Tần Viện đã cười no, cũng tò mò không biết tại sao Hiểu Hiểu lại không nghĩ mình là hung thủ. Cô nói những lý do kia, đã khiến cảnh sát hồ đồ hết
cả, đúng là có lý cũng không thể nói rõ.
“Vậy cô giáo nói đi, vì sao tôi có nhiều điểm đáng ngờ nhưng cô vẫn cảm thấy tôi không phải hung thủ?”
“Dì không phiền chuyện chúng tôi đã tự tiện tra xét hồ sơ của dì sao?” Hiểu Hiểu phải xin lỗi về chuyện này, dù đó chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên.
Tần Viện rộng rãi đáp: “Đây chẳng phải chuyện mờ ám gì, để người khác biết
cũng không sao. Các cô điều tra vụ án, muốn tìm được hung thủ thôi. Tôi
có gì phải ngại chứ, chỉ là ngạc nhiên vì vẫn có người còn nhớ ấy mà.”
Mỗi năm, có vô số trẻ con, phụ nữ bị bắt cóc, lần nào cũng khơi dậy ngàn
tầng sóng, thế rồi lại trở nên yên tĩnh, sau đó trôi về quên lãng.
Cảnh Táp nói: “Vì có chú cảnh sát thâm niên phụ trách vụ án này năm đó nhắc tới nên chúng tôi mới biết.”
“Chú Lý?” Tần Viện không khỏi cảm thán, “Ông ấy là một cảnh sát tốt, thế mà
vẫn nhớ kĩ như vậy, Lúc rảnh, nhờ cô hỏi thăm ông ấy giúp tôi.”
Cảnh Táp gật đầu
“Không nói chuyện này nữa, vẫn là phải hỏi vì sao cô giáo cảm thấy tôi không phải hung thủ?”
Hiểu Hiểu cũng chẳng định giấu, nói thẳng: “Có ba điểm: Một, tôi vừa hỏi dì
có từng giết người hay không, dì bảo từng giết. Lúc nói điều này, tôi
không thấy sự phẫn nộ trong mắt dì, cũng chẳng có đau thương, thậm chí
cũng chẳng nhìn ra bất kì tia áy náy. Dì chỉ tường thuật lại một chuyện
mình từng làm, không mang thút tình cảm hay sắc thái nào. Điều này cho
thấy trước giờ dì chưa từng hối hận vì đã làm chuyện này. Sau đó dì lại
nói, đã giết một đứa bé. Biểu tình lúc ấy của dì có hơi mất bình tĩnh,
dì không hối hận, tại sao lại mất bình tĩnh? Chỉ có một đáp án để giải
thích mà thôi. Giới hạn đạo đức của dì nói rằng, dù sao đó cũng là một
con người, một con người giống như dì. Bất kể có vô tội hay không, bất
kể có căm ghét thể nào, chẳng qua dì chỉ luôn canh cánh rằng mình đã
giết mất một đồng loại! Chỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt thản nhiên của Tần Viện bỗng có vẻ lăn tăn gợn sóng, đồng thời hơi
bị kích động. Dì vừa cầm tay Hiểu Hiểu, nói: “Cô giáo là người đầu tiên
nói những lời như thế với tôi. Tôi cứ cho rằng chẳng ai hiểu được, mọi
người chỉ nói rằng tôi đã làm đúng, không nên giữ lại đứa bé đó. Đương
nhiên tôi biết không thể để lại đứa bé kia, nhưng chẳng phải tôi đã giết mất một mạng người rồi đó sao?”
“Dì không cần phải coi nó là người, hãy xem nó là cái khóa giam hãm tự do
của dì. Nó là một đồ vật, dì chỉ phá hủy ổ khóa đó mà thôi.”
Tần Viện cười khẽ, tỏ ra vui vẻ như tìm được một tri kỉ: “Như lời cô giáo
nói, thật ra tôi cũng đã tự hiểu, chỉ là thi thoảng nhớ tới, cứ cảm thấy hoang mang, muộn phiền!”
