“Cô biết không Khuynh Thành? Nhìn thấy sự si mê của cô đối với vương gia tôi cũng không muốn làm tổn thương tới cô nhưng sự thật vẫn là sự thật, chúng ta không thể thay đổi được sự thật. Lạc Nhi đúng là đã chết nhưng cô ấy vẫn là một phần trong cơ thể cô. Cô yêu vương gia tha thiết như vậy tôi tin chắc cũng là do bị ảnh hưởng bởi một phần đó.”
n Ly cụp mắt chỉ vào ngực Khuynh Thành nói: “Cô ấy đã biến linh hồn mình thành trái tim của cô cho nên Lạc Nhi chính là Diệp Khuynh Thành, mà Diệp Khuynh Thành cô cũng chính là Lạc Nhi. Dù cô có ý thức của riêng mình nhưng cả hai người đều có chung một trái tim.”
“Tôi lẽ ra nên sớm đoán ra mới phải, nguồn sức mạnh thần bí trong người tôi hóa ra lại là Lạc Nhi sao? Lẽ ra tôi nên sớm đoán ra, tại sao tôi lại nghĩ đó là do số kim đan Hồng Loan cho tôi ăn chứ? Thì ra là cô ta... ha ha ha...”
“n Ly, cô nghe cho rõ đây: Diệp Khuynh Thành tôi đây không phải là Lạc Nhi, trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng nhất định không phải! Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại Lam Tố yêu tôi và tôi yêu anh ấy!”
Khuynh Thành thọc tay sâu vào trong lồng ngực mình, đôi mày liễu nhíu chặt dùng sức dứt ra, một quả tim đang đập đẫm máu nằm gọn trong tay cô.
“Đây là quả tim của Lạc Nhi, tôi không cần nó! Diệp Khuynh Thành này không bao giờ chấp nhận thành toàn cho người khác như vậy. Tình yêu của tôi nhất định phải thuộc về tôi một cách trọn vẹn.”
“Cầm nó đưa cho Lam Tố, đó mới là người anh ta yêu!”
n Ly đờ người. Mà Lam Tố chứng kiến cảnh này cũng gần như hóa đá. Anh nghe thấy Khuynh Thành nói tiếp.
“Kể từ nay Diệp Khuynh Thành tôi là một cô gái không có trái tim, không có cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa. Cô yên tâm, Khuynh Thành tôi đây cũng không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy đâu. Tôi nhất định vẫn sẽ đi tìm Lam Tố, là cô ta hay là tôi thì chính tôi sẽ tự mình xác nhận.”
Tim Lam Tố như bị ai đó vò mạnh, anh quay mặt không dám nhìn huyễn tượng trước mắt. Người con gái đó như một con thiêu thân lao vào tình yêu, cô đã phải chịu bao nhiêu khổ sở...
Lam Tố ngước lên nhìn huyễn tượng, anh không thể né tránh tình yêu của cô được. Lần này anh thấy Lạc Nhi xuất hiện trước mặt Khuynh Thành.
Cô biết không? Người Lam Tố yêu luôn là cô vì tôi và cô căn bản không phải là một người. Hơi thở không giống, ngoại hình không giống. Tuy bấy lâu nay tôi ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố gặp gỡ và yêu thương là cô chứ không phải tôi. Tuy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được điều này nhưng tôi tin sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ nhận ra người anh ấy yêu chính là cô. Nam Cung Lạc không thể thay thế cho Diệp Khuynh Thành được!”
Lam Tố nhìn một loạt huyễn tượng qua đi, lòng thương xót không thôi. Khuynh Thành, cô ấy hiểu anh, yêu anh, dám làm tất cả vì anh. Anh bỗng nhớ lại ngày trước mình đã từng nói với cô sẽ cũng cô tiếu ngạo giang hồ không vướng sự đời. Nhưng bây giờ thì sao? Anh để vuột mất cô rồi.
