Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 50



Đầm Thiên Trì nước không ngừng cuộn lên, hơi nước bao phủ khắp nơi.

Nam đế hít mấy hơi khí lạnh, chẳng trách những thuộc hạ mà ông ta cử đi đều không thể trở lại, nếu chúng không phải chết vì màn sương kia thì cũng đã chết bỏng dưới hồ này rồi.

Diệp Khuynh Thành thấy đám người không phải trừng mắt thì cũng là xanh lét nhìn xuống chỉ khẽ nhếch miệng coi thường.

“Tôi đi trước, ai không muốn chết thì đi theo hiệu lệnh của tôi!”

Khuynh Thành nói rồi nhảy xuống Thiên Trì đang cuộn sôi sùng sục, mọi người chỉ thấy cô cứ đi hai bước lại nhảy một bước, quả nhiên không hề bị thương tổn. Khuynh Thành rất nhanh chóng ra tới xoáy nước giữa hồ quay lại hỏi: “Ai đi tiếp?”

Kim Bằng phấn chấn vỗ mạnh cánh tỏ ý muốn đi trước.

“Được! Đi một nhảy ba, chuyển sang trái một bước rồi tiến lên trước một bước, lăng không sáu bước... ” Kim Bằng rất nhanh chóng đến cạnh Khuynh Thành ở xoáy nước giữa hồ.

Bốn vị tiên đế, Ma tôn cùng điện hạ Long tộc khệnh khạng kiêu căng lúc này đây đều ngầm thán phục Khuynh Thành, nếu không có cô thì bọn họ chắc chắn không bao giờ dám bước xuống đây.

Rất nhanh chóng tất cả mọi người đã đến được xoáy nước giữa hồ. Đông nhìn vào xoáy nước không ngừng xoay tròn không nén được hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Khuynh Thành cười bí hiểm nhìn ông ta nói: “Rất đơn giản, nhảy xuống!”

Đông đế kinh hãi tái mặt kêu lớn: “Diệp Khuynh Thành, nhà ngươi lừa bọn ta tới đây để tiêu diệt cả bọn một lượt, đúng không? Ta không ngờ nhà ngươi lại bỉ ổi đến thế, bọn ta chết thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!”

Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đồng thời phóng ra làn khí của mình, ánh mắt tràn ngập hung quang nhìn Khuynh Thành nói: “Cứ cho là bọn ta không thể trở ra thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây.”

Khuynh Thành khẽ hừ lạnh, khinh khỉnh nhìn bọn họ rồi tung mình nhảy thẳng vào xoáy nước. Kim Bằng đi theo Khuynh Thành đã lâu nên đương nhiên hiểu Khuynh Thành sẽ không làm việc mà không biết trước kết quả cho nên nó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà lao thẳng xuống. Rất nhanh chóng, đoàn người của Diệp Khuynh Thành toàn bộ đều đi theo chỉ còn lại ba vị đế, điện hạ Long tộc, Ma tôn cùng Hư Trúc.

Ma tôn nhìn bọn họ vẻ coi thường nói: “Đồ bỏ đi!” rồi cũng nhảy thẳng vào xoáy nước mất hút.

Đám người còn lại thấy vậy cũng đành nghiến răng nhảy theo, bọn họ thừa biết bây giờ có muốn quay trở lại thì cũng không có cách nào cả. Điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất là phía dưới xoáy nước đó lại là một tòa cung điện cổ điển với cổng chính rất lớn và cổ kính, tòa cung điện màu đồng đen nhưng lại tạo cho người ta cảm giác long lanh trong suốt như ngọc.

Diệp Khuynh Thành hết lay bên này lại lắc bên kia, một làn khí ba mạnh mẽ bất chợt tràn ra bao phủ không gian.

Ba gã tùy tùng của Đông đế không kịp ẩn mình lập tức bị làn khí ba xô mạnh khiến nguyên anh vỡ vụn, thịt nát xương tan. Hai gã khác kẻ thì vỡ đầu kẻ thì bị phạt đứt cả một cánh tay. Long Bá tuy tránh kịp nhưng cũng bị trọng thương. Làn khí ba này quả thực quá mạnh, bọn họ mới chỉ đứng bên ngoài mà đã vậy thì vào trong rồi còn khủng khiếp đến đâu?

