Một đạo tàn ảnh chớp lên, Khương Dục tức tốc lao đến ôm Khương Mão đặt vào trong nhẫn không gian của mình đồng thời, lão đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại, bốn đạo lưu quang chia nhau bay theo bốn hướng chạy trốn cho nhanh.
Bọn họ không thể tiếp tục đánh nữa, nếu đánh nữa chỉ e nhà họ Khương sẽ tuyệt tự mất thôi.
Diệp Khuynh Thành không truy kích họ vì cô bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Sức mạnh ghê gớm lúc nãy bung ra, không chỉ khiến đám người nhà họ Khương kinh hồn đáng tởm mà chính cô cũng cảm thấy khó tin được. Khuynh Thành cảm thấy mệt mỏi không sao hiểu nổi, cô cần tìm một nơi yên tĩnh để điều hòa hơi thở.
Tàn ảnh chớp lên, người đã đến điện U Minh. Toàn bộ đám người ở cung U Minh đều tận mắt chứng kiến cuộc chiến đáng sợ vừa nãy nên vừa nhìn thấy Khuynh Thành bước vào, người nào cũng khúm núm, gật đầu khom lưng với cô, sẵn sàng vâng lệnh.
Bọn Khương Dục chạy tháo thân về thẳng hoàng cung. Ngồi trong mật thất, ai cũng im lặng không nói một câu, rồi cùng thu lại toàn bộ làn khí của thân thể, sợ Khuynh Thành lại đến tìm họ.
Khương Kỳ Lạc mặt nhơn nhơn, không thể chấp nhận sự thật! Không ngờ con bé Diệp Khuynh Thành lại lợi hại như thế. Lần này đã mời Lão tổ tông ra tay, không những không trừ được cô ta mà trái lại còn khiến Khương Mão phải chết.
"Lão tổ tông, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Chờ!" Khương Dục mặt xám xịt, hồi lâu sau mới ho ra một chữ.
"Chờ?" Khương Kỳ Lạc cau mày, có phần chưa hiểu rõ ý của Khương Dục.
"Đúng thế, chờ đợi. Chúng ta không thể quay về núi Phiêu Diểu nữa. Chỉ còn cách chờ, chờ sau khi con bé Khuynh Thành đi rồi, thì ta sẽ đi gặp Thủy hoàng đế. Bây giờ chỉ Người mới có thể trừ được con bé ấy giúp chúng ta. Ngày nào con ranh ấy chưa chết thì giang sơn nhà họ Khương chúng ta đừng hòng yên ổn."
Đôi mắt Khương Kỳ Lạc lóe lên một tia ác độc, gã nhếch mép cười gian giảo.
"Lão tổ tông, cháu có một cách này."
"Ngươi?" Khương Dục hờ hững nhìn gã, vẻ khỉnh miệt. Nếu không tại thằng cháu này thì Khương Mão chết sao được? Nếu không phải tại thằng cháu này thì hiện nay họ đâu phải nhếch nhác ngồi đây?
“Lão tổ tông, cháu nghe nói Diệp Khuynh Thành đang đi tìm Ngũ độc thú, chắc chắn là Diệp Chấn Thiên bị trúng độc rồi. Thật tình cờ, cháu đưa thuốc độc cho bọn Tả Long và Hữu Hồ, rồi cử chúng đi bắt Diệp Chấn Thiên nên chắc chắn độc hắn trúng là độc của chúng ta. Cháu còn nghe nói bọn họ đang trốn trong Thực Nhân Cốc. Nếu chúng ta vào đó bắt bọn họ, thì còn lo gì Diệp Khuynh Thành không đưa tay chịu trói.”
Thực Nhân Cốc? Sao Diệp Chấn Thiên sao lại có thể đến Thực Nhân Cốc?
"Kỳ Lạc, cháu có biết Thực Nhân Cốc là nơi như thế nào không?