“Cảm thấy niềm tin của mình có vết nhơ?”
Dì gật đầu thật mạnh, “Đúng! Sao cô biết?”
“Dì là tuýp tự ràng buộc bản thân điển hình!”
Ràng buộc đạo đức là chỉ tuýp người cực kì nghiêm khắc về mặt đạo đức với
bản thân, không thừa nhận những sinh lý cơ bản của con người, những nhu
cầu tâm lý, không cho phép có bất kì hành vi trái đạo đức nào.
Ấy nhưng, Tần Viện là tuýp người ràng buộc bản thân, chỉ có yêu cầu nghiêm khắc với hành vi của bản thân. Thế nên dù từng bị kẻ khác gây tổn
thương, dì vẫn sẵn sàng mở lòng để giúp đỡ người khác. Ấy chẳng phải
thánh nữ thánh mẫu gì, chỉ là phân rõ thiện ác một cách chân chính. Dì
căm ghét kinh tởm kẻ xấu, sẽ tham gia những phong trào để phản đối đến
cùng. Thế nhưng nhất định sẽ tuân theo phán quyết của pháp luật, tuyệt
đối không sử dụng cách trừng phạt riêng.
Nếu là tuýp hướng ngoại, sẽ sinh lại một lượng lớn số nhũng kẻ đạo đức giả, hơi tí là muốn xin người khác để tự chứng tỏ sự thuần khiết của bản
thân, muốn xin người khác phải hướng ra thế giới bên ngoài ấy, dùng một
phương thức vận động xã hội để bức hiếp kẻ khác phải phù hợp yêu cầu đó. Còn bản thân thì – các người dám quản!
“Ô kìa? Không phải cô giáo học võ đó sao, tại sao lại giỏi về tâm lý học thế?”
Cảnh Táp kiêu ngạo nói: “Giỏi đánh nhau chỉ là một kĩ năng bị động của cậu
ấy thôi, Tâm lý học tội phảm mới là kỹ năng chủ động!”
Đến lúc này thì Tần Viện mới hiểu rõ: “Thế nên… cô giáo mới có thể giúp giúp cảnh sát phá án!”
“Chỉ thi thoảng giúp đỡ mà thôi!” Lần này lại còn thu tiền.
“Vậy thứ hai là gì?”
Hiểu Hiểu lại tiếp: “Hai, nếu dì thật sự muốn giết ba người kia, tôi hỏi dì
có từng giết người không, dì sẽ không thể bình tĩnh, cũng chẳng thể trả
lời một câu ‘Từng giết một đứa bé’ nhanh đến vậy, chắc hẳn sẽ tìm cách
để trốn tránh câu hỏi, chẳng hạn như đáp rằng, ‘Cô đang nói đùa đấy à?’. Đây không phải là một lời đối đáp đột ngột để lừa dối cho qua chuyện.”
Cảnh Táp cảm thấy lí do này hơi gượng ép, “Nhưng có thể giả vờ cơ mà!”
“Giả vờ?” Hiểu Hiểu lắc đầu, “Tớ hỏi câu đó, vốn là một cái bẫy. Nếu dì ấy
thật sự là hung thủ, dù là đứa bé kia hay ba người Trương Chí Dao thì dì ấy cũng sẽ tìm cách trốn tránh, bởi vì dì ấy không thể để cảnh sát phát hiện chuyện mình có dính dáng đến việc giết người. Đây là một loại tâm
lý phòng vệ, và cách tốt nhất là tránh né nghi ngờ của cảnh sát, thế nên không thể để bọn họ cảm thấy hứng thú với quá khứ của mình, bằng không, rất có thể sẽ bị lôi hết mọi nguồn cơn sự tình ra mất.”
Cảnh Táp buồn bực làu bàu, “Cậu muốn thăm dò thì không thể nói với tớ một
tiếng à, làm tớ sợ quá, chỉ sợ dì ấy…” Cô áy náy nhìn Tần Viện, người
đằng sau mỉm cười ý bảo không sao, Cảnh Táp thay đổi cách dùng từ: “Cậu
không sợ rút dây động rừng à!”
