"Khuynh Thành cứ đưa cho Ngài là được." Huyết Sâm cũng không muốn giải thích thêm nữa.
Dù sao cũng chỉ là đưa cho ông ta thôi mà, có gì đâu. Khuynh Thành cầm lấy rồi cáo biệt Huyết Sâm đem theo Hồng Loan ra khỏi Thực Nhân Cốc bay nhanh về phía Hồng Hoang. Vì khí trường của Hồng Loan quá mạnh nên nó không thể vào Hồng Hoang cho nên Hồng Loan lại bay về thần giới.
Một mình Khuynh Thành cô đơn tiến vào Hồng Hoang không biên giới. Một cuộc giao đấu tàn sát kinh hồn động phách sắp sửa diễn ra. Cùng với nó, vận mệnh của Diệp Khuynh Thành cũng thay đổi. Nhưng trước khi vào Hồng Hoang cô phải trở lại quân doanh nơi biên ải đã.
Hồng Y đã cai quản quân doanh rất tốt duy có điều hoàng đế vương triều Đại Cương đã mấy lần ban lệnh, triệu Diệp Chấn Thiên về gặp. Diệp Chấn Thiên thì đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị độ kiếp cho nên Hồng Y cũng không dám làm phiền ông, đành nói là tướng quân đang ốm, chưa thể về kinh đô ngay được.
"Vú em! Vú em Hồng Y!"
Nghe thấy giọng nói của Khuynh Thành, Hồng Y rất xúc động đi ra, kinh ngạc nhìn mỹ nhân đang đứng trước mặt.
“Khuynh Thành ư? Có phải Khuynh Thành thật không đây?" Nếu không vì cô gái này vẫn có vài nét hao hao bà mẹ, thì Hồng Y thật sự không dám nghĩ người đẹp này là Khuynh Thành.
“Vâng! Đương nhiên là cháu! Sao? Có phải tại cháu xinh đẹp đến không nhận ra nữa không?"
“Trời ạ, Khuynh Thành... nếu mẹ cháu ở dưới suối vàng biết được, bà sẽ mừng lắm đây!"
“Đúng thế, mẹ cháu vẫn mong mình sinh được cô con gái xinh đẹp, nào ngờ lại sinh ra đứa bé xấu như ma là cháu. Vú em, gần đây quân doanh vẫn ổn cả chứ?" Khuynh Thành vừa nói vừa bước về phía đại doanh.
"Vẫn ổn cả. Có điều, trong cung đã vài lần cử người đến đưa tin, tôi không biết nên ứng phó ra sao."
“Cha cháu đang gấp rút độ kiếp, cho nên không thể để bị phân tâm!”
Khuynh Thành rất khó chịu, khi xưa phủ Thái uý xảy ra chuyện quá lớn, mà cũng không thấy họ tuyên phụ thân Khuynh Thành vào cung bây giờ đang yên đang lành lại tuyên vào là sao? Khuynh Thành nghĩ nghĩ rồi nhìn Hồng Y, nói: "Thế này vậy, cháu sẽ vào cung."
“Khuynh Thành..." Hồng Y lo lắng nhìn Khuynh Thành.
“Cô cứ yên tâm, cháu sẽ biết ứng xử thỏa đáng."
Nghĩ ngợi một lát, Khuynh Thành lại nói: "Cô Hồng Y, ngày mai cháu chưa đi thăm cha cháu và mọi người vội, cháu sẽ đi luôn vào cung. Những ngày vào cung, cháu sẽ sai bồ câu đưa thư nếu không có chuyện gì bất trắc, thì sau đó cháu sẽ đi thẳng đến Hồng Hoang." Thời gian thì rất gấp, Khuynh Thành không muốn lãng phí một khắc nào.
"Hồng Hoang??? Khuynh Thành có biết Hồng Hoang là nơi nào không? Đó là nơi đáng sợ nhất trên tinh cầu Lam Tử Tinh này." Sắc mặt Hồng Y bỗng tái nhợt.
