Lúc Khang Hi quay lại, đám người Cảnh Bất Mị đang vừa nói cười vừa hưởng
thụ bữa cơm ngon lành nóng sốt của vú Trần. Vừa rót đầy ly rượu thì đuôi mắt Vệ Bảo nhìn lướt qua Khang Hi, đang mím chặt môi, mặt mày u ám, như thể muốn bùng phát lắm rồi, trông y chang thùng thuốc nổ.
Đang là giờ cơm mà lại về giờ này.
Tiêu tùng! Chắc chắn kế hoạch đã thất bại, Hoàng Hậu nương nương không giữ
lại ăn cơm, Vạn Tuế Gia tức giận, hậu quả nghiêm trọng rồi.
Vệ Bảo phản ứng nhanh nhất, “Không hay rồi! Giải tán mau!” Nói xong, anh ta xách chai hai bia và hai đĩa đồ ăn chạy mất.
Cảnh Bất Mị cũng phát hiện, đau khổ kêu rên: “Mẹ ơi!” Vừa la vừa nhanh tay
lẹ chân lùa mớ đồ ăn vào chén mình, đầy rồi thì cầm đĩa lên, lôi Vưu
Giai cũng đang bưng một chén thịt như vậy, cùng chạy tót lên lầu.
Kế Hiếu Nam ham ăn phản ứng chậm nhất, đang cật lực nhét đồ ăn vào miệng,
Khang Hi đi tới trước mặt rồi hắn mới phát hiện, đứng phắt dậy, suýt nữa nghẹn chết, lại nhớ tới đồ ăn trên bàn, chỉ có thể chật vật vồ nửa con
gà nướng.
“Sao các cậu không có chút nghĩa khí gì thế hả, chờ tôi một chút!”
Chưa chạy đến cửa phòng ăn thì đã bị Khang Hi chặn lại.
Kế Hiếu Nam sợ tới mức cúc hoa run lên, liếc nhìn khuôn mặt ‘cấm vật sống tới gần’ của Khang Hi, hễ bắt được ai thì kẻ đó gặp xui xẻo là cái chắc, vội
vàng lùi về sau, qua cửa phòng ăn, chạy vào bếp, chạy từ bếp đến vườn
hoa, vòng vèo một hồi, ra được vườn hoa thì an toàn, vừa định mở miệng
thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau, quay đầu nhìn lại, Khang Hi đuổi tới kịp rồi.
Kế Hiếu Nam muốn khóc, sao lần nào kẻ bị nạn cũng là hắn.
Hắn vừa chạy vừa kêu gào như heo bị chọc tiết, “Vạn Tuế Gia, có chuyện gì
từ từ nói, Hoàng Hậu nương nương không cho cậu ăn thì cậu cũng không thể ăn anh em được! Không được keo này ta bày keo khác! Không phải chỉ một
bữa cơm thôi sao?”
Mặt Khang Hi giận điên, gầm lên như sấm sét, “Câm miệng!”
Kế Hiếu Nam thấy anh nhìn thẳng mình, quay vào trong phòng hét toáng lên: “Lão Cảnh! Tiểu Bảo! Cứu!”
Ai dám cứu, người khôn biết giữ mình, cả đám đều trốn trên ban công xem kịch vui.
Hai người cứ một trước một sau, cậu đuổi tôi chạy, như chó Ngao Tạng đang rượt gà mái.
Thấy Kế Hiếu Nam trốn nhanh, nhất thời không đuổi kịp. Khang Hi dừng chân,
chạy theo hướng ngược lại. Kế Hiếu Nam đang chạy một cách khoái chí,
hoàn toàn không phát hiện. Chạy hết một vòng vườn hoa, đến khi nhận ra
thì Khang Hi đã ở trước mặt mình từ đời nào.
Kế Hiếu Nam lập tức giơ tay đầu hàng: “Vạn Tuế Gia! Tha mạng!” Thiếu điều quỳ sụp xuống.
Khang Hi trầm mặt quát, “Chạy lung tung gì đó?”
“Không phải chạy để khỏi chết sao?” Mặt Khang Hi còn đen hơn đít nồi, không trốn mới lạ.
“Ai cần cái mạng của cậu!” Nói xong, anh đưa tay, “Đưa cánh gà cho tôi!”
Từ trước tới nay, Khang Hi luôn thích ăn cánh gà, nhất là món vú Trần làm.
Kế Hiếu Nam nhìn gà nướng trong tay, tim dần đập chậm lại, chảy nước mắt
nói: “Muốn ăn cánh gà thì cậu nói sớm đi, cần gì đuổi tôi vậy? Dọa vậy
có biết hù chết người không! Không phải trên bàn còn dư nửa con đó sao?”