Rút dây động rừng là nhẹ, nhỡ đâu người ta lấy dao ra đâm thẳng thì biết phải làm sao? Thỏ bị ép có thể cắn người đấy.
Tần Viện đùa: “Xem ra sau này nói chuyện với cô giáo Đoan Mộc phải để ý một chút.”
Cảnh Táp cực kì tán đồng ý kiến này, “Không sai, nói chuyện với Hiểu Hiểu
phải cẩn thận. chúng ta không biết não của cậu ấy thế nào đâu.”
“Vậy điều thứ ba là gì?” Hiểu Hiểu bảo là có ba điều, mới chỉ nói hai.
“Điều thứ ba, cũng chính là điều mà tôi không hiểu nhất. Nếu dì là hung thủ, sao có thể mở tiệm ở chỗ gần Khôn Hoa đến vậy?”
“Thế là sao?” Tần Viện thấy khó hiểu, chuyện này có quan hệ gì đến việc dì
mở tiệm ở chỗ nào đâu chứ? Tiệm này đã tồn tại từ khi cha dì còn sống cơ mà.
Cảnh Táp cũng cảm thấy hai chuyện này chẳng có quan hệ trực tiếp gì với
nhau, “Chẳng lẽ mở tiệm gần nơi Trương Chí Dao nhận chức thì không thể
giết người à?”
Hiểu Hiểu vung tay khẽ cú đầu Cảnh Táp, “Ngốc! Khôn Hoa chỉ cách chỗ này mấy bước chân, lại là phố ăn vặt, cậu chắc chắn là Trương Chí Dao không tới đây hay sao? Nếu hắn tới đây, chẳng lẽ lại không biết dì Tần?”
“Nói tới Hiệu trưởng Trương thì đúng là có mấy lần tới đây, đều mang theo người tới, là mấy giáo viên của trường đại học.”
Hiệu trưởng mời đồng nghiệp ăn cơm cũng chỉ là một chuyện rất đỗi bình
thường. Chỉ là sau khi nghe tới vụ án hành hạ đến chết kia, trong lòng
Tần Viện vừa giận vừa sợ, không ngờ Trương Chí Dao lại là một kẻ mặt
người dạ thú như vậy.
“Nhìn đi!”
Cảnh Táp xoa xoa đầu, “Nói chừng là đã lâu lắm rồi, hắn không nhận ra thì sao?”
“Dì Tần luôn đích thân chào hỏi khách, tiếp xúc và đối thoại trong khoảng
cách gần như vậy, cậu cảm thấy có bao nhiêu khả năng không nhận ra?”
“Biết đâu vì trên mặt tôi có sẹo nên hắn sẽ không nhận ra?” Tần Viện không hề để ý, tự lấy mình ra làm ví dụ.
“Nhưng nửa gương mặt còn lại của dì thì không, nếu ba người Trương Chí Dao đã
cưỡng bức hung thủ như vậy, sao có thể không nhớ mặt hung thủ được chứ?
Nếu dì là hung thủ, e là lúc nhìn thấy hắn, hắn đã tự thể hiện trước
rồi. Dựa vào địa vị của hắn hiện nay, sự tồn tại của dì là một cây kim,
có thể sẽ hối lộ cho dì. Nếu không hối lộ được thì không chừng, không
phải dì giết hắn mà là Trương Chí Dao tự tìm tới và giết gì thì có!”
Người chết vì tài, chim chết vì mồi, đây là một ví dụ cho dạo lý này. Tài cũng không đơn giản chỉ là tiền mà còn bao gồm danh dự, vinh quang, quyền lợi!
Trương Chí Dao là một kẻ rất ham hư vinh, sao hắn có thể cho phép có một sự đe dọa ở ngay trước mắt mình.
“Thì ra bởi thế nên hôm qua cậu mới nói với tớ rằng khả năng dì Tần là hung thủ rất thấp!”
