Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 97



Sáu làn lưu quang chớp lên, đoàn người đã đứng ở cửa chính của cung Thiên Khuyết. Đám thị vệ canh cửa thấy khí thế mạnh mẽ của đoàn người, lịch sự lên tiếng hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Chúng ta muốn gặp Chúa thượng của các người!” Lam Tố trực tiếp nói.

“Các ngươi có hẹn trước không?”

Khuynh Thành nghe tên thị vệ canh cửa hỏi mà không nhịn được cười, hắn nghĩ Lam Tố là ai mà còn bắt anh phải hẹn trước chứ? Có ai đi giết người mà lại hẹn trước rằng ‘ta sẽ đến giết nhà ngươi’ không?

“Vương gia, chúng ta không cần phí lời với hắn làm gì, cứ đánh thẳng vào luôn đi.” Hồng Loan xông xái nói, nó không nhịn nổi nữa rồi, cứ xông vào giết phăng bọn chúng là xong!

Lam Tố do dự, nếu đúng như lời cá tiên tri nói thì phụ hoàng của anh đang nằm trong tay thiên tôn, canh bạc này quá lớn, dù có thêm sự trợ giúp của Thanh Thanh thì anh cũng không thể liều được.

Thanh Thanh bình thản quan sát khắp một lượt cung Thiên Khuyết, nói: “Hắn không có ở đây!”

“Không có?” Khuynh Thành nhíu mày, Thanh Thanh cũng thật lợi hại, chỉ đứng ngoài cửa mà cũng biết thiên tôn không có ở trong cung.

“Đúng! Hắn đi theo hướng kia!” đây chính là một trong những khả năng đặc biệt của dòng họ Chu Tước, nếu tập trung hơn thì còn có thể cảm nhận được những việc xảy ra trong quá khứ nữa.

Thanh Thanh thấy Khuynh Thành định hỏi nữa, trực tiếp ngắt lời nói: “Đừng hỏi tôi hắn đi đâu, loại kỹ năng này một ngày chỉ sử dụng được một lần mà thôi!”

Mọi người nghe vậy, ánh mắt đổ dồn lên người Hồng Loan: “A Mạc chắc cũng biết phải không?”

“Tôi... tôi không biết!” Hồng Loan ngượng ngùng nói.

Mấy người nhìn nó, ánh mắt khinh thường không hề che giấu.

Hồng Loan thấy vậy, không vui nói: “Ngày trước tôi không tưởng là không được việc cho nên không có học!”

Trong chương trình trí nhớ kế thừa của nó có môn này nhưng là nó chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày cần tới kỹ năng này cả.

Khuynh Thành hít sâu một hơi, nói: “Vậy chúng ta đành đứng đây chờ vậy!”

Lam Tố nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng nói: “Chúng ta đến đỉnh Tử Cấm!”, không hiểu vì sao nhưng anh có một cảm giác là phụ hoàng của anh đang ở đó chờ anh.

Sáu làn lưu quang lần nữa chớp lên phi hành về phía núi Tử Cấm.

“Qủa nhiên là hắn ở đây!” đoàn người vừa bước vào núi Tử Cấm, Thanh Thanh lập tức lên tiếng nói.

Thiên tôn đương nhiên cũng cảm nhận được sự xuất hiện của bọn Lam Tố. Bây giờ lão ta chẳng cần phải sợ anh nữa, đến rất đúng lúc, lão cũng muốn thử nghiệm thuật Ngự tâm của mình một chút. Thiên tôn nghĩ vậy liền mang theo Lam Ngạn bay tới trước mặt Lam Tố.

“Lam Tố, ta tìm người khắp chốn không thấy, không ngờ hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến.”

Thiên tôn thấy Lam Tố đã tự mình phá bỏ phong ấn mà không khỏi vui mừng, chỉ cần Lam Tố không còn là ý niệm nữa thì chuyện giết anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Thiên tôn!” Lam Tố nhìn thấy lão thì lạnh lùng lên tiếng, anh nhìn Lam Ngạn đứng cạnh lão ta bỗng thấy bình tĩnh lạ thường. Xem lời con cá tiên tri kia không sai, lão ta bắt cha anh là muốn uy hiếp anh rồi.

Thiên tôn nghe Lam Tố gọi mình mà không khỏi sửng sốt, tại sao thằng nhãi này lại biết được thân phận thật của lão? Nhưng cũng không sao, sớm muộn gì nó cũng phải chết, có biết nhiều hơn cũng trở thành vô nghĩa thôi.

Thiên tôn nghĩ vậy, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười âm hiểm, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn Lam Tố: “Lam Tố, để ta xem ngươi sẽ làm sao bây giờ đây!”

Thiên tôn nói rồi dùng linh thức truyền âm hạ lệnh cho Lam Ngạn, Lam Ngạn nhận lệnh lập tức lao vào Lam Tố, chiêu nào tung ra cũng chí mạng. Đối với ông bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là thực thi mệnh lệnh của chủ nhân, giết chết kẻ thù của chủ nhân.

Lam Tố tuy võ công cao cường nhưng Lam Ngạn cũng không hề thua kém, từng chiêu của ông khiến Lam Tố né tránh càng lúc càng vất vả.

“Ngươi đã làm gì phụ hoàng của ta hả?”

“Phụ hoàng của ngươi vẫn ổn, ngươi cứ yên tâm đi!” Thiên tôn cười lớn nói, làm sao lão có thể cho Lam Tố biết chuyện lão sử dụng thuật Ngự tâm chứ.