Mặt Khang Hi tức nghẹn, “Tung cánh bay cao (*), có hiểu không? Sao không để tôi ăn cái gì mang ý nghĩa may mắn chút hả?”
(*) Quan niệm ăn gì bổ nấy, chẳng hạn trước khi thi thì nên ăn chè đậu đỏ như người Việt Nam mình chẳng hạn.
Kế Hiếu Nam: “…”
Rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương đã làm gì khiến Khang Hi anh uất nghẹn thế này, còn nói về chuyện cánh gà nữa chứ.
Kế Hiếu Nam vội vàng xé cánh gà đưa anh, tránh để Khang Hi nổi điên lại xem tay hắn là cánh con gà.
Khang Hi hung hăng gặm một cái, vừa gặm vừa đi vào phòng, còn làu bàu, “Chưa từng thấy phụ nữ nào chậm hiểu như vậy!”
Thấy anh không gặm người, Vệ Bảo, Cảnh Bất Mị, Vưu Giai sợ bóng sợ gió một
hồi cũng thở phào nhẹ nhõm, mang bình rượu, chén bát về lại phòng ăn.
Kế Hiếu Nam thấy ba người liền mắng cho một trận, nhưng cũng không dám lớn tiếng quá, sợ không cẩn thận đạp phải đuôi Khang Hi.
Cơm nước xong, cặp mắt Khang Hi lạnh lẽo quét qua bốn người: “Chờ chút nữa giúp tôi dọn hành lý?”
Cảnh Bất Mị ngẩn ra, “Cậu lại muốn làm gì?”
Khang Hi liếc xéo: “Còn làm gì nữa! Dọn nhà!”
“Không phải cậu bảo cần quanh co một chút sao?”
“Hừ!” Anh thở phì phò, sắc mặt lại khó coi, “Cô ấy chậm hiểu như vậy, nếu tôi còn vòng vèo thì vừa quay đầu cô ấy đã quên mất.”
Khang Hi nghĩ kĩ rồi, với cô thì phải rèn sắt khi còn nóng, vòng vèo làm gì, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Vệ Bảo hỏi: “Cậu chắc chắn chứ? Cô ấy không coi cậu là biến thái chứ?”
Đây là lời Khang Hi đã nói, cái gì mà, nếu nhanh quá thì Hiểu Hiểu sẽ đề phòng.
“Có biến thái thì cũng còn hơn bị cô ấy quên béng!” Với những người ‘chậm lụt’, cứ phải dùng thuốc liều mạnh.
—
Phúc Để là tiểu khu mới, một tầng hai hộ, nhưng cửa không đối diện nhau mà
cùng quay sang một hướng, ở giữa còn một cái khu chuyển tiếp để hai
người cùng sử dụng, thế nên ra vào không đụng gì tới đối phương.
Ở khu chuyển tiếp có thang máy ra vào, mỗi tòa nhà đều có thang máy công
cộng và thang máy VIP dành riêng cho chủ hộ ở đây. Mỗi khi chủ hộ dọn
vào thì sẽ được nhận một cái thẻ điện tử, vừa là chìa khóa cửa vừa như
card chứng nhận để dùng trong thang máy VIP. Thang máy VIP không có nút
xuống các tầng mà chỉ ra thẳng sảnh lớn và tầng để xe. Lúc ra ngoài,
chọn nút xong, quét cái thẻ điện tử là có thể chạy thẳng xuống đại sảnh
hoặc xuống garage. Lúc về cũng như vậy, qua việc quét thẻ mà thang máy
sẽ tự động chạy thẳng lên tầng của chủ, bảo đảm tính riêng của mỗi hộ ở
đây.
Đó cũng là lý do Kế Hiếu Nam không thể tìm được Hiểu Hiểu ở tầng nào. Vì Hiểu Hiểu chưa bao giờ sử dụng thang máy công cộng.
Thang máy VIP cũng thuận tiện cho việc dọn nhà, tránh né tai mắt bao người
khác của Khang Hi. Anh cũng chỉ lấy vài món quần áo, đồ dùng vệ sinh và
một số vật dụng hằng ngày khác. Vệ Bảo đã xử lý xong từ lâu, anh chỉ cần xách túi vào là ở ngay.
Nếp vào nhà mới, theo tập tính của chó, đến nơi xa lạ là cứ ngửi đông ngửi
tây, hì hục không ngừng, mãi khi thấy quen rồi mới ngoan ngoãn vùi mình
nghỉ ngơi trên đệm.
