Đạt, ta xin lỗi...” cuối cùng mụ ta cũng biến trở lại chân thân là một con rắn chín đầu, những con mắt của nó nhìn Ba Đạt đầy áy náy.

Khuynh Thành nhìn bộ dáng thống khổ của Ba Đạt thì không kìm được vỗ vỗ vai anh ta nói: “Ba Đạt, xin lỗi!”

“Mẹ tôi chết rồi, bác tôi cũng thế! Tôi không còn người thân nữa rồi!” Ba Đạt thất thần đi tới cạnh mẹ anh ta ôm chặt bà ta vào lòng,khẽ gọi: “Mẹ ơi! Chúng ta về nhà thôi!”

“Chờ đã!” Hồng Loan nhìn anh ta rồi nói: “Bà ta chưa chết, sao phải khóc lóc ỉ ôi như thế chứ?”

Ánh mắt đau thương của Ba Đạt lóe lên nhìn Hồng Loan đầy hi vọng: “ Ngươi có thể cứu được mẹ ta sao?”

“Nể mặt Khuynh Thành ta sẽ cứu bà ấy một lần vậy!” Hồng Loan ngán ngẩm nhìn anh ta rồi lại nhìn Khuynh Thành nói rồi chìa tay trước Khuynh Thành.

“Sao ngươi lại nhìn ta? Ta làm gì có bản lĩnh ấy?”

“Cô không có chẳng lẽ vương gia cũng không có sao?”

“Ý ngươi nói là kim đan? Nếu là cứu người thì có mất cả lọ ta cũng không tiếc!” Khuynh Thành nói rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra lọ kim đan.

“Chỉ cần một viên là được!” Hồng Loan bình thản nhìn cô rồi lấy một viên kim đan nhét vào miệng bà mẹ Ba Đạt rồi áp bàn tay nhỏ lên ngực bà ta. Chỉ một lát sau, bà ta đã có thể mở mắt nhìn mọi người như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Con chim phải gió! Ngươi thật tài tình!” Khuynh Thành xúc động ôm chặt Hồng Hồng Loan khiến nó phát hoảng như gặp ma quỉ vội vỗ cánh bay vút lên không trung.

“Ê! Con chim phải gió ngươi đừng có chạy!”

“Không chạy? Không chạy để cô lại lợi dụng sàm sỡ tôi hả? Cô là đồ háu sắc...”

Được một lúc thì nó cũng đáp xuống trước Khuynh Thành nghiêm nghị nói: “Cô nhóc, nếu sau này còn bất kính với tôi nữa thì tôi sẽ...”

“Sẽ như thế nào?” Khuynh Thành vênh mặt lên nói: “Ta là phu nhân tương lại của vương gia nhà ngươi, con chim phải gió nhà ngươi tốt hơn là nên biết điều mà ngoan ngoãn nghe lời đi!”

....

“Vô liêm sỉ! Cô dám cậy thế bắt nạt trẻ con?”

Khuynh Thành ngạc nhiên nhìn Hồng Loan, như thế nào vừa mới tinh tướng là thế mà bây giờ lại tự nhận mình là trẻ con rồi?

“Im ngay, ngươi đừng tưởng mình có hình hài trẻ con thì tự tiện lạm quyền! Ta vô liêm sỉ? Đã vô liêm sỉ bằng ngươi chưa? Rõ già khú đế rồi mà còn giả vờ ngây thơ!”

Huyết Sâm cười rung người nhìn cả hai nói: “Thôi nào, sao hai người không chấm dứt đi cho?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.