Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 74



Khuynh Thành đi rồi, đám người trong U Minh điện mới thở phào nhẹ nhõm nhưng là tiễn được một thần đi thì thần khác lại đến. Tiêu Phong bước vào khiến cho cả đám lần nữa nín thở hồi hộp.

“Đứa con gái nhà họ Diệp đi rồi sao?” Tiêu Phong mân mê cái quạt trong tay lạnh lùng hỏi.

“Bẩm chúa thượng, đã đi rồi ạ!”

“Đã tìm thấy Ngũ độc thú chưa?”

“Chưa ạ!”

Tiêu Phong đứng quay lưng về phía Phùng Đức nên không nhận ra lúc này lão ta đang nghĩ gì. Phùng Đức đang định hỏi gì đó thì Tiêu Phong đã xoay người bước ra ngoài không dặn dò bất cứ chuyện gì khiến lão ra không tài nào hiểu được. Nhưng là lão cũng vui vì lại tiễn thêm được một vị thần nữa, lúc này U Minh điện chỉ còn một vị thần là lão mà thôi!

Diệp Khuynh Thành vừa đến Thực Nhân cốc liền lập tức linh thức truyền âm cho Kim Bằng, “Con chim phao câu thối ơi!”

Kim Bằng vừa nghe thấy tiếng cô lập tức vỗ cánh mừng rỡ kêu lên: “Cuối cùng cô cũng liên lạc với tôi, tôi sắp phát điên rồi đây này.”

“Tình hình cha ta thế nào rồi?”

“Đã có tôi chăm sóc, cha cô rất ổn, ngày nào cũng ngâm mình dưới hồ U U nên chưa đến nỗi nào.”

Ngày nào cũng ngâm trong hồ U U sao? Chẳng lẽ Ba Đạt thật sự nghĩ thông suốt rồi? Nhưng Khuynh Thành cũng không mấy tin tưởng lắm nên hỏi.

“Con chim phao câu thối, ngươi lại dọa dẫm gì anh ta rồi?”

“Tôi không bao giờ có thể dọa dẫm anh ta được nữa!” Kim Bằng cảm nhận được Khuynh Thành đang đến gần hơn, nó sung sướng hét to: “ Ôi chao! Mấy tháng trời không gặp mà công lực của cô đã tăng mạnh quá! Khá lắm! Khá lắm! Rất có cố gắng đấy!”

Khuynh Thành nghe Kim Bằng nói thì sa sầm nét mặt: “Ngươi dám gọi ta cô bé ta sẽ vặt trụi lông nhà ngươi!”

“Cô quái thai! Cô phát cuồng vì tình!” Kim Bằng hét lớn.

Khuynh Thành ngán ngẩm không thôi, mới có mấy tháng không gặp mà mà thằng cha này chửi bới ngày càng điêu luyện hơn, chẳng lẽ nó ở Thực Nhân cốc đã chạm trán con lợn hoang kia rồi? Cũng dám lắm. Khuynh Thành nghĩ vậy không khỏi cười vang trời, nếu để con lợn ấy cạnh Kim Bằng thì liệu đứa nào sẽ thắng đây?

“Cô cười gì thế?” Kim Bằng nghi hoặc hỏi.

“Không... không có gì, ta sắp về tới nơi rồi.”

“Đã biết!” Kim Bằng nói rồi vỗ cánh bay tới cổng chính, chỉ lát sau đã thấy Khuynh Thành ngự kiếm bay đến.

“Con chim phao câu thối ơi!” vừa thấy Kim Bằng xuất hiện Khuynh Thành đã lao đến ôm ghì lấy nó. Tuy gã này nói chuyện đáng ghét nhưng điêu phẩm của nó thì cũng không đến nỗi nào.

Diệp Viễn, Diệp Bái cùng Huyết Sâm và Hồng Y nghe Khuynh Thành trở về cũng vội chạy ra đón.

“Khuynh Thành!”

“Lão tổ tông, vú em, anh Diệp Bái, Huyết Sâm gia gia!”

