Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 99



“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ đảm bảo tính mạng cho ông ấy, ta cũng chưa muốn bị Lam Tố truy kích khắp nơi để trả thù. Hơn nữa, cô bạn gái quái đản của anh ta chắc chắn sẽ không tha cho ta, ta còn muốn cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi chế tạo thế hệ sau này nữa mà!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi nghe thấy Hoa Mãn Nguyệt không hề xấu hổ nhắc tới chuyện riêng tư thì đỏ bừng cả mặt, nhìn Hoa Mãn Nguyệt mắng yêu: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn ở đó bỡn cợt nữa.”

Hoa Mãn Nguyệt cười quái dị nói: “Anh đâu có bỡn cợt, anh hoàn toàn nghiêm túc đó chứ!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi xấu hổ, mặt càng đỏ hơn cả.

“Chờ sau trận chiến mà chúng ta còn sống thì hẵng hay!”

Hoa Mãn Nguyệt nghe vậy không nhịn được cười giảo hoạt: “Nói vậy là em cũng đồng ý rồi?”

Lưu Hương Nguyệt Nhi đỏ mặt, nếu sớm biết thế này thì thà đừng nói gì còn hơn, tên này chẳng lúc nào đàng hoàng được cả.

“Em im lặng tức là đồng ý rồi đó nhé!” Hoa Mãn Nguyệt đắc ý nói, “Để có thể sản xuất ra vài đứa đáng yêu như em thì trận này anh phải cố gắng hết sức rồi!” nói rồi nhanh chóng lao vào cuộc chiến với Lam Ngạn.

Khuynh Thành nhìn những ngón tay của Lam Tố đang đan chặt vào bàn tay mình, mỉm cười nói: “Kề vai chiến đấu!”

Lam Tố cũng nhìn cô mỉm cười.

Thiên tôn nhìn một cảnh tình chàng ý thiếp này mà suýt chút nữa tức lộn ruột. Công lực cả hai đứa ranh này cộng lại chưa chắc đã đánh lại lão, thế mà trong lúc sinh tử này lại mải mê đắm đuối, thật không biết trời cao đất dày mà.

“Hai người các ngươi xong chưa?”

Lam Tố nghe thấy thiên tôn xen vào, đôi mắt đang dịu dàng nhìn Khuynh Thành phút chốc trừng lên, giận dữ nói: “Ta ghét nhất là đang nói chuyện với vợ có kẻ xen vào. Khuynh Thành! Em nói phải trừng phạt lão như thế nào mới phải?”

“Em cũng rất ghét lão ta! Anh thấy chúng ta nên làm gì lão bây giờ?” Khuynh Thành cau mày vẻ khó nghĩ.

“Vậy chi bằng chúng ta cùng cho lão ăn đòn đi!” Lam Tố cười quỉ dị nói.

“Đúng! Ý tưởng rất hay!” Khuynh Thành nhoẻn miệng cười tán thành.

Tình thế hiện tại chính là ba đấu hai - Lam Tố, Khuynh Thành cùng Chu Tước đấu với thiên tôn và một phân thân của lão.

“Lam Tố, chỉ bằng một gã bị thương như ngươi mà cũng muốn giết được ta sao?” Thiên tôn nở nụ cười châm biếm nói.

Lam Tố nở nụ cười quỉ dị nhìn thiên tôn rồi bỗng nhiên cười lớn. Đúng là anh đã bị thương rất nặng, khả năng đánh thắng lão ta quả thực rất thấp nhưng là nếu anh cho nổ nguyên thân thì sao? Lam Tố ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng vang dội, cả người anh bắt đầu phát ra những tia sáng chói lọi, cả một vùng không gian như đông cứng lại.

Thiên tôn giật mình kinh hãi nhìn Lam Tố: “Ngươi... ngươi định cho nổ nguyên thân sao?” Lão ta đã phải đợi bao lâu mới có thể chờ được ngày Lam Tố phá bỏ phong ấn, nếu bây giờ thằng ranh này cho nổ nguyên thân thì chẳng phải nó lại thành một ý niệm sao? Lão ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.

“Thiên tôn, thế nào? Sợ rồi sao?” Lam Tố cười lớn hỏi. Thân xác không còn thì vẫn có thể tu luyện lại được, một thần nhân như anh thì chuyện tu luyện thân xác chỉ là chuyện nhỏ.

Thiên tôn thầm tính toán, nếu bây giờ Lam Tố cho nổ nguyên thân thì không những phân thân của ông ta sẽ bị tiêu diệt mà cả thân thể này cũng khó tránh được không bị tổn thương, nếu thằng ranh này cho nổ cả nguyên anh thì lão chỉ có nước chết cùng mà thôi.

“Khoan đã!” Thiên tôn đột ngột lên tiếng.

“Sao? Ngươi sợ rồi sao?”

Thiên tôn cười lớn nói: “Lam Tố, ngươi tội gì phải làm thế? Ngươi nên biết tu luyện nguyên thân không hề dễ, ngươi không thấy tiếc nhưng là ta tiếc thay cho ngươi đó!”

Không tiếc sao? Anh sao lại không tiếc chứ, nhưng hiện tại anh đâu còn cách khác.

Khuynh Thành đứng bên cạnh thấy thiên tôn thu lại phân thân mà không khỏi kinh ngạc, một tay cô nắm chặt Tử thanh bảo kiếm, một tay nắm chặt lấy tay Lam Tố.

