Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 19



Gã đại ca lập tức vận linh thức quan sát toàn bộ Tiên giới nhưng là tuyệt nhiên không hề nhận ra được khí lưu của Khuynh Thành cùng Hồng Loan, bọn chúng có thể trốn đi đâu được chứ?

“Chắc chắn bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu đó. Các ngươi mau lục soát đi, dù có phải lật tung cả Tiên giới lên thì cũng phải tìm cho ra bọn chúng!”

Khuynh Thành cùng Hồng Loan lúc này đang nhàn nhã nằm trong xuyến không gian, những gì bọn chúng nói hai người tất nhiên đều đã nghe rõ cả.

Hồng Loan cười đắc chí, “Các người cứ việc tìm, lật cả Tiên giới lên thì càng thú vị!”

Bọn chúng tưởng bọn chúng là ai chứ, xuyến không gian này do chính vương gia của nó chế tạo, ngay cả người trên thần giới cũng chưa chắc gì đã công phá nổi huống chi bọn tép riu như chúng chứ?

- -- ------

Ở một nơi khác, Kim Bằng đang hỏa tốc bay đến, khi đến gần ranh giới với giữa tiên giới và yêu giới nó liền lập tức truyền âm cho Diệp Khuynh Thành.

“Khuynh Thành... Khuynh Thành....”

Không có bất kỳ tín hiệu nào của Khuynh Thành cả, Kim Bằng tức tốc bay đi, phía sau nó lúc này có một toán yêu binh đang đuổi theo, tính cả chặng đường từ yêu giới tới đây thì đây đã là đội yêu binh thứ bảy rồi, điều khiến Kim Bằng khó hiểu nhất chính là bọn yêu binh này dường như không hề có ý đinh giết nó mà chỉ muốn làm chậm tiến trình của nó thôi thì phải.

Kim Bằng nghĩ nghĩ rồi lập tức quay lại, ánh mắt hung dữ nhìn đám yêu binh, đôi cánh khổng lồ khẽ vẫy, một vài tên yêu binh gần nhất đã bị nó quạt bay đi rất ra. Kim Bằng tức tối không thôi, khi nãy nó đã dùng thuật đọc suy nghĩ để tìm hiểu thực hư mọi chuyện nhưng là tên yêu binh nọ đã bị khí thế của nó làm cho sợ hãi đến độ nó không đọc được chút nào cả. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra chứ?

Kim Bằng kêu lên một tiếng vang trời, một con hỏa long phun ra đánh thẳng vào đám yêu binh, một linh cảm không lành bất chợt hiện lên trong đầu nó, những tên này chặn đường nó có khi nào là do muốn ngăn cản nó lên tiên giới cứu Khuynh Thành không? Kim Bằng cuống lên, nó tức tốc bay về phía tiên giới.

Đám yêu binh thấy Kim Bằng đã vượt qua ranh giới giữa tiên giới và yêu giới rồi thì cũng không dám đuổi theo nữa.

“Khuynh Thành... Khuynh Thành...” Kim Bằng lần nữa linh thức truyền âm cho Khuynh Thành, lúc này đây nó cũng không hề cảm nhận được khí tức của Khuynh Thành, chẳng lẽ Khuynh Thành đã... Không! Tuyệt đối không thể nào có chuyện đó được!

Kim Bằng gia tăng tốc độ vừa bay vừa không ngừng linh thức truyền âm cho Khuynh Thành. khi bay qua một nơi, Kim Bằng nhận thấy có vô số người đang ùn ùn đổ tới một hướng, nó lập tức tiến lại hỏi: “Các vị đang đi đâu thế?”

Xưa nay yêu giới và tiên giới vốn như nước với lửa, nhưng vì sự kiện ngày hôm nay mà đám người trên tiên giới đang muốn tranh thủ đi tới địa điểm quyết đấu nên rất hào hứng nói: “Tiên đế và Trọng Lâu quyết đấu, chúng ta đang đi tới xem!”

Nhìn phản ứng kinh ngạc của Kim Bằng, người kia lại hỏi: “Chuyện lớn như thế mà ngươi lại không biết sao? Thôi ngươi cứ đi theo ta, ta dẫn ngươi tới suối Bích Lạc xem!”