“Khuynh Thành, đã tìm thấy Ngũ độc thú chưa?” Diệp Viễn nhìn Khuynh Thành hỏi

Khuynh Thành nghe ông hỏi thì ngước lên nói: “Vẫn chưa ạ, nhưng cháu đã biết ở đâu có thuốc giải độc rồi. Lần này cháu trở về thăm cha cháu rồi sẽ đi lấy thuốc về!”

Diệp Viễn nắm tay kéo Khuynh Thành qua một bên rồi chăm chú nhìn cô, vẻ nghiêm trọng hỏi: “Khuynh Thành, cha cùng anh cháu trúng độc của tiên giới, sao cháu có thể lấy thuốc giải được? Cháu nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì rồi?” Diệp Viễn vốn là người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua ông cũng có thể biết được chuyện không hề đơn giản như Khuynh Thành nói.

“Lão tổ tông, cháu vẫn rất ổn mà, không có chuyện gì đâu ạ?” Khuynh Thành gượng cười đặt bàn tay lên tay của Diệp Viễn trấn an. “Lão tổ tông cứ yên tâm, cháu không có chuyện gì hết. Tuy cháu chưa có duyên gặp được Ngũ độc thú nhưng không có nghĩa là gặp chuyện không hay. Một vị thượng tiên gặp cháu, bảo cháu rất có tố chất tu luyện thành tài nên nhận cháu làm đệ tử. Ông ta nói chỉ cần cháu chấp nhận theo ông ta tu hành thì sẽ giải độc cho cha cháu!” Khuynh Thành cố tỏ ra tự nhiên nói. “Ông cũng biết cháu vốn là một kỳ tài mà!”

Diệp Viễn nhìn Khuynh Thành bán tín bán nghi, “Cháu không nói dối ta đó chứ?”

“Kìa, sao ông lại nghĩ thế, cháu làm sao dám dối ông, chỉ là cháu vốn quen tự do nên bây giờ bị bó buộc thì có chút khó chịu trong lòng thôi. Cháu tính về thăm cha vài ngày rồi lên đường.” Khuynh Thành nói rồi tỏ vẻ buồn rầu như sắp phải đi xa đến nơi. Mà sự thật thì chuyến đi lần này của cô cũng lành ít dữ nhiều, cô sắp phải đại chiến với Lão tổ tông nhà họ Khương để giành lấy thuốc giải.

Ai có thể tin Khuynh Thành chứ Kim Bằng thì hoàn toàn hiểu rõ, nó định há mỏ hỏi thì đã bị Khuynh Thành dùng linh thức truyền âm ngăn lại. Kim Bằng chỉ còn có thể ấm ức nhìn cô dùng linh thức hỏi: “Cô đi như vậy chuyện Lam Tố thì tính sao? Cô không định đi xuyên không gian gặp anh ta nữa sao?”

Không gặp? Ngày nào Khuynh Thành chẳng khát khao được gặp anh nhưng là cô phải cứu cha cùng anh trai cô nữa chứ?

Kim Bằng tuy mới quen Khuynh Thành nhưng nó cũng hiểu rằng một khi cô đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Giống như lúc trước giúp nó độ kiếp cô đã không ngần ngại kiên trì giúp nó để đổi lấy một cơ hội đi xuyên không gian lên tiên giới!

Được, thế thì nó sẽ cùng cô điên một phen. Cô ấy đã phát hiện ra đường ngầm không gian thì không cần nó đưa xuyên qua không gian nữa, tức là nó vẫn nợ cô một món nợ tình nghĩa. Món nợ này Khuynh Thành đã dùng tính mạng để có được, vậy thì lần này nó sẽ trả nợ cô. Nó lạnh lùng nhìn Khuynh Thành, giọng pha chút bực mình nói: “Tùy cô!” rồi quay người bước vào.

Suốt một ngày trời Kim Bằng không nói chuyện với Khuynh Thành một câu, không phải nó không muốn nói mà là hiện giờ nó sợ nói chuyện với cô. Khuynh Thành đã khiến nó nảy sinh một niềm kính phục xưa nay chưa từng có. Cho nên, chỉ còn cách giả vờ lạnh nhạt, giả bộ tức giận thì nó mới có thể giấu nhẹm tâm trạng đang lo lắng cho cô.