“Lam Tố, anh có sao không?”

“Không sao!” Lam Tố bình thản nói, dù cho có nổ nguyên thân thì anh cũng không thể nào chết được.

“Lam Tố, ta vốn không có oán thù gì với ngươi, chỉ là ta cảm thấy nhàn rỗi cho nên... chắc là ta đùa quá trớn rồi nên mới khiến ngươi có ý định cho nổ nguyên thân như vậy.” Thiên tôn làm ra vẻ vô tội nói.

Đám người xung quanh xém ngất xỉu, nhàn rỗi nên đùa giỡn? Lý do này cũng quá miễn cưỡng đi.

Khuynh Thành nhìn xoáy vào thiên tôn, trực giác mách bảo cô chuyện này không hề đơn giản như những gì lão ta nói.

“Lam Tố, ta trân trọng công lực thâm hậu của ngươi nên không muốn ngươi tự nổ nguyên thân, vậy nên hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi.” Thiên tôn nói rồi cũng không chờ Lam Tố nói gì đã mang theo Lam Ngạn biến mất không để lại dấu vết. Dù sao lão ta cũng đã luyện thành thuật ngự tâm, muốn giết thằng ranh này vẫn còn rất nhiều cơ hội, không nên nóng vội mà hỏng chuyện.

Hôm nay không giết được thằng ranh đó thì lão sẽ tiếp tục chơi mèo vờn chuột với nó, đằng nào thì Lam Ngạn cũng không thể nào thoát khỏi được thuật Ngự tâm của lão. Biểu hiện hôm nay của thằng ranh đó chứng tỏ con bé kia cũng rất quan trọng với nó, lão chỉ cần tìm cơ hội khống chế con ranh kia, sợ gì không giết được nó chứ.

Đám người Diệp Khuynh Thành vẫn đứng ngây ra nhìn theo hướng thiên tôn biến mất, bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, đang đánh nhau kịch liệt như vậy sao lão ta lại bỏ chạy chứ?

“Lam Tố, có phải lão ta sợ rồi hay không?” phải qua một lúc lâu Khuynh Thành mới có thể trấn tĩnh lại hỏi.

Lam Tố chậm rãi gật đầu nói: “Anh nghĩ có lẽ là vậy thật.” Lam Tố nói rồi lâm vào trầm tư, cá tiên tri đã từng nói rằng thiên tôn rất sợ anh, có lẽ lão sợ thật thì phải.

“Chúng ta cứ để lão đi như vậy sao?”

“Anh cũng không thể làm khác được. Tạm thời chúng ta cứ cho qua đi, chỉ cần lão không gây chuyện với chúng ta thì chúng ta cũng đâu cần phải đối địch với lão làm gì, cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì cho cam.”

Hoa Mãn Nguyệt phi thân tới cạnh Lam Tố cùng Khuynh Thành, ngao ngán nói: “Nhưng phụ hoàng của anh vẫn còn nằm trong tay lão.”

“Lam Tố, chúng ta nên làm gì bây giờ? Lời lão ta nói liệu có đáng tin không?”

Thanh Thanh ảo hóa lại thành hình người, bước đến nói: “Nếu đáng tin thì lão ta đã không mang theo phụ hoàng anh đi rồi, chỉ e đó là âm mưu của lão thôi.”

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Khuynh Thành cau mày, kẻ địch này thật sự quá mạnh. Nếu cứ đánh trực diện thì chỉ e bên mình hao tổn vô ích thôi.

“Đừng lo lắng quá, chúng ta cần bình tĩnh để bàn kế lâu dài.”

Thanh Thanh nhìn Lam Tố, quan tâm hỏi: “Hiện nay anh đã bị trọng thương, trước cứ nghĩ ngơi tĩnh dưỡng đã rồi tính sau.”

Đoàn người nhanh chóng trở lại hoàng thành, tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng mỗi ngươi đều có tâm tư khác nhau.

“Lam Tố...”

“Đừng lo, anh không sao cả!” Lam Tố an ủi Khuynh Thành, “Hiện giờ người anh lo nhất chính là phụ hoàng.”

Khuynh Thành biết Lam Ngạn là người thân duy nhất trên đời này của Lam Tố cùng giống như Diệp Chấn Thiên, người mà cho dù mất cả tính mạng cô cũng không muốn thấy ông bị thương tổn.

“Em hiểu. Lam Tố, anh đừng lo lắng quá, thiên tôn bắt phụ hoàng đi chẳng qua chỉ là muốn dùng ông để uy hiếp anh, tạm thời ông chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Lam Tố nhìn Khuynh Thành khẽ gật đầu, anh đương nhiên biết chuyện đó nhưng là anh không thể nào bình tâm được.

“Khuynh Thành, anh định...”

“Không! Em nhất định sẽ không để cho anh làm như vậy đâu. Nếu đi thì cả hai chúng ta cùng đi, phụ hoàng của anh cũng chính là phụ hoàng của em, em không thể trơ mắt nhìn anh một thân một mình đi vào chốn nguy hiểm được.”

“Khuynh Thành...” Lam Tố hết sức cảm động, anh ôm Khuynh Thành vào lòng, cô gái này thật sự xứng đáng để anh dùng cả sinh mệnh, cả cuộc đời mình để yêu thương che chở.

“Lam Tố, chúng ta sẽ cùng đối mặt với tất cả mọi chuyện!”

“Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.