Trong con mắt của người phàm trần thì Hồng Hoang trên Lam Từ Tinh còn kinh khủng hơn Thực Nhân Cốc rất nhiều. Ở đó có vô vàn yêu ma, vào đó rồi sẽ là thập tử nhất sinh. Tuy hàng năm vẫn có rất nhiều người tu chân không sợ nguy hiểm đến tính mạng, tiến vào Hồng Hoang chiến đấu nhưng người ta vẫn đồn rằng rất ít người sống sót để mà trở về
"Vú em Hồng Y cứ yên tâm, công lực của cháu hiện nay thừa đế đối phó với bọn yêu thú."
Khuynh Thành trở về lần này Hồng Y cũng cảm thấy khí trường của người cô đã mạnh hơn nhiều, tiếng bước chân cũng êm ru khó mà nghe thấy, ngay cả khi đi trên nền cát, cũng hầu như không đê lại vết chân.
"Khuynh Thành hiện nay đã đạt tới đẳng cấp nào rồi?"
"Đại loại là Kiếm vương cao cấp."
Hồng Y đầy ngạc nhiên dường như không thể tin nổi! Cô còn nhớ lúc Khuynh Thành ra đi, mới chỉ là Kiếm vương cấp hậu kỳ, sao mới đi có hơn một tháng trời mà võ công đã tiến nhanh đột biến, trở thành Kiếm vương cao cấp?
“Khuynh Thành, cô biết cháu luôn dốc lòng vì họ Diệp, nhưng rất không nên tự đánh giá quá mức kẻo...”
Khuynh Thành thầm than, vú em không tin cô đã là Kiếm vương cao cấp.
“Vú em, cháu không nói dối cô đâu, đúng là thế đây!" Khuynh Thành bèn kế lại cho Hồng Y nghe mọi cảnh ngộ cô đã trải ở Thực Nhân Cốc. Lúc này Hồng Y mới ngỡ ngàng và hiểu rõ mọi điều.
“Đã thế thì cô cũng không can ngăn cháu nữa. Có điều, cháu vẫn nên thận trọng mọi bề.”
“Vú em yên tâm, trên tinh cầu Lam Từ Tinh này không có nhiều cao thủ đẳng cấp kiếm vương cho nên lần này vào cung, họ cũng không thể gây khó dễ cho cháu!”
“Được vậy thì cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
“Cô cũng nên nỗ lực luyện công, cô ạ!"
Cũng chẳng rõ tại vì vấn đề năng khiếu hay vì nguyên nhân gì khác mà võ công của Hồng Y hầu như tiến bộ rất rất chậm cho đến nay cô mới chỉ là Kiếm sĩ cao cấp mà thôi. Nếu Hồng Y không thể tu luyện thành thượng tiên thì có nghĩa là cô cũng chỉ như một người bình thường, sẽ rơi vàosinh lão bệnh tử. Khuynh Thành không có nhiều người thân thích, cô đã chứng kiến từng người lần lượt phải chết. Vì cô yếu đuối nhu nhược nên không cứu nổi họ và cũng vì năng lực của họ không đủ mạnh nên họ không tự bảo vệ nổi mình cho nên Khuynh Thành sẽ quyết không để cho bi kịch tái diễn.
"Cô Hồng Y, cô ăn cái này đi."
"Đây là..."
"Là kim đanLam Tố cho cháu, nó có tác dụng cải tử hoàn sinh, người bình thường ăn vào công lực sẽ tăng nhanh gấp bội.” Khuynh Thành mở lọ dốc ra hai viên kim đan đưa cho Hồng Y và dặn dò: "Cô nuốt một viên, còn viên kia cô đem theo người phòng khi cần dùng đến."
"Khuynh Thành, thứ này quý lắm, cháu cứ giữ lại cho cháu, Hồng Hoang có rất nhiều yêu ma, kim đan này sẽ rất quan trọng đối với cháu."
Đâu phải Khuynh Thành không biết kim đan quan trọng đối với mình. Khi cần thiết, nó có thế cứu mạng cô, nhưng là cô nghĩ tính mạng của Hồng Y cũng quan trọng như tính mạng cô.
"Cô ạ, chắc cô cũng không muốn cháu đi mà vẫn không yên đúng không?"
Hồng Y do dự một lúc, cuối cùng cũng chìa tay ra nhận kim đan.