Khang Hi mở cửa sổ, liếc mắt nhìn về ban công cách nhà mình một đoạn, qua cửa thủy tinh, có thể thấy mấy chậu hoa cỏ cô trồng, đa số là xương rồng có tác dụng làm sạch không khí, còn có một bụi tường vi, dây leo bò lên
trần, những đóa hoa nở rộ rũ xuống thật đẹp. Thế nhưng tường vi là hoa
có gai, nếu muốn hái, không cẩn thận sẽ bị gai đâm vào tay.
Anh hừ một tiếng: “Đúng là chủ gì trồng hoa nấy.”
Cảnh Bất Mị nghĩ, chẳng qua anh đang giận không có chỗ trút, nhìn cái gì
cũng không vừa mắt đấy thôi, chờ đến lúc ôm được người đẹp về, không
chừng sẽ quay sang hoa kia làm thơ ấy chứ.
“Tôi và Tiểu Bảo đi trước, cậu ở một mình không sao thật chứ?” Cảnh Bất Mị quan tâm thành quen, y như gà mái mẹ.
Khang Hi liếc cậu, “Tôi thì có sao? Nhớ mang cơm cho tôi!”
Anh có số ông lớn, cứ mở miệng là có người hiến công hiến sức.
Cảnh Bất Mị vẫn không yên tâm, dặn dò, “Nhất định không được nóng giận, làm chuyện Bá vương ngạnh Thượng cung đấy, coi chừng Hoàng Hậu nương nương gọi cảnh sát bắt cậu!”
Ở gần vậy mà chịu thua quay về, nhỡ đâu nghĩ quẩn, biến hình lúc nửa đêm thì sao?
Vệ Bảo cười nói, “Nếu cậu ta có ý này thật thì chưa ra tay đã bị Hoàng Hậu nương nương vật toi, cần gì báo cảnh sát.”
Có bài học rồi.
Khang Hi khịt mũi khó chiu, “Tôi không làm chuyện mất nhân phẩm đó!”
“Được rồi, biết mất nhân phẩm là tốt rồi!” Tiết kiệm công nhặt xác cho anh.
Cảnh Bất Mị lại lật sổ, “Có hai quảng cáo đã lên kế hoạch phải quay vào
cuối tuần này nhưng mọi người nói sẽ hoãn lại một chút, chờ cậu khỏe
hơn…”
Cậu thông báo liên tục. Cho dù đang quay phim thì thi thoảng cũng phải tận
dụng mọi thời gian để quay quảng cáo, sự hấp dẫn và danh tiếng của Khang Hi thuộc hạng nhất, là con cưng trong giới quảng cáo. Trừ khi anh chết
thật, chứ không sẽ chẳng dễ dàng đổi người đâu.
Khang Hi nhíu mày, quảng cáo này đã được ký hợp đồng từ trước, dù bây giờ anh đang mang ‘bệnh nặng’ nhưng không thể nói mặc kệ không làm.
“Xếp xuống tháng sau, chờ tôi về lại đoàn làm phim rồi nói tiếp.”
Cảnh Bất Mị ghi chú lại, coi như Khang Hi vẫn còn lương tri, biết cái gì gọi là đạo đức nghề nghiệp.
Cậu lại bàn thêm về mấy cái hợp đồng khác với Khang Hi, điều chỉnh thời
gian trong ngày đến khi hài lòng mới thôi, sau đó cùng Vệ Bảo ra về.
Mấy ngày nay Khang Hi toàn dậy sớm, Hiểu Hiểu lại không có nhà, không có
việc gì làm nên cũng mệt, ngả người xuống ghế salon ngủ.
Chạng vạng tối, Cảnh Bất Mị tới đưa cơm, thấy Khang Hi đang ngủ nên không dám gọi, ngồi chờ ở bên, hình như anh ngửi thấy mùi cơm nên chỉ một chốc là tỉnh ngay.
“Mấy giờ rồi?” Anh xoa mắt vẫn còn nhập nhèm vì cơn buồn ngủ của mình.
Bốn mặn một canh, vú Trần làm cho, đều là những món anh thích, vừa khéo vừa ngon miệng.
Khang Hi ngáp một cái, thong thả vào toilet rửa mặt, định ăn cơm thì ngó mắt
nhìn qua ban công nhà mình, vừa hay có một tia sáng từ nhà bên chiếu
sang, chiếu con mắt đang còn lim dim của anh sáng trưng.
Anh hăng máu chạy đến ban công nhìn quanh, trông hưng phấn như khi chó chạy đi nhặt bóng chủ ném.
Cảnh Bất Mị là người từng trải, rất hiểu cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu thế này.
Khang Hi hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có nước tương không?”
