Trọng Lâu cùng Tịch Vân thấy Khuynh Thành như vậy cũng có chút lo lắng hỏi: “Khuynh Thành, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Khuynh Thành ngẩng lên nhìn bọn họ rồi bước đi như một cái máy, cô chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nếu cô chỉ đơn thuần là bị Lạc Nhi lợi dụng để được ở bên cạnh Lam Tố thì nhất định cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhưng là cô biết rõ cô gái ấy rất yêu Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bộ dáng này của Khuynh Thành thì cho rằng cô đã nhớ ra những chuyện năm xưa bèn xoay người định đi theo. Kim Bằng thấy vậy bèn níu lại nói: “Đừng đuổi theo cô ấy, để cô ấy yên tĩnh một mình ngẫm nghĩ, cô ấy sẽ thông suốt ngay thôi!”
Kim Bằng lại nhìn qua mọi người, vẻ khó hiểu hỏi: “Liệu đã nghĩ ra chưa?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tình yêu, dư vị sau khi cô ấy ăn tình yêu.”
Kim Bằng rùng mình than thở: “Xem ra tình yêu cũng không phải là thứ ngon lắm, ăn vào mà trở thành ngớ ngẩn như vậy thì tôi không cần ăn đâu.”
Hồng Loan bước đến vỗ vỗ vai nó: “Chim phao câu thối à, sống thì cần phải chấp nhận những vấp váp, không có sóng to gió lớn thì có còn gọi là cuộc sống không? Ngươi đừng làm hỏng hình ảnh của mình trong tâm trí ta. Ngươi chẳng phải còn có trách nhiệm phát triển thế hệ mai sau cho tộc Kim Bằng sao? Ngươi phải mau mau đi tìm một con Kim Bằng mái rồi nếm thử tình yêu đi!”
Kim Bằng hứ hừ rồi nói: “Cứ gì cứ đi phải một con Kim Bằng? Các chủng tộc khác cũng có thể, miễn là thân thể nó có dòng máu của tộc Kim Bằng ta đây là đủ.”
Hồng Loan bộ dáng cứ như bố người ta dạy bảo rất cặn kẽ: “Sao ngươi không chịu hiểu gì cả? Huyết thống là gì? Thuần chủng là gì? Nếu cứ loạn xì ngầu lên rồi sinh ra như thế có được gọi là Kim Bằng nữa không?”
“Biến dị có gì không tốt? Ngươi cứ nhìn gã Mặc Tra lợi hại thế nào đó thôi.”
“Thôi đi! Đó là tạp chủng!”
...
“Tuy nhiên cũng phải xem xét lại xem tại sao con chim phao câu thối nhà ngươi lại không có tên riêng?”
Kim Bằng nghe nói tới tên riêng, cái đầu nó tiu nghỉu gục xuống, đúng vậy, sao nó lại không có tên riêng? Trước khi Khuynh Thành gọi là là con chim phao câu thối thì nó chỉ là Kim Bằng thôi!
Kim Bằng nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói đúng, ta phải tự đặt tên cho mình với được, phải lấy một cái tên thật kêu.”
“Khuynh Thành đã từng nói là...bụi đời huynh! Tên này rất kêu, hay là ngươi là bụi đời đệ?”
“Thế thì không có bản sắc riêng, mỹ nam siêu cấp vô địch ta đây trẻ trung hiên ngang phong độ, tài năng rực rỡ, đẹp đến nỗi đàn ông phải ghen đàn bà phải ngưỡng mộ đâu thể lấy cái tên như vậy được. Chi bằng ngươi gọi ta là ‘Ông bố tôi’ đi!”
“Ông bố tôi? Ông bố tôi!” Hồng Loan nhắc đi nhắc lại mấy lần cảm thấy rất dễ nói nghịu lại có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Đôi mắt Hồng Loan bỗng lóe sáng, nó gào lên: “Con chim phao câu thối, ngươi dám chơi ta! Ta là bố ngươi thì có! Đứng lại, chớ có chạy...”
Rất nhanh chóng, điện Kim Hoa bị Kim Bằng cùng Hồng Loan quậy tưng bừng. Trọng Lâu cùng Tịch Vân ở bên cạnh lặng người mặc niệm cho những thứ bị hai đứa chà đạp đến thê thảm, bầu không khí nặng nề khi nãy phút chốc tan đi.
n Ly lặng lẽ ra ngoài, cô không biết hiện tại nên làm gì mới đúng, ngăn cản không cho Diệp Khuynh Thành lên thần giới hay là cứ dứt khoát giúp cô ta luôn? Do dự một chút rồi n Ly mạnh dạn gõ cửa phòng Khuynh Thành.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vầng trăng bình yên trên ngọn cây cao. Tịch Vân mang theo điểm tâm đến gõ cửa phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, mở cửa!”
“Tôi không ăn, không muốn ăn!”
“Khuynh Thành, không phải tôi bảo cô ăn, cô cứ mở cửa ra đã được không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Ban ngày trên đại điện có rất nhiều người nên Tịch Vân không tiện nói, vốn bà nghĩ để cho Khuynh Thành yên tĩnh thì hơn, nào ngờ Khuynh Thành lại nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Người khác không nhận ra nhưng sao bà không nhận ra cơ chứ?
Kẹt một tiếng, cánh cửa được Khuynh Thành mở ra, tuy cô đã nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt nhưng Tịch Vân vẫn có thể nhận rõ cô vừa mới khóc xong.