Các hình ảnh dần dần phai nhạt, Lạc Nhi lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
“Lam Tố, chàng hãy hết lòng yêu thương Khuynh Thành. Đó là cô gái xứng đáng để chàng nâng niu suốt cuộc đời này. Còn thiếp, thiếp căn bản không xứng, thiếp biết mình có lỗi với chàng nhưng thiếp thật sự mong muốn chàng sẽ được hạnh phúc. Chàng không cần đau khổ hay đắn đo gì nữa, thiếp có thể cảm nhận được chàng vui vẻ và hạnh phúc biết bao khi ở bên cô ấy. Lam Tố, cô ấy mới là hạnh phúc thuộc về chàng. Chàng đến đây hôm nay chứng tỏ rằng trong lòng chàng đã có cô ấy rồi.
Lam Tố, chàng hãy nâng niu, trân trọng Khuynh Thành, hai người nhất định sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian. Thiếp sẽ luôn chúc phúc cho hai người, chàng không cần phải cảm thấy có lỗi với thiếp. Hãy tự tin đối diện với tình cảm của mình, Lam Tố, đừng bao giờ để Khuynh Thành phải buồn.”
Huyễn tượng về Lạc Nhi dần mờ đi rồi biến mất trong không gian. Lam Tố dần tỉnh táo trở lại, đúng vậy, nếu anh còn tiếp tục tránh né nữa thì thật có lỗi với Khuynh Thành. Có lẽ n Ly, Lạc Nhi đã đúng, ngay từ đầu người anh yêu chính là Diệp Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi năm xưa nữa.
“Khuynh Thành...” Lam Tố bỗng cảm thấy ngực mình đau nhói, chỉ cần vừa nghĩ đến cô, tim anh như nghẽn lại.
“Khuynh Thành, hãy đợi ta. Ta nhất định sẽ tìm được nàng, ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa!”
n Ly cùng Hồng Loan từ lúc Lam Tố rời khỏi hoàng thành vẫn lén lút theo sau, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Lam Tố lúc này đột nhiên quay người, lạnh lùng nói: “Có tin bản vương sẽ móc mắt hai ngươi ra không?”
n Ly cùng Hồng Loan nhìn nhau, mặt tái mét.
“Sao chưa vác mặt ra đây hả?”
Cả hai le lưỡi rồi chầm chậm bước ra.
Lam Tố hừ lạnh một tiếng, hai đứa này ngày càng to gan, lại dám cả gan theo dõi cả chủ nhân.
“Vương gia!” một lớn một bé vẻ mặt như đưa đám xuất hiện trước mặt Lam Tố.
“Ta không biết các ngươi làm cách nào, dù có đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm được Khuynh Thành về cho ta.”
Hồng Loan cùng n Ly cố làm ra vẻ kinh ngạc, như thể không nghe rõ điều Lam Tố vừa nói.
“Cần bản vương nhắc lại?”
“Vương gia... ngài định giết Khuynh Thành sao?” Hồng Loan giả bộ hỏi, ý chừng như nếu vương gia nhà nó không nói rõ thì nó nhất định không đi.
“Ngươi cho là thế nào?”
“Vương gia tính giết cô ấy thật sao? Khuynh Thành tốt với ngài như vậy mà, sao ngài có thể giết cô ấy được chứ?” Hồng Loan ra vẻ bất bình nói.
“Có phải ngươi chê mười năm bổng lộc ít quá phải không?” Lam Tố lườm nó, con chim chết tiệt này lại dám chơi xấu.
Hồng Loan nghĩ thầm, phạt thì cứ phạt. Không có bổng lộc nó cũng dư sức sống ngàn vạn năm nữa.
“Nếu ta không thấy được Khuynh Thành thì các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần nhận phạt đi.” Lam Tố lạnh lùng nói rồi phi thân biến mất.
n Ly cùng Hồng Loan nhìn nhau.
“Tự ngài ấy chọc giận Khuynh Thành khiến cô ấy bỏ đi, nay lại trách chúng ta là sao?”
“Chúng ta nên châm chước, dẫu sao ngài ấy cũng biết lỗi rồi, chúng ta nên mau chóng tìm ra Khuynh Thành thì hơn.”
Hồng Loan nói chuyện cứ như một ông cụ non, n Ly nguýt nó một cái rõ dài, con Hồng Loan này coi mình là ai chứ? Ai mới là chủ nhân chứ?
Nói thì nói vậy nhưng cả hai rất nhanh chóng triển khai việc tìm kiếm, toàn hoàng thành không nơi nào không dán ảnh của Khuynh Thành.