Cảnh Bất Mị nhìn thức ăn trên bàn, sườn xào chua ngọt, ba chỉ kho, cá kho cà tím, măng tây xào, lại còn một bát canh cá nấu bạch chỉ (*) theo công thức riêng của Vú trần.
(*) Bạch chỉ – tên một vị thuốc.
Cần nước tương để chi?
“Không có đúng không, tôi đi mượn!”
Cảnh Bất Mị: “…”
Anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Đến khi Cảnh Bất Mị lấy lại tinh thần thì Khang Hi đã thay đồ xong, rèn sắt khi còn nóng, đánh nhanh thắng nhanh mà đi.
Giữa phòng 1202 và 1203 có cái khu chuyển tiếp, nhìn trông như hình chữ ‘凸’, phải vòng qua một khúc ngoặt mới tới cửa Hiểu Hiểu. Anh chẳng hề do dự, nhấn thẳng chuông.
Hiểu Hiểu vừa về nhà, bắt nồi nước định chuẩn bị luộc sủi cảo, nghe tiếng
chuông cửa vang lên, tưởng là Cảnh Táp. Ban nãy cô ấy có gọi tới bảo
quên đồ ở đây, đang ghé lấy.
Cô không hề cảnh giác với Cảnh Táp và An Hủy, lại chẳng ngờ anh đến, nên mở cửa luôn.
Vừa mở cửa ra, ngây ngẩn cả người.
Sao thanh niên nghiêm túc lại tới đây!
Khang Hi cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóng, chỉ vào căn nhà sát vách, “Tôi vừa chuyển tới, đến chào hỏi em!”
Hiểu Hiểu ngạc nhiên, chuyện này xảy ra từ khi nào?
Thật ra cô cũng chẳng biết hàng xóm là ai, cũng không có hứng thú quan tâm.
Khang Hi giải thích nghi hoặc cho cô: “Đây là nhà của bạn tôi, tôi qua đây
tránh tin đồn! Sẽ ở đây một thời gian ngắn! Sau này sẽ là hàng xóm, mong được em quan tâm!”
Lông mày của Hiểu Hiểu không kiềm được mà nhíu chặt, với người mới gặp lần
đầu thế này, từ trước đến nay, cô luôn không biết phải đối phó thế nào.
Khang Hi lại nói, “Được rồi, có thể cho tôi mượn chút nước tương được không?”
Có mượn có trả là đạo ‘ở chung với nhau’ của hàng xóm láng giềng.
Hiểu Hiểu trả lời: “Không có!” Cô không nấu cơm, lấy đâu ra xì dầu.
Khang Hi không nhụt chí, hỏi tiếp, “Ớt thì sao?”
“Không có!” Cô không ăn cay.
“Dấm?”
Cái này có… Nhưng chỉ còn một chút, vừa đủ để cô ăn bữa sủi cảo tối nay thôi, không thể cho được.
“Không có!”
Cô không có mấy món này thật, nhưng vào tai Khang Hi thì lại không giống
thế, tưởng là cô cố ý, lửa giận nổi lên, cau có đến mức huyệt Thái dương (*) giật rần rần.
(*) Huyệt trên trán
Anh cố kiềm cơn nóng, mặt đen như đít nồi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp, “Muối và bột ngọt thì sao, em có không?”
Hiểu Hiểu nghĩ sao anh muốn xin nhiều đồ quá, thế nhưng thật đáng tiếc, cô đều không có.
“Không có!” Cô nói rất vang.
Cạch một tiếng, gân xanh trên trán Khang Hi nứt toét, đến mức tứa máu, con mắt xanh lè như ma vương nhập xác.
Người phụ nữ này không hề chậm hiểu, rõ ràng là đã thiếu mất dây thần kinh nào rồi.
Cảnh Bất Mị đang trốn trong góc nhìn lén, lòng cả kinh: Không ổn rồi! Cậu ấy giận thật rồi.
Chân Khang Hi vốn dài, dùng sức xăm xăm vào nhà Hiểu Hiểu, lách người qua,
chạy vào bếp, bắt đầu kiểm tra. Anh không tin cô không có, anh muốn cô
hết đường chối cãi.
Căn bếp không lớn, chỉ có thể dùng từ sạch sẽ sáng sủa để hình dung, không
ngửi thấy mùi dầu mỡ gì, trên nền gạch men màu trắng sứ không hề dây
chút vết bẩn, trên cái bàn gỗ nho nhỏ có bày mấy cái chén con con, bát
lớn thì hiếm, có trưng bồn hoa bên bệ cửa sổ, trông như một căn bếp mẫu
không người ở trong tiệm trưng bày.