“Con chim phải gió, ta biết ngươi cố ý tránh mặt ta.” Khuynh Thành lại linh thức truyền âm cho Kim Bằng.

“Tôi không như thế.” Vậy là Kim Bằng đã chịu há mỏ rồi, Khuynh Thành vội bắt đầu khơi chuyện để nói.

“Này, ngươi đã làm gì Ba Đạt? Sao ta chẳng trông thấy anh ta đâu cả?”

“Chết rồi!”

“Chết rồi? Người giết anh ta ư?”

“Đúng! Tại hắn đáng chết. Ai bảo hắn định dùng Diệp Viễn và Diệp Bái để uy hiếp cô?”

Khuynh Thành giật mình kinh hãi. Thằng cha ấy sao lại bỉ ổi đến vậy! Nhớ đến hai viên kim đan đã cho Ba Đạt mà Khuynh Thành lại thấy xót ruột.

“Thực ra tôi vốn không định giết hắn. Tôi không ngờ thằng cha ấy lại kém chịu đòn đến thế, chỉ đánh sơ sơ hắn đã chết luôn.” Thực ra đâu phải Ba Đạt kém chịu đòn nhưng nghĩ mà xem, bị bộ móng sắc nhọn như thế của Kim Bằng xé thì ai sống nổi?

Xưa nay Kim Bằng không thích tùy tiện giết ai, vừa đánh đã chết luôn thì còn vui gì nữa? Chà đạp hành hạ người khác sướng hơn giết chóc rất nhiều. Khi rỗi rãi, ngược đãi thiên hạ một chút. Lúc tâm trạng nằng nề, xông ra giày xéo một chập giải sầu thì hữu ích biết bao. Nhưng là sao con cửu đầu xà đó lại yếu đến thế, một chiêu chết tươi? Kim Bằng thật sự không hiểu được.

“Chim ơi, ngươi đang nghĩ gì thế?” thấy Kim Bằng trầm tư Khuynh Thành không khỏi hỏi.

“Có chuyện này tôi thấy rất khó hiểu, Khuynh Thành phân tích giúp tôi...” Kim Bằng chưa nói hết câu đã thấy Huyết Sâm đi tới lên tiếng.

“Khuynh Thành!”

“Huyết Sâm gia gia!”

“Chuyện khi nãy là Khuynh Thành nói dối chúng tôi đúng không?”

Khuynh Thành thầm than, chẳng lẽ kỹ thuật diễn kịch của cô lại tệ đến thế sao? Khuynh Thành chưa kịp lên tiếng thanh minh thì đã nghe Huyết Sâm nói tiếp: “Khuynh Thành à, ta biết cháu là lo lắng cho Lão tổ tông và các vị ấy nhưng với công lực của cháu hiện nay mà muốn đi tiên giới lấy thuốc giải e là...”

“Huyết Sâm gia gia cứ yên tâm, cháu sẽ không có chuyện gì đâu!” Khuynh Thành mỉm cười nhìn lão, Huyết Sâm không nói thì cô cũng đã quên mất lão cũng từng là người nhà trời rồi.

“Huyết Sâm gia gia cứ chờ ở đây, cháu lên tiên giới lấy thuốc giải sẽ giúp ông đưa củ nhân sâm kia cho tiên đế.”

Huyết Sâm nghe vậy không khỏi thở dài vỗ vỗ vai cô rồi quay người bước đi. Lão biết rằng mình đã không nhìn nhầm người, chỉ cần Khuynh Thành giúp lão đưa củ nhân sâm kia cho tiên đế thì cho dù cô có không lấy được thuốc giải độc lão cũng sẽ có cách giúp cô. Chỉ là hiện tại thì lão không thể!

“Khuynh Thành, nhất định phải thành công, mọi tâm huyết của lão đều gửi gắm ở cháu cả!” Huyết Sâm nhịn không được quay đầu lại nói.

- -- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.