Kim Bằng hoang mang, Tiên đế quyết đấu với Trọng Lâu, vậy còn Khuynh Thành thì sao? Liệu cô ấy có tới suối Bích Lạc xem không? Một đạo lưu quang lóe lên, Kim Bằng không chờ người kia dẫn đường đã một mình bay đi.

Kim Bằng bay được một quãng thì cảm thấy có một áp lực rất lớn đang tràn đến, một đạo lưu quang chớp lóe, Thanh Hư đạo trưởng vẻ mặt tươi cười dẫn deo vài trăm đệ tử Thanh Hư đạo quán xuất hiện trước mặt Kim Bằng.

“Kim Bằng, đi đâu thế?” Thanh Hư đạo trưởng cười cười hỏi.

“Thần thú ta đi đâu còn cần phải cho ngươi biết sao?” Kim Bằng đang nóng lòng tìm Khuynh Thành thì bị đám người này cản đường, nó tức giận nói.

“Kim Bằng, ta khuyên ngươi nên quay về yêu giới đi nêu không thì đừng trách ta không khách khí!”

Thần thú lợi hại đến đâu Thanh Hư đạo trưởng tất nhiên biết rõ, nếu không vì Bắc đế đã trực tiếp hạ lệnh, lại thêm việc sợ Tiên đế sau khi đánh thắng Trọng Lâu sẽ gây khó dễ thì ông ta cũng chẳng hơi đâu tìm Kim Bằng gây chuyện làm gì. Cho nên, vẫn là khiến Kim Bằng trở về mà không cần động thủ là hay nhất.

“Tránh ra!” Kim Bằng ánh mắt lóe lên hàn quang nhìn ông ta quát lớn.

“Kim Bằng, ngươi tốt nhất nên thức thời thì hơn! Đừng có cố chấp thế!”

“Kẻ nào chặn ta thì phải chết!” Kim Bằng gầm lên một tiếng động trời, sắc mặt cực kỳ khó coi đập đôi cánh lớn khiến không gian xung quanh phút chốc vặn vẹo.

Thanh Hư đạo trưởng trực tiếp đưa tay ra đỡ chưởng lực của Kim Bằng, nhưng là chưởng lực từ đôi cánh Kim Bằng quá hung hãn nên cánh tay ông ta nhanh chóng tê dại, Thanh Hư đạo trưởng thấy nguy lập tức lùi lại phía sau.

“Có chịu tránh đường không?” Kim Bằng thản nhiên nói.

Thanh Hư đạo trưởng nhìn Kim Bằng cao ngạo trước mặt mà trong đầu không khỏi tính toán. Con Kim Bằng này vốn là thần thú của thần thú nên yêu lực quá cường hãn, xem ra hôm nay ông ta muốn giết nó là chuyện không dễ gì rồi.

“Kim Bằng, ta đâu muốn đối địch với ngươi nhưng là ta cũng có chủ của ta, ta không thể nhường đường cho ngươi được!” Thanh Hư đạo trưởng nhìn Kim Bằng vẻ giả dối nói.

“Ý của ngươi là gì?”

“Chúng ta không thể để ngươi tiến vào tiên giới giết Tiên đế được!”

Kim Bằng nghe ông ta nói mà không khỏi cười khẩy, nó định giết Tiên đế sao?

“Gã đạo sĩ khốn kiếp, ngươi cho rằng ta cũng rỗi hơi như ngươi sao? Tiên đế đã có Trọng Lâu giết ông ta, ta cần gì phải nhúng tay vào?”

Thanh Hư đạo trưởng thất kinh, ông ta sửng sốt nhìn Kim Bằng hỏi: “Không phải là ngươi muốn giết Tiên đế sao?” chẳng lẽ tin tức truyền đến sai rồi sao? Không thể nào, là đích thân Tiên đế truyền lệnh tới Thanh Hư đạo quán mà.

“Kim Bằng, Yêu hoàng đã báo tin cho Tiên đế thì không thể nào sai được! Ngươi tốt nhất là nên trở về yêu giới thì có lẽ Yêu hoàng sẽ nể tình đồng tộc mà tha cho ngươi một mạng!”