“Đó cũng vì khi cậu điều tra những chuyện sau khi dì Tần bị bắt cóc, có vài chỗ quá trùng hợp, đến tớ cũng hơi nghi ngờ.”
“Lúc còn chưa tới tiệm, cậu còn nói, có thể dì ấy nói dối về nơi mình bị bán tới!”
Tần Viện vội vàng thanh minh: “Nói dối? Lúc đó tôi còn hận không thể khiến
cả đám người trong thôn đó ngồi tù! Sao có thể nói dối!”
Tần Viện không đó, dù là thân thể hay tâm hồn đều bị tổn thương rất nặng,
cố gắng dùng ý chí chống đỡ để hoàn thành ghi chép của cảnh sát, chỉ
mong bọn họ có thể nhanh chóng bắt người.
“Tớ chỉ đưa ra giả thiết mà thôi! Đây là quá trình bắt buộc trong phá án.
Đầu tiên phải đưa ra những ý kiến khác nhau, sau đó chứng minh, cuối
cùng mới có được đáp án chính xác.”
Cảnh Táp giơ hai tay, ý muốn đầu hàng: “Đúng, cậu thông minh nhất, tớ ngốc!”
“Cậu không có ngốc, nhưng chỉ thích để ý những chuyện vụn vặn!” Hay nói cách khác, thẳng như ruột ngựa, không quẹo lung tung
“Được rồi được rồi, chẳng bằng cậu nhận tớ làm học trò luôn đi. Cậu dạy võ
cho người ta, lúc rảnh rang thì dạy tớ môn Tâm lý học, cậu thấy sao hả?”
“Xin từ chối, nếu muốn học thì tự học thành tài đi.”
Tần Viện hâm mộ nhìn hai người trêu chọc cự cãi nhau, cảm thấy rất hâm mộ, nhưng khóe mắt lại lộ vẻ cô đơn.
Hiểu Hiểu nhận ra: “Sao vậy?”
Dì thở dài một hơi, “Tôi cũng từng có một người bạn rất thân, tiếc là…”
“Tiếc là lúc dì bị bắt cóc, cô ta không cứu mà thậm chí còn ngược lại, đẩy dì vào chỗ chết!”
Tần Viện kinh hãi, “Sao cô giáo biết!” Tới bây giờ dì vẫn không nói chuyện này với bất kì ai, kể cả cảnh sát.
“Lúc xem hồ sơ là hiểu ngay. Hai nữ một nam đến nông thôn để sưu tầm dân ca
nhưng chỉ có một người bị bắt cóc. Theo tính cách của dì, làm việc cẩn
thận, cách giải thích lên nhầm xe bắt cóc đúng là nực cười. Tôi nghĩ nói lên nhầm xe bắt cóc không phải do dì mà là hai người bạn kia nói dối
lúc báo án.”
Một lần nữa, dì lại kích động nắm tay Hiểu Hiểu, môi hơi run run, “Đúng
vậy, cô giáo nói không sai. Vốn có thể tránh được chuyện này, thế nhưng
cô ta cứ nài nỉ đòi lên chiếc xe đáng ngờ kia. Tôi đã thầm thấy có gì
không đúng, nhưng cô ta bảo mệt, cứ bất kể mà lên xe ngồi. Thế là chuyện ấy xảy ra, rõ ràng có thể cùng nhau bỏ trốn, nhưng cô ta vì bản thân,
đã đánh ngất tôi…” Nói đến đây, giọng nói của dì đã không còn giữ được
bình tĩnh nữa.
“Người nam còn lại là ai? Hắn không giúp dì sao?”
Dì lau nước mắt, không cho phép mình rơi nước mắt, “Bạn trai tôi!”
“Hắn nhìn thấy lũ buôn người bắt được chúng tôi, thấy đông nên không dám
phản kháng. Sau khi đánh ngất tôi thì cô ta cùng hắn bỏ trốn.”
“Thật quá đáng!” Cảnh Táp tức giận quát lớn.