Khuynh Thành nhìn cha con Lam Tố, người đánh kẻ né mà không khỏi nổi giận. Gã thiên tôn chết tiệt kia thật quá bỉ ổi! Mặc kệ lõa là thiên tôn hay thiên thiếc gì, có Thanh Thanh ở đây cô cũng chẳng cần phải sợ hãi nữa. Kẻ nào dám ức hiếp chồng cô, kẻ đó nhất định phải chết!

Khuynh Thành nhìn sang Thanh Thanh, một làn kim quang lập tức lóe lên, Thanh Thanh đã biến trở lại bản thể.

Thiên tôn vừa nhìn thấy Thanh Thanh thì biến sắc.

“Chu Tước...”

“Ngươi cũng tinh mắt đấy! Được chết dưới tay ta, coi như ngươi cũng bõ công làm thiên tôn rồi!”

Một nét cười lạnh xuất hiện trên gương mặt cuồng ngạo của thiên tôn, tuy lão ta có phần kiêng dè Chu Tước nhưng điều đó không có nghĩa là lão ta sợ nó.

“Hừ! Con hươu chết bởi tay ai còn chưa biết được đâu, ngươi chớ có vội đắc ý!”

“Được! Vậy hãy cho ta thấy tài nghệ của ngươi đi!”

Sát khí ngút trời từ người Khuynh Thành lan tỏa ra không gian, Tử thanh bảo kiếm trong tay nâng cao, nhanh chóng nhảy vọt lên lưng Chu Tước.

Thiên tôn vốn nghĩ kẻ địch mạnh nhất của lão chỉ có Lam Tố, bây giờ lại chứng kiến sát khí lớn mạnh từ Khuynh Thành, lão chợt nhận ra cô gái này không hề thua kém gì Lam Tố, không đúng, chỉ sợ nếu qua một thời gian nữa thì cô ta sẽ còn đáng sợ hơn cả Lam Tố nữa.

Thiên tôn không cho Khuynh Thành một cơ hội nào, tàn ảnh chớp, một luồng nội lực to lớn bổ thẳng vào Khuynh Thành.

Lam Tố thấy vậy vội bỏ qua Lam Ngạn, bổ nhào về phía Khuynh Thành. Anh biết một côn này của thiên tôn nếu đánh trúng Khuynh Thành thì hậu quả thật sự rất khó lường. Côn Như Ý của thiên tôn đâu phải vật tầm thường chứ, huống chi lực phát ra của thiên tôn không hề nhẹ, nếu trúng thì thịt nát xương tan là điều không tránh khỏi.

Lam Tố bị chưởng lực của côn Như Ý đánh bay ra xa, văng vào vách đá phía xa, vách đá cứng rắn trong phút chốc nứt thành những đường dài. Mặc dù công lực của Lam Tố khá thâm hậu nhưng một chưởng này của thiên tôn quả thực rất mạnh, đầu anh bị thương, máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Lam Tố bất chấp vết thương trên đầu lao ra khỏi vách đá, hiện tại anh không chỉ phải đối kháng với thiên tôn mà còn phải lo né tránh sự truy đuổi của Lam Ngạn nữa.

Thiên tôn khẽ nhếch đôi lông mày lưỡi mác, cười khẩy nói: “Lam Tố, ta không ngờ sức phòng ngự của ngươi lại khá vậy, ta hầu như đã xuất ra toàn bộ công lực vậy mà chỉ khiến người bị thương nhẹ. Xem ra là ta không thể giết ngươi rồi!”

Lam Tố chùi máu chảy xuống mặt, cười nhạt nói: “Ta không ngờ thiên tôn ngươi lại bỉ ổi đến thế!”

Đứng ở ngoài nhìn thì thấy Lam Tố không bị thương nặng lắm nhưng chỉ có bản thân anh mới biết được, một nhát côn vừa rồi của thiên tôn suýt nữa thì đã lấy mạng anh, anh còn sống chỉ là nhờ may mắn mà thôi.

Khuynh Thành nhìn Lam Tố bê bết máu, đôi mắt khẽ đanh lại, lấp lóe hồng quang.

Thiên tôn cười lớn nói: “Lam Tố, tuy ngươi rất mạnh nhưng nhát côn vừa rồi của ta dù không đánh chết người thì cũng khiến cho linh hồn cùng nguyên anh của ngươi tổn thương không nhẹ, thực lực ngươi lúc này e là chỉ đối phó nổi một mình Lam Ngạn mà thôi, ngươi đừng mong có cơ hội giết được ta.”

Lửa giận trong mắt Khuynh Thành càng lúc càng cháy bỏng, gã thiên tôn đáng ghét, nham hiểm, bỉ ổi này dám chế nhạo Lam Tố của cô sao? Tử thanh bảo kiếm trong tay lấp lóe màu tím đến chói mắt, cả Khuynh Thành lẫn Chu Tước nhanh như chớp lao vào thiên tôn.

Cùng lúc với Khuynh Thành, thiên tôn vung côn vụt mạnh vào phía sau lưng Chu Tước, những làn lưu quang chói lóa khắp bốn phương, Tử thanh bảo kiếm không chút do dự chém thẳng vào côn Như Ý của thiên tôn.

Chưởng lực hai bên va chạm khiến cả Khuynh Thành lẫn thiên tôn đều phải thối lui. Ánh mắt thiên tôn đầy khinh ngạc nhìn Khuynh Thành. Tại sao một Kiếm đế sơ cấp sơ kỳ lại có thể đỡ được một chưởng này của lão?

“Ranh con, ngươi là ai?”

“Ta là sát thủ từ tương lai xuyên không về đây!” Khuynh Thành lạnh lùng đáp.

“Sát thủ xuyên không? Ngươi có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.