Dẫu có là bếp mẫu thì cũng bày chút gia vị để trông có sức sống, còn cô thì chẳng có bất cứ thứ gì, ngăn kéo và hộc tủ dưới bàn bếp đều trống
không.
Trên bếp đang nấu nước, bên cạnh là một túi sủi cảo đông lạnh, và một bình dấm sắp cạn đáy.
Có lẽ, đây là bữa tối của cô.
Khang Hi quét mắt sang tủ lạnh, quả quyết đi tới mở cửa, có mấy hộp đựng vài
quả cam, một hộp đựng ‘cơm thịt bò’ cho chó ăn mà hôm qua anh đã thấy.
Ngăn đông bên dưới thì phong phú hơn, đều là thực phẩm đông lạnh, sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh, bánh chẻo đông lạnh…
Khang Hi bình luận: Chó còn ăn ngon hơn cô.
“Em ăn những thứ này?”
Anh đột nhiên xông vào, khiến Hiểu Hiểu rất bất ngờ, lại còn xộc vào tự
tiện như vậy, dù có cảm tình ban đầu thì bây giờ cũng chẳng còn sót lại
chút gì. Cô đứng trước cửa bếp, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Chẳng liên quan gì tới anh!”
Phản ứng của cô ảnh hưởng tới Vừng, lập tức xem Khang Hi là kẻ địch, nhăn mũi, nhe răng, gầm gừ đe dọa.
Chó trung thành không chỉ có mỗi Vừng, Nếp cũng một bộ bảo vệ chủ xông vào
bếp, che trước người Khang Hi, lông trên lưng dựng đứng, chặn trước mặt
Vừng, chi trước hạ thấp, phát ra âm thanh khiến người ta phát sợ.
Hiểu Hiểu nhớ Nếp, chân phải ở sau của nó vẫn còn băng vải xô, chắc là chưa khỏi hẳn.
Thấy chúng sắp cắn nhau, Khang Hi và Hiểu Hiểu cùng quát lớn: “Vừng (Nếp)! Ngồi xuống!”
Hai con chó lập tức lui binh về trại, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân chủ,
không dám lỗ mãng nữa. Nhưng hai vị chủ nhân thì hoàn toàn ngược lại,
đều đang nhìn chằm chằm đối phương.
—
Bếp đang nấu, nước sôi ùng ục, không đợi Hiểu Hiểu động tay, Khang Hi đã nhanh chóng tắt lửa.
Anh hất đầu, quay ra cửa quát gọi, “Lão Cảnh!”
Cảnh Bất Mị thò đầu từ cạnh cửa, “Hả?”
“Gọi cho Tiểu Bảo, bảo cậu ta mang một bộ dụng cụ nấu ăn tới đây, xẻng, dao, chảo, nồi hấp, nồi hầm, và các loại gia vị nữa.” Anh liếc mắt nhìn khắp căn bếp, bồi thêm một câu, “Ngoại trừ máy hút khói và bếp gas thì cái
gì cũng cần, bảo cậu ta kiếm cho đủ.”
“Cậu cần mấy thứ này làm gì?” Định thêm đồ cưới cho Hoàng Hậu nương nương à?
“Đừng hỏi, theo đó mà làm đi! Rồi bảo Lão Kế đi mua thức ăn, cái gì cũng được!”
Cảnh Bất Mị không hiểu gì cả, nhưng vẫn gọi điện cho hai người theo lời dặn của anh.
Hiểu Hiểu chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày như thế, đây là nhà cô, ai cho phép hô to gọi nhỏ ở đây.
Khang Hi đứng trong bếp, khoanh tay trước ngực như thể đây là lãnh địa của mình, tự dưng có một loại áp lực, không giận mà uy.
Trong cuộc sống cực kì đơn giản của cô, chẳng gặp ai giống Khang Hi bao giờ,
nay mới gặp lần đầu, xen vào việc người khác, nói nhiều, lại còn hùng hổ như vậy nữa chứ. Cô nén giận, hận không thể làm thịt anh. Chẳng qua cô
học đạo võ thuật, không ỷ mạnh hiếp yếu, lần ở phim trường kia, chẳng
qua do phát bệnh nên mới bất đắc dĩ vậy thôi.
Sớm biết vậy thì cô đã ra tay ác hơn rồi.
Hai người giằng co nhau, hai con chó cũng bảo vệ cho chủ nhân của mình, đề phòng đối phương.
Chẳng lâu sau, Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo đã tới, mang theo một xe đẩy nhỏ, ở trên đầy các loại hộp, có lớn có nhỏ, đều là đồ dùng trong nấu ăn. Kế Hiếu
Nam xách theo hai cái túi lớn, đủ loại thức ăn gồm gà vịt thịt cá các
loại, rau dưa cũng có.