Cả đám người không ai dám ho he gì nữa mà chỉ len lén đứng sang một bên, ít ra thì nghe theo lời Diệp Khuynh Thành bọn họ cũng giữ lại được tính mạng.

Khuynh Thành chờ cho làn khí ba tan biến rồi mới đẩy cổng ra, đám người phía sau vội vàng nín thở nhìn cánh cửa màu đồng, bên trong kia liệu có thứ gì khủng khiếp nữa không?

Cả đoàn người vừa bước vào liền bị một lực hút rất mạnh hút chặt rồi biến mất trong chớp mắt, khi bọn họ mở mắt ra thì cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi. Trước mắt là non xanh nước biếc, chim hót, hoa thơm như chốn thế ngoại đào tiên.

Diệp Khuynh Thành có cảm giác thân thuộc lạ kỳ, trong khoảnh khắc cô như nhìn thấy một cô gái vẻ mặt vô cùng hạnh phúc đang gắp thức ăn cho Lam Tố. Cô gái ấy phải chăng là Lạc Nhi mà n Ly hay nhắc tới?

Vô số hình ảnh lướt qua mắt Khuynh Thành, trái tim cô lúc này giống như bị giằng xé dữ dội, cô là ai chứ? Là kẻ thứ ba chen ngang vào hạnh phúc của Lam Tố cùng Lạc Nhi? Khuynh Thành dao động, người mà Lam Tố yêu rốt cuộc là cô hay là cô gái trước mắt này? Khuynh Thành nhất định phải tìm ra được đáp án.

Những người phía sau không ai để ý tới nét biến hóa trên gương mặt Khuynh Thành mà rất nhanh chóng tản ra xung quanh tìm kiếm báu vật.

n Ly đợi bọn họ tản hết rồi mới bước đến trước Khuynh Thành hỏi: “Đau xót sao? Tôi đã sớm nói với cô là vương gia chỉ yêu Lạc Nhi cô nương mà thôi, tận mắt nhìn thấy những hình ảnh đó có khiến cô tin chưa?”

“Cô đã từng đến đây?”

“Khi Lạc Nhi còn sống tôi hay theo vương gia đến nơi này, đây là nơi vương gia cùng Lạc Nhi yêu thích, hai người thường ở đây uống trà nói chuyện!”

Ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành nhìn thẳng vào n Ly: “Thế thì cô cũng phải biết rõ sự thật đúng không?”

“Sự thật nào?”

“Sự thật là cô gái mà Lam Tố thích chính là tôi. Anh ấy không thể nào vô cớ bước vào cuộc sống của tôi, ngày trước tôi chỉ là một còn bé xấu xí bốc mùi nhưng anh ấy cũng không hề chê tôi. Cô nói đúng, tôi đã nhìn thấy, tôi và Lạc Nhi là hai người hoàn toàn khác nhau, Lam Tố yêu tôi vì tôi chính là tôi chứ không phải Lạc Nhi nào hết!”

n Ly ngẫm nghĩ, bằng mọi giá cô phải ngăn cản Diệp Khuynh Thành lên thần giới, nói cho cô ta biết sự thật thì cũng chỉ mình cô ta đau lòng, mình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao là được.

“Cô đã muốn biết thì tôi sẽ cho cô biết mọi chuyện!”

n Ly bước lên phía trước đi vòng qua một hành lang bán nguyệt đi tới vườn hoa sau điện rồi tiến đến bên cạnh một hồ nước nhỏ gần đó. n Ly cầm lấy một cái cần câu đưa cho Khuynh Thành bảo: “Cầm đi!”

Đúng lúc Khuynh Thành đưa tay ra nhận lấy cần câu từ n Ly thì trước mặt cô lại xuất hiện hình ảnh Lam Tố cùng Lạc Nhi đang ngồi câu cá.

n Ly hít một hơi dài rồi bắt đầu kể lại.