"Khuynh Thành yên tâm, cô sẽ tự chăm sóc chu đáo. Cháu yên tâm mà đi! Cô rất muốn được nhìn thấy cháu và Lam công tử gắn bó với nhau. Vì hạnh phúc của cháu, cô cũng sẽ nỗ lực luyện võ công.” Hồng Y thật tâm không muốn làm vướng chân Khuynh Thành.
Sau khi sắp đặt mọi thứ ổn cả rồi Khuynh Thành ngự kiếm phi hành về hướng hoàng cung vương triều Đại Cương.
Hoàng cung của vương triều Đại Cương thực uy nghiêm, tráng lệ. Tất cả mọi nơi đều tỏ rõ sự giàu có của vương triều. Trong tẩm cung, xà ngang xà dọc trên mái đều làm bằng gỗ đàn hương, tường pha lê, gắn ngọc bích làm đèn, ngọc trai xâu lại làm rèm, thân cột kê trên vàng khối.
Trong điện, trên nóc treo một quả cầu Minh Nguyệt khồng lồ thả xuống, rực rỡ lung linh, chẳng khác gì một vầng trăng sáng, nền điện lát bạch ngọc, khảm thêm vàng và ngọc, lại còn khắc xuống nền để tạo hình sen. Những đóa hoa sen với năm cuống chụm lại, những cánh sen tươi lung linh như thật ngay nhụy hoa cũng mơn mởn đáng yêu, dù chân trần bước lên thấy ấm áp.
Tất cả đều dùng ngọc quý Lam Điền gọt giũa chạm khắc mà nên, giác mỗi bước đi đều nở ra hoa sen ngọc, sự xa hoa hoàn toàn sánh với hình ảnh "Phan Ngọc Nhi bộ bộ kim liên” năm xưa.
Nghệ thuật tinh xảo đỉnh cao tuyệt mỹ như vậy là lần đầu tiên Khuynh Thành được nhìn thấy.
"Con gái của Diệp Chấn Thiên là Diệp Khuynh Thành tham kiến hoàng thượng!" Là bề tôi thì phải tuân theo quy củ và lễ nghi của bề tôi, tuy Khuynh Thành rất không muốn quỳ trước hoàng đế của cái vương triều nhí nhố này nhưng vì cô là người nhà họ Diệp nên cô vẫn cứ làm đầy đủ lễ nghi.
"Diệp Chấn Thiên làm bộ làm tịch gớm nhỉ! Trẫm đã vài lần tuyên chiếu mà vẫn không vào cung gặp thánh thượng." Một giọng nam, hơi có nét bực tức, lành lạnh vang lên.
Khuynh Thành lén nhìn hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng tuổi mới ngoài hai mươi mặc hoàng bào thêu kim tuyến hình con rồng sinh động như thật. Hai nét lông mày chạy dài chạm tóc mai, sắc mặt lành lạnh thản nhiên cũng có thể gọi là một trang nam nhi khôi ngô hơn người nhưng so với Lam Tố thì vẫn còn thua xa.
"Bẩm hoàng thượng, nhà họ Diệp kể từ ngày kiến quốc đến nay luôn một lòng trung thành với hoàng tộc, không hề có ý khác. Đúng là cha tiểu nữ Diệp Chấn Thiên đang ốm đau nên mới không về yết kiến hoàng thượng, mong người xá tội."
Hoàng thượng không ngờ một cô gái trẻ lại có thế nói năng sắc sảo như thế, hắn không thể tìm ra trên mặt cô chút căng thẳng hay sợ sệt mà trái lại, rất điềm tĩnh. Tuy nhiên,đã là người nhà họ Diệp thì dù là con gái cũng không có gì là lạ.
"Thì ra Diệp tướng quân bị ốm thật!”
"Chuyện xảy ra với phủ Thái uý, chắc hoàng thượng đã biết cả rồi? Cha tiểu nữ phải chịu đau thương quá nặng nề, lại thêm chứng phong hàn cho nên cứ ốm đau mãi."
"Vậy là... trẫm đã nghĩ oan cho Diệp tướng quân rồi?" Hoàng thượng cười như không cười nhìn Diệp Khuynh Thành. Rất khó đoán thực ra câu nói của ông là ý gì nhưng Khuynh Thành cũng không phải tay vừa.