Có thể chuẩn bị đầy đủ trong khoảng thời gian nhanh như vậy, ấy là nhờ trang mua sắm tổng hợp online của Vệ thị, dịch vụ ‘một điểm đến’, chỉ cần Vệ Bảo gọi điện là chuẩn bị đầy đủ ngay.
Khang Hi hài lòng ngoắc tay, “Vào đây!”
Hai người đứng ngoài cửa, không dám vào. Lai lịch của Hiểu Hiểu thế nào,
bọn họ đã rõ, bây giờ tùy tiện đi vào có nguy hiểm đến tính mạng không?
Sau khi cân nhắc, cuối cùng vẫn đau khổ chọn Khang Hi, bị anh hành hạ quá
lâu, đã khắc sâu vào xương cốt, luôn sợ sau này sẽ bị trả thù.
Bọn họ tự giác cởi giày. Như thể sợ Hiểu Hiểu sẽ bất ngờ ra tay, nghiêng
người, lưng dán lên tường, rón rén bước vào. Sau khi đặt đồ xuống thì bị Khang Hi đuổi ra khỏi bếp.
Anh đóng cửa phòng bếp, ngay cả Hiểu Hiểu cũng không được vào.
Kính trên cửa bếp là loại mờ nên không thấy anh đang làm gì cả, chỉ nghe
tiếng nồi chén muôi bồn va vào nhau lách cách, loảng xoảng.
Hiểu Hiểu xanh mặt, tức giận đến mức tưởng chừng chạm vào là nổ ngay, nhìn
không sót thứ gì, trông như muốn cắn người tới nơi. Đám người Cảnh Bất
Mị không nhịn được rùng mình, không ngờ da dẻ trắng mịn như sữa, nhỏ
nhắn xinh xắn thế kia mà khi tức giận lại đáng sợ đến vậy.
Nhưng cô không nổi cáu, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn họ, sau đó, mặt không biến sắc, bỏ vào thư phòng.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng sập lại, ngăn cách đám người bọn họ ở ngoài. Vừng không vào, ngồi xổm trước cửa canh chừng.
Tình huống này là sao?
Cô không hỏi thăm một tiếng à? Người tới là khách, dù gì cũng cho ngụm nước chứ.
Huống chi, bốn người bọn họ là đàn ông, không quen biết gì với cô, cô không
sợ họ có ý đồ bất chính sao? Bỏ vào thư phòng như vậy là có ý gì?
Thật quá là không hợp với lẽ thường.
Đột nhiên Kế Hiếu Nam chen vào một câu: “Các cậu nói xem, cô ấy có đi vào để lấy vũ khí không?”
“Đừng tự dọa mình! Cô ấy là ai? Sĩ quan huấn luyện võ thuật của đội đặc cảnh
Báo đen. Chúng ta…” Vệ Bảo cười khan, “Cô ấy có cầm tăm thì chúng ta
cũng không đánh lại đâu.”
Anh có nghe anh cả kể qua, một mình cô có thể đối phó với năm cậu thanh
viên đã được mài dũa trong quân đội, đánh bọn họ đến mức ngày nào cũng
kêu cha gọi mẹ, thật đúng là một nữ ma đầu.
Kế Hiếu Nam nghĩ cứ ngây ngô thế này, rất có thể sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đang định chuồn thì bị đuôi mắt của Cảnh Bất Mị phát hiện, giữ vai hắn lại.
“Cậu không thể không có tình nghĩa anh em vậy được!” Cảnh Bất Mị nói thì
nghe chí khí lắm, nhưng thật ra đã bị đôi mắt bán đứng hoàn toàn, muốn
òa khóc ra, “Những lúc thế này, chúng ta phải cùng chuồn với nhau!”
“Cậu nói hay lắm, lần nào cũng là tôi gặp xúi quẩy!” Hắn không quên chuyện
tối qua, hai tên khốn khiếp này đã đối xử với mình thế nào.
Vệ Bảo nhân cơ hội gõ cửa bếp, Khang Hi bên trong đáp, “Ai?”
“Còn ai được nữa? Tôi!”
Khang Hi hé cửa, không thấy Hiểu Hiểu, kinh ngạc hỏi, “Cô ấy đâu?”
Vệ Bảo chỉ vào thư phòng, “Trong đó, nói chung chê chúng tôi khó coi, vậy nên nhắm mắt làm ngơ, cả hớp trà cũng không cho!”
“Vậy các cậu ngẩn ra ở đây làm gì, mau về đi!”