“Sau khi Lạc Nhi cô nương phong ấn vương gia rồi chết, vương gia rất đau buồn, ngài ấy vì muốn cứu Lạc Nhi mà đã nảy sinh ra một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ. Ý niệm ấy mạnh đến nỗi chiếm hữu một phần ba công lực của ngài. Vương gia đã đi tìm khắp lục giới, đại giang nam bắc để thu lại một chút hồn phách của Lạc Nhi để đưa cô ấy vào vòng luân hồi.”

Khuynh Thành nhìn từng hình ảnh hiện ra trước mắt mà không khỏi đau khổ, cô cứng rắn gằn từng tiếng một: “Thật đáng tiếc là đứa bé chuyển thế đó chưa ra đời đã chết rồi, tôi không phải là Lạc Nhi chuyển thế nào hết, tôi chính là Diệp Khuynh Thành. Ở đây tôi là Diệp Khuynh Thành, ở thời đại của tôi cũng vậy. Tôi chính là người từ tương lai xuyên không đến. Linh hồn của tôi đã nhập vào đứa bé kia và sống sót cho tới bây giờ! Lạc Nhi mà các người nói đến đã chết từ lâu rồi, chết trước cả khi tôi nhập vào đứa bé kia, cô hiểu rõ chưa?”

n Ly bình thản, nét mặt không chút ngạc nhiên cũng không hề có biểu cảm gì khác thường với những lời nói của Khuynh Thành.

“Thật ra... tất cả mọi chuyện là do tôi, tôi vì sợ vương gia đau buồn nên đã giấu ngài chuyện này. Từ khi cô ra đời tôi đã biết cô không phải là Lạc Nhi chuyển thế, lúc cô 5 tuổi gặp nạn trong Thực Nhân cốc tôi vẫn nói với vương gia cô chính là Lạc Nhi. Tôi không muốn vương gia thất vọng nên đã cố tình không nói.”

Tim Khuynh Thành phút chốc đau nhói, thì ra ngay từ đầu đã là dối trá. Cô cùng với Lam Tố gặp nhau cũng không phải là ngẫu nhiên, cô sống sót ra khỏi Thực Nhân cốc cũng không phải là tình cờ. Tất cả là vì cô gái n Ly này đã dối gạt Lam Tố của cô. Cô gái mà anh nhớ, anh yêu không phải là Diệp Khuynh Thành cô mà là Lạc Nhi, là cô gái dịu dàng, đoan trang, cao nhã trước mắt cô đây. Tim Khuynh Thành rỉ máu... Tuy cô rất muốn phủ nhận những việc này nhưng là cô không thể, tất cả đều không thể quay lại được nữa.

“Cô biết không Khuynh Thành? Nhìn thấy sự si mê của cô đối với vương gia tôi cũng không muốn làm tổn thương tới cô nhưng sự thật vẫn là sự thật, chúng ta không thể thay đổi được sự thật. Lạc Nhi đúng là đã chết nhưng cô ấy vẫn là một phần trong cơ thể cô. Cô yêu vương gia tha thiết như vậy tôi tin chắc cũng là do bị ảnh hưởng bởi một phần đó.”

n Ly cụp mắt chỉ vào ngực Khuynh Thành nói: “Cô ấy đã biến linh hồn mình thành trái tim của cô cho nên Lạc Nhi chính là Diệp Khuynh Thành, mà Diệp Khuynh Thành cô cũng chính là Lạc Nhi. Dù cô có ý thức của riêng mình nhưng cả hai người đều có chung một trái tim.”

Khuynh Thành bỗng thấy hít thở khó khăn, cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét thân thể của mình như lúc này, cô ghét quả tim đang đập rộn ràng trong ngực cô kia, tại sao nó lại là của Lạc Nhi chứ?

Khuynh Thành chợt nhớ tới nguồn sức mạnh to lớn trong cơ thể mình, khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười chua xót, lẽ ra cô nên sớm đoán ra nguồn sức mạnh đó ở đâu ra mới phải, sao mình có thể ngây thơ cho rằng đó là sức mạnh do kim đan trước kia Hồng Loan cho mình ăn chứ? Thì ra là cô ta... Lạc Nhi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.