"Cháu đương nhiên có biết, người ta phong nó là địa ngục trần gian, chỉ nghe nói ai vào rồi thì không ra nổi nữa."
"Thế mà cháu vẫn còn dám nói!" Khương Dục cười khẩy.
"Lão tổ tông, chiêu này gọi là... nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chắc chắn Diệp Khuynh Thành cho rằng chúng ta không dám đến, cho nên cô ta mới đưa người nhà vào đó."
Khương hằng từ nãy vẫn nín lặng, bây giờ mới chậm dãi mở miệng.
"Kỳ Lạc, cháu còn quá nhỏ, có rất nhiều sự việc chớ nên chỉ nhìn bề ngoài, càng không thể hành động quá lỗ mãng."
Khương Kỳ Lạc ngán ngẩm, gã ngầm coi thường. Không ngờ bọn họ lại là những người tham sống sợ chết, mới thua có một trận mà đã sợ rụt đầu rụt cổ lại rồi. Được thôi! Bọn họ sợ chết không dám đi thì hắn tự đi. Khi nào hắn bắt bọn Diệp Chấn Thiên đem về thì bọn họ sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai.
"Kỳ Lạc có ý định sẽ đi một mình phải không?" Khương Hằng lạnh lùng hỏi, dường như lão nhìn thấu tâm tư Khương Kỳ Lạc.
"Không... không ạ. Lão tổ tông còn không dám đi thì cháu đâu dám đi? Chẳng lẽ cháu không sợ bọn yêu quái ở đó ăn thịt?"
Khương Kỳ Lạc chỉ nói thế, nhưng Khương Dục, Khương Hằng và Khương Chiến đều nhận ra cái ý châm biếm của thằng cháu này. Cả ba đều lắc đầu không nói gì, bắt đầu tĩnh tâm ngồi để điều hòa hơi thở để dưỡng thương.
Khương Kỳ Lạc tuy không vừa lòng nhưng cũng không dám mạo hiểm một mình đi Thực Nhân Cốc, gã đành cùng bọn họ luyện công vậy.
Cuộc chiến vừa rồi, Khuynh Thành tuy đã đánh thắng nhưng cô vẫn tuyệt đối không dám chủ quan. Cô bị thương thì chẳng thành vấn đề nhưng với cái tính khí của bọn lão tặc người nhà họ Khương thì chắc chắn bọn họ sẽ phải quay lại trả thù cho Khương Mão. Vì cuộc chiến vừa rồi cô đã khiến cho bọn họ quá đau đớn, chỉ e…thượng tiên nhà họ Khương sẽ không thể giương mắt đứng nhìn không bận tâm.
Thời gian không còn nhiều, Khuynh Thành ở núi Phiêu Diêu vừa đi tìm Ngũ Độc Thú vừa cấp tốc luyện công. Ngoại công và nội công của cô đều còn quá non.
Một ngày... mười ngày... một tháng...thấm thoắt đã ba tháng trôi qua.
Khuynh Thành đã sục sạo khắp mọi nơi mọi chốn ở núi Phiêu Diêu này, không sót một xó xỉnh nào mà vẫn không thấy Ngũ độc thú. Thời gian thì đã trôi qua quá nửa, lẽ nào cha cô sẽ phải từ giã cõi đời hay sao?
"Thượng tiên nhà họ Khương". Khuynh Thành lẩm bẩm, nghiến răng ken két, đôi mắt cô như sắp bật máu.
Cô thấy lo lắng cho Diệp Chân Thiên, rất hận vì không thể lập tức tóm cổ cả nhà họ Khương, bắt họ đưa ra thuốc giải độc. Tuy nhiên, cô đã tìm khắp hoàng thành nhưng cũng không thấy bóng dáng nhà họ Khương đâu cả.
"Được! Mình tạm trở lại Thực Nhân Cốc thăm cha đã, rồi tính sau." Nghĩ vậy, Khuynh Thành bèn ngự kiếm phi hành về phía Thực Nhân Cốc.