“Khuynh Thành! Tôi không biết ở điện Mê thần đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết cô đang rất buồn cũng rất đau, có phải là chuyện liên quan đến Lam Tố không?” Tịch Vân tuy mới biết Khuynh Thành không bao lâu nhưng cũng đã hiểu rõ tính cách của cô, chỉ khi nào có chuyện với những người mà cô quan tâm thì cô mới băn khoăn, thương tâm như vậy. Ánh mắt Khuynh Thành bây giờ chỉ chất chưa bi thương, không phải là chuyện liên quan đến Lam Tố thì còn có thể là ai khác đây?
“Khuynh Thành, dù cô có nhìn thấy điều gì hay nghe thấy chuyện gì thì cô vẫn phải nhớ kỹ là không bao giờ được làm trái với ý nguyện của lòng mình nếu không chắc chắn cô sẽ phải hối tiếc cả đời!”
Tịch Vân đặt điểm tâm xuống bên cạnh Khuynh Thành nhìn cô một lát rồi thở dài nói: “Cô nên nghỉ ngơi cho tốt và tự hỏi lòng mình xem sao, tôi không làm phiền cô nữa!”
Khuynh Thành thẫn thờ nhìn Tịch Vân đi ra, ngẫm nghĩ và tự hỏi lòng mình sao? Cô còn tâm trí đâu mà nghĩ những chuyện đó chứ? Cô thậm chí cảm thấy bản thân mình lúc này đã không còn là mình nữa rồi, cô là thế thân của Lạc Nhi, thế thân hoàn toàn thuộc về Lạc Nhi, cô ta chết rồi, cô ta đã không còn liên quan gì tới cô nữa! Nhưng không phải, nguồn sức mạnh hiện tại trong người cô là của lạc, xuyến không gian mà Lam Tố đưa cho cô cũng là của Lạc Nhi, Lam Tố mà cô yêu cũng thuộc về Lạc Nhi. Khuynh Thành cảm thấy mình thật đáng thương, cô đã nỗ lực, hy sinh nhiều như vậy cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của Lạc Nhi.
Lạc Nhi muốn cô yêu Lam Tố thay cho cô ta cho nên đã gắn tất cả mọi thứ của mình cho Khuynh Thành, triệt để biến cô thành thế thân, Khuynh Thành cảm thấy rất hận Lạc Nhi nhưng cứ nghĩ đến cô ta không tiếc thân mình vì Lam Tố cô lại cảm thấy một sự day dứt không thôi, một cô gái yêu sâu đậm như thế sao cô có thể oán trách được đây? Vào thời khắc Khuynh Thành cảm thấy Lạc Nhi thật vĩ đại thì nội tâm của cô bị giằng xé dữ dội, cô phải làm sao để đối mặt với Lam Tố đây? Lấy danh nghĩa Diệp Khuynh Thành hay lấy danh nghĩa Lạc Nhi đây? Khuynh Thành trước kia kiên định biết bao thì bây giờ lại giống như con thuyền chòng chành không bến.
“Lam Tố... Lam Tố...” cô gọi tên anh trong đau đớn, thực ra cô không phải sợ đối diện với anh như thế nào mà là sợ anh sẽ nói rằng anh chưa bao giờ yêu cô, người anh yêu là cô gái Lạc Nhi kia! Nam Cung Lạc đã hy sinh cho Lam Tố rất nhiều, cô ấy xứng đáng được anh yêu thương nhưng cô không thể nào thuyết phục nổi bản thân vì cô cũng đã hi sinh cho anh đâu có ít? Cô phải làm sao bây giờ? Làm sao mới đúng đây?
Đúng lúc nội tâm Khuynh Thành đang giằng co thì n Ly bước vào đứng trước mặt Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
“Khuynh Thành...”
n Ly mím môi, tuy cô rất không muốn thế này nhưng rốt cuộc cũng nói: “Khuynh Thành, cô hãy lên thần giới tìm vương gia đi! Chẳng giấu gì cô, tôi đúng là rất thích vương gia. Tôi thậm chí đã từng nghĩ rằng nay Lạc Nhi đã chết rồi, nếu cô vì chuyện của Lạc Nhi mà không quan tâm tới vương gia nữa hoặc cô cũng chết đi thì... tôi sẽ được vĩnh viễn ở bên ngài. Thân phận tôi tuy bé mọn, tôi cũng biết mình không xứng với vương gia nhưng tôi tin rằng mình có thể cảm hóa ngài. Tôi tin rằng một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện ra sự tồn tại của tôi cũng như nhận ra được tình yêu của tôi. Nhưng là tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi nhận ra mình không thể ích kỷ như vậy được.
Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, tôi chỉ có thể nói với cô rằng Lạc Nhi đã nói rất đúng, cô vẫn là chính cô, người mà vương gia gặp gỡ rồi yêu thương chính là cô. Tuy ngài vẫn luôn cho rằng cô là chuyển thế của lạc nhưng cô và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô nên tin tưởng vào bản thân mình, phải luôn tự nhắc mình phải tự tin cùng với kiên trì.”
Khuynh Thành cười cay đắng, tự tin? Kiên trì? Cô có thể tự tin với kiên trì nổi nữa không? Tại Mê thần điện chứng kiến Lạc Nhi cùng với Lam Tố quấn quít bên nhau, cô đã cảm thấy mình không có cách nào tự tin được nữa. Cô thậm chí không hiểu Lạc Nhi có dụng ý gì mà lại để cho cô chứng kiến cảnh tượng cô ta cùng Lam Tố quấn quít như vậy? Cô ta muốn khoe khoang tình yêu của hai người sao hay là cô ta muốn nói dù cho cô với Lam Tố có gắn bó thế nào thì người Lam Tố yêu nhất vẫn chính là cô ta?