“Về gì? Cậu không về thì sao tụi này về được! Sáng mai qua nhặt xác cậu
sao?” Vệ Bảo không dễ dàng bị đuổi như vậy, thấy anh ló đầu qua khe cửa, tò mò chết được, “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế?”
Kế Hiếu Nam chen đầu nhìn vào bếp, lập tức kinh ngạc đến rớt cằm.
Cảnh Bất Mị cũng ngó vào trong.
Trong phòng, chảo trên bếp gas bốc khói nóng hổi, từng đĩa đồ ăn ngon lành
bày ra trước mặt bọn họ, sườn chiên bột, gà hấp muối, tôm chiên xù, chả
giò, cà tím nhồi cá.
Còn có món đồ ăn đang được xắt trên thớt, kỷ thuật tỉa rau củ tinh xảo kia
khiến họ nhìn mà líu lưỡi, mỗi sợi cà rốt thái chỉ kia đều ngắn dài như
nhau, nhìn thịt viên đã vo xong bên cạnh, hẳn là muốn làm thịt viên
chiên cà rốt.
Mùi đồ ăn thơm nồng khiến Nếp cũng không thể ngồi yên.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng ở chỗ, người nấu là Khang Hi.
Cậu bối rối quá. Trong trí nhớ, đừng nói là nấu ăn, ngay cả quần lót Khang Hi cũng không giặt.
Vệ Bảo còn kinh hoàng hơn cả cậu, khi cơm đến tận miệng, áo tới tận tay
anh mới chịu xuống bếp, anh là con người đến cả mì gói cũng lười ngâm.
Đầu Kế Hiếu Nam trống rỗng, được xem là chúa tể ăn hàng, không chắc là sẽ ngon, đưa tay muốn bốc một miếng sườn ăn thử.
Khang Hi hung dữ đập tay hắn, “Đây là đồ cho cậu ăn?”
“Tôi mua mà.” Không có công lao cũng có khổ lao.
Khang Hi trừng hắn, “Tôi bảo cậu cứ tùy tiện mua thì cậu mua tùy tiện thật hả, có biết công thức khó nhớ lắm không!”
Trong góc phòng có một đống đồ không dùng tới.
Anh đuổi Kế Hiếu Nam qua một bên, quay lại trước bếp, sau khi chảo nóng thì cho dầu vào.
Chờ dầu trong chảo bốc khói, phát tiếng xì xì thì anh bốc một nắm hành bỏ
vào, mùi thơm bốc lên, sau đó cho thịt đã xắt sẵn, rót xì dầu, thêm
muối, cuối cùng là canh lửa và xào. Động tác xào nấu lưu loát như một
đầu bếp đích thực.
Nháy mắt, một đĩa thịt xào hành ngon lành đã ra lò.
Ba người ở bên nhìn mà choáng, rốt cuộc cũng hiểu cái gì một người giỏi nấu nghìn người ăn, năm vị hòa quyện trăm mùi thơm.
Cảnh Bất Mị hỏi: “Cậu học nấu ăn từ lúc nào vậy?”
Khang Hi nhồi thịt đã vo viên vào cà rốt thái sợi, “Hồi nghỉ hè năm 16 tuổi,
ba mẹ và cả gia đình chị gái, anh rể tôi đi Đức để thăm dì, chỉ một mình tôi ở nhà. Lúc đó vú Trần không cẩn thận té gãy tay phải, tôi giúp vú,
nhìn một chút thì cũng học xong”
Từ trước tới nay luôn vốn kén ăn, không thích ăn ngoài, cũng chẳng thích
mua, không ai làm cho thì anh đành tự nấu, với cả lúc đó Khang Hi cũng
rảnh rỗi.
“Chờ một chút!” Vệ Bảo lấy lại tinh thần, “Cậu nói đã biết nấu ăn từ
thận làm mất ví, không có tiền mua cơm tối, có người tốt bụng cho chúng
ta chút nguyên liệu để nấu nhưng cậu lại giao hết cho tụi này, không
động một ngón tay là thế nào?”
Khang Hi ngẩng đầu lên, ồ một tiếng, nói: “Không phải lúc đó tôi ra ngoài đi
dạo một vòng sao, gặp một cô gái, cứ nằng nặc mời tôi ăn cơm cà ri.
Thịnh tình không thể chối từ, tôi đành đi, ăn no nên lười không muốn
làm!”
Lúc đó, Khang Hi là anh chàng mới nổi tiếng được bao người chú ý, có người nhận ra, anh cũng chẳng khách sáo.
Kế Hiếu Nam lên án: “Cút đi! Rõ ràng cậu nói không ăn, mệt, muốn về lều nghỉ!”