Yêu hoàng? Kim Bằng ngàn vạn lần cũng không ngờ được kẻ phao tin hại nó lại chính là Yêu hoàng? Hắn đã muốn nó chết thì vì sao năm xưa lại còn giữ nó lại điện Yêu Hoàng? Bao năm qua hắn toan tính điều gì mà lại phải chờ tới ngày hôm nay mới ra tay? Hắn đã trở mặt thì cũng không thể trách nó vô tình được!

“Ngươi cứ về nói với Yêu hoàng rằng ta làm xong việc cần làm ở Tiên giới rồi thì nhất định sẽ quay trở về san bằng điện Yêu Hoàng của hắn!” Kim Bằng nói rồi vận nội lực, một tiếng nổ lớn vang lên thổi bay đám đệ tử Thanh Hư đạo quán, mặt đất lập tức nứt thành một vết dài mấy chục thước.

“Nếu còn dám bám theo ta thì các ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!” giọng Kim Bằng vang vọng khắp không gian, nếu không phải hôm nay nó đang vội đi tìm Khuynh Thành thì đám người này đừng hòng thoát đi dễ dàng như vậy.

Thanh Hư đạo trưởng thấy Kim Bằng đi rồi cũng không truy đuổi nữa, dù Tiên đế còn sống sau trận quyết đấu thì cũng không thể nào trách tội ông ta được, cùng lắm là mắng ông ta chểnh mảng chút thôi! Thanh Hư đạo trưởng nghĩ rồi nhếch mép cười âm hiểm đưa mắt nhìn đám đệ tử dưới đất không chút xúc động.

Khuynh Thành cùng Hồng Loan ở trong xuyến không gian đã hai ngày nên vô cùng sốt ruột, hôm nay chính là ngày Trọng Lâu quyết đấu với Tiên đế rồi, bằng mọi giá bọn họ phải xông ra ngoài.

“Khuynh Thành, cô đã nghĩ ra cách gì chưa?” Hồng Loan sốt ruột đi qua đi lại trước mặt Khuynh Thành hỏi.

Khuynh Thành vẫn đang chăm chú điều chế một thứ gì đó đã hai ngày nay rồi, nhìn vào thì tưởng cô rất nhàn nhã nhưng thật ra cô còn sốt ruột hơn cả Hồng Loan. Lúc này chính là thời khắc rất quan trọng, thành hay bại, có thể lên thần giới hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào lần này.

“Khuynh Thành, cô cứ nghịch cái gì đó, có ăn được đâu?”

“Đúng là không thể ăn được nhưng nó có thể phòng độc!” Khuynh Thành bốc một nhúm chất dính như keo bôi lên mặt Hồng Loan cười khì khì trêu nó.

“Kìa, cô làm gì thế? Bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn chơi đùa được?”

“Hồng Loan à, ta không ngờ ngươi cũng có lúc cuống lên cơ đấy!”

Hồng Loan trước nay vốn yêu thích tự do nay lại bị giâm chân đã hai ngày liền, nó không phát cuống sao được chứ?

“Thôi đừng đùa nữa, cô mau nghĩ cách đi! Ba mươi hai tên kim cương kia vẫn còn ở ngoài kia, không thể đánh cũng không thể giết chúng, thật là bực mình quá đi mà!”

“Hai ngày trước thì có thể là vậy nhưng là hôm nay thì chưa chắc à, bôi thứ này lên người rồi chúng ta ra ngoài đánh cho bọn chúng không còn manh giáp!”

Hồng Loan vừa nghe Khuynh Thành nói có thể đánh một trận đã đời liền vứt bỏ lòng tự trọng mà bôi lấy bôi để thứ chất dính Khuynh Thành đưa cho lên người, nó sắp chết ngạt vì tù túng rồi!

“Thứ này không những có thể ngăn được chất độc mà còn có tác dụng làm đẹp da nữa đó nha!” Khuynh Thành đắc ý cười nói, ba mươi hai tên độc nhân kia chắc chắn không ngờ được Khuynh Thành lại có cách vô hiệu hóa kịch độc trên người bọn chúng, muốn dùng độc với cô sao? Chúng chưa đủ tư cách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.