Hồng Loan dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi đi, ba tàn ảnh cấp tốc bay về đỉnh núi Tử Cấm. Chỉ cần đến được đây thì mọi hơi thở cũng như khí lưu đều sẽ bị phong tỏa, muốn tìm người quả là chuyện mò kim đáy bể. Thông thường bọn họ không lên đỉnh núi này, vì đây chính là nơi chân thân của Lam Tố bị phong ấn.
“Mau đuổi theo! Nếu để bọn chúng trốn lên núi rồi thì không có cách nào tìm ra đâu.” Bọn truy binh bám sát phía sau hét lên với nhau.
“Mau lên!” Hồng Loan cuống lên, không phải nó không dám đại chiến với bọn truy binh mà tình thế lúc này không nên mua thêm việc vào thân làm gì.
Hồng Loan nhìn n Ly cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nói: “Lên lưng tôi đi!”
Cả hai vừa nghe đã lập tức hiểu ý của Hồng Loan, nếu bọn họ cứ chạy thế này thì e rằng sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp mất. n Ly cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi lập tức nhảy lên lưng Hồng Loan. Tốc độ của Hồng Loan nhanh đến nỗi hai người bọn họ phải cố lắm mới không bị thổi bay đi.
Trên đỉnh núi Tử Cấm chướng khí dầy đặc nhưng bắt buộc phải vượt qua mới lên được.
“Ngồi cho vững nhé!”
Hồng Loan hô lớn rồi tăng tốc bay thẳng vào chướng khí. Nó bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất để xuyên qua chướng khí nếu không để ảo giác trong đó tác động thì có khi cả đời cũng đừng hòng thoát ra được. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến rất ít người dám liều mình xông lên đây.
Hồng Loan nhắm mắt, phi hành dựa trên linh thức cùng ý thức của bản thân. Chỉ cần nó không mở mắt ra thì sẽ không bị ảo giác đánh lừa.
“Hồng Loan! Cứu ta với...” giọng nói của Khuynh Thành bất chợt vang lên bên tai Hồng Loan.
“Khuynh Thành!” Hồng Loan xúc động, nó hơi mất tập trung một chút đã đâm sầm vào vách đá trước mặt.
Hồng Loan lắc lắc đầu, không đúng, nó đang bay trong chướng khí kia mà, không thể nào có chuyện Khuynh Thành xuất hiện ở đây được. Hồng Loan lo lắng nhìn n Ly cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi trên lưng, cả hai đang xanh lét mặt mày, xem ra cũng đang vật lộn với ảo giác rồi.
Hồng Loan lập tức tăng tốc bay đi, bọn họ nhất định phải nhanh chóng lên được đỉnh núi.
Bọn truy binh đuổi tới lưng chừng núi thì không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
“Chết thật! Bọn chúng chạy mất rồi!”
“Tướng quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai hả?” con độc giác thú được gọi là tướng quân gầm lên, miếng mồi béo bở trong tầm tay mà lại bị vuột mất rồi. Nếu bây giờ trở về thì biết ăn nói làm sao với chủ nhân đây? Ông ta đương nhiên không sợ Tây Môn Vô Hận nhưng cung Thiên Khuyết...
Độc giác thú ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ chốt ở đây đi! Chỉ cần bọn chúng ló mặt ra thì nhất định phải bắt cho được Thất công chúa!”
“Rõ!”
Độc Hiển phân phó xong xuôi lập tức phi hành tới cung Thiên Khuyết.
Độc Hiển về tới nơi lập tức tới đại điện, không dám ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết trầm tư một lúc lâu rồi cuối cùng cũng hạ lệnh: “Chặn hết mọi lối xuống của bọn chúng cho ta!”
Độc Hiển thở phào nhẹ nhõm: “Bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã làm rồi ạ!”
“Thế thì biến đi!” Nam Cung Khuyết lạnh lùng nói.
Độc Hiển vội vã lui đi, mãi đến khi ra khỏi địa phận cung Thiên Khuyết mới trở lại là chính mình. Ông ta đi theo Tây Môn Vôn Hận cũng không đến nỗi gặp phải những trường hợp nguy hiểm như vậy, nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi... Tây Môn Vôn Hận sao có thể chấp nhận một kẻ phản bội chứ?
Độc Hiển vừa đi khỏi thì Nam Cung Khuyết vội vã trở lại cung Đông Lăng. Mọi việc đã đến nước này thì nhất định không thể để xảy ra sai sót được. Ông ta không ngờ Tây Môn Lưu Hương lại có thể trốn được khỏi sự giám sát của Độc Hiển, bây giờ muốn uy hiếp Nam Cung Triệt coi bộ không khả thi lắm.
Việc khống chế linh hồn người khác vẫn chưa đến giai đoạn hoàn hảo, ông ta cần thêm ba tháng nữa, chỉ cần ba tháng nữa thôi thì thần giới này sẽ không còn ai có thể uy hiếp tới ông ta được nữa.