Kết quả bọn họ đã đốt sạch toàn bộ số nguyên liệu nấu ăn, không nói tới chuyện đói bụng cả đêm mà còn đói đến tận trưa hôm sau.
Khang Hi tỏ ra vô tội: “Có à?”
Cảnh Bất Mị cũng nhớ kỹ, lần đó ba người bọn họ đói đến mức da bụng dính da
lưng, thế nhưng người này lại tỏ ra vô sự, ngủ thẳng giấc đến tận trưa,
sau đó phải nhờ Tiểu Bảo gọi điện về cho người nhà, bảo người mang tiền
tới thì bọn họ mới không bị chết đói.
“Rõ ràng là cậu cố ý!”
Khang Hi đã làm xong món thịt viên chiên cà rốt, cho vào dĩa, chán ghét nói:
“Cho các cậu biết thì chẳng phải mỗi lần cắm trại sau này đều sẽ để tôi
làm cơm sao!”
Cắm trại là hoạt động mà năm nào bọn họ cũng tiến hành, anh chẳng ngốc vậy.
Tay Kế Hiếu Nam run run, hỏi: “Vậy bây giờ cậu không sợ?”
Khang Hi liếc hắn, đáp, “Không phải đã rành rành rồi sao, đối tượng không giống nhau!”
Mất bò mới lo làm chuồng, nhất định hành động ban nãy của anh đã làm cô tức giận, bây giờ mà còn giấu nghề thì sao được chứ?
Cảnh Bất Mị nhắc nhở: “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo…”
Khang Hi trả lời, “Cậu ra đường nhìn xem, người cụt tay cụt chân nhiều hay người không mặc quần áo nhiều?”
“Cậu thấy sắc quên nghĩa…”
Còn chưa nói xong thì có bóng đen nhảy vọt ra từ đằng sau, quát bốn người
bọn họ: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây, giơ tay lên!”
Ngoại trừ Khang Hi vẫn còn đang đảo thịt viên của mình thì ba người khác sợ đến mức giơ tay lên trời.
Hoàng Hậu nương nương tức giận đến mức gọi cảnh sát bắt họ sao?
Cảnh Táp thấy cửa mở toang, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, đây
không phải tác phong của Hiểu Hiểu. Vào nhà không thấy bóng dáng cô đâu, vừa sợ vừa nghi ngờ, nghe tiếng đàn ông cãi nhau trong bếp, nghe đến
khúc ‘thấy sắc quên nghĩa’ thì thần kinh căng lên, tưởng đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn quên mất khả năng của Hiểu Hiểu, cho rằng bọn
họ thấy sắc nên nảy ý định xấu, đang bàn ai ‘tới trước’. Tức giận, động tới bệnh nghề nghiệp, lập tức rút súng ra…
Không, không phải súng. Trong nước, súng là một vật được kiểm soát rất nghiêm, dù là cảnh sát hình sự nhưng cũng không được mang súng về nhà, đành lấy chổi làm vũ khí.
An Hủy đi theo sau, thò đầu ra, “Cô ấy là ác nữ, thủ đoạn cực kì đáng sợ,
nếu các người dám chống lại, nhất định sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Nói xong, cô rụt đầu về, đúng là cáo mượn oai hùm.
Cô cũng chỉ ghé qua đúng lúc thôi, thấy Cảnh Táp nên đi cùng, không ngờ gặp người xấu.
Bốn người xoay lưng về phía Cảnh Táp, cô nói mình là cảnh sát, đương nhiên
họ không dám động đậy. Ngoại trừ Khang Hi, anh ghét bị người khác uy
hiếp nhất, mà anh cũng chẳng làm chuyện gì phạm pháp.
An Hủy huơ nắm đấm, “Nói mau, các người mang Hiểu Hiểu đi đâu rồi?”
Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng Cảnh Táp và An Hủy, bước ra từ thư phòng.
“Tớ ở đây!”
“Hiểu Hiểu!” Thấy cô bình an vô sự, An Hủy lập tức nhào về phía cô.
Cảnh Táp thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không mất cảnh giác. “Bọn họ là ai?”
“Một đám vô lại!”
Bốn người đàn ông nghe lời bình này mà đen mặt, không thành hàng xóm mà thành vô lại.
Lồng ngực Khang Hi thấy khó chịu, nghiêm mặt, xoay người trừng cô, “Em có thấy tên vô lại nào nấu cơm cho em ăn không?”
Người phụ nữ không hiểu lòng dạ người tốt!
Cảnh Táp nhìn thấy khuôn mặt ấy thì không còn bình thường được nữa, hét toáng lên như người điên, “Khang Hi!”
Tiếng động quá lớn, Nếp và Vừng thi nhau sủa liên hồi.