“Sau khi tôi trốn về được thì mới biết tuy bọn họ có báo án nhưng lại không
nói thật, thậm chí cũng không thành thật khai báo vị trí cụ thể của tôi ở đâu.”
Cảnh Táp vỗ mạnh lên bàn, “Hai đứa cẩu nam nữ này hiện đang ở đâu rồi?”
“Ở Mỹ! Chẳng lâu sau khi tôi gặp chuyện không may, bọn họ lấy được tư cách đến Mỹ để tu nghiệp, cùng ra khỏi nước, nghe đâu còn kết hôn với nhau.”
“Thật quá đáng!” Cảnh Táp gõ nạng xuống sàn, “Cẩu nam nữ. Đúng là chẳng bằng súc vật!”
“Có điều chẳng được hai năm thì lại li hôn rồi. Lúc cha tôi còn sống, hắn ta từng đến tìm, bảo là tới nói xin lỗi.”
“Tôi đón, lúc dì nhìn thấy hắn, nhất định phải cho hắn ta một cái tát!:
“Không, hai cái! Là hai cái tát thật mạnh!:
“Đánh hay lắm!” Hiểu Hiểu bật ngón tay cái với Tần Viện, “Vậy tại sao khi dì
trở về mà vẫn không nói chuyện của hai người bọn họ?”
“Cha mẹ hắn ta đến xin tôi đừng nói ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn!”
Cảnh Táp nghe xong đứng phắt dậy, định mở miệng chửi ầm thì bị Hiểu Hiểu kéo xuống, lại ngồi xuống.
“Với tính cách của dì, sẽ không bỏ đi ý niệm trong đầu chỉ vì lời cầu xin đó…”
Trong mắt Tần Viện ngập tràn niềm kiêu hãnh, “Tôi không nói, bởi vì không
muốn gặp lại gia đình ấy nữa, cũng không muốn bọn họ lại tới làm phiền
mình! Dù cho bọn họ sống tốt bao nhiêu, được oai phong vẻ vang thế nào,
trong mắt tôi chỉ là thứ hèn hạ bẩn thỉu mà thôi. Tôi không ước ao thèm
muốn, cũng chẳng ghen tị. Nếu từ nay về sau bọn họ có thể biến mất khỏi
mắt mình thì tôi không quan tâm đến chút tủi thân ấy nữa.”
Cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Thế nhưng Cảnh Táp thì không thể bình tĩnh, “Dì cứ thế mà quên, tốt bụng quá!”
Hiểu Hiểu và Tần Viện cùng đồng thành: “Đấy không phải tốt bụng, là ranh giới làm người!”
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.
Lúc này, A Mỹ vui vẻ mang mứt táo vừa làm xong tới, “Mứt táo mới ra lò đây, để khai vị thì ngon lắm!”
Tần Viện thấy, đập vào trán mình rồi nói,”Coi đầu óc tôi này, nói nhiều vậy mà không mời mọi người một tiếng. Tranh thủ còn nóng thì ăn đi, mức táo của thím ba là ngon nhất đấy.”
Mức táo trong mâm có màu vàng óng, thành từng miếng bóng loáng, vị chua
ngọt, ngoài giòn trong mềm, vừa nhón một miếng là kéo thành tơ vàng, cứ
như tằm nhả tơ.
Cảnh Táp ăn liền mấy miếng, tiếc rẻ dừng miệng.
Hiểu Hiểu cứ tưởng sẽ chua lắm, không ngờ lại chua ngọt vừa miệng thế này. Thế nhưng mứt tóc Khang Hi làm vẫn ngon hơn.
Ăn được một lúc, Tần Viện lại nói, “Cũng đã trễ rồi, chẳng bằng ở lại cơm chiều!”
“Không cần đâu, vụ án này đang trong giai đoạn gấp rút, tôi phải về xem lại một lần nữa.”
“Cứ ăn cơm đã, trở về rồi xem. Cũng đang tầm giờ cơm mà, sao cứ lo phá án
mà không ăn cơm được chứ!” Trong lời nói của Tần Viện tràn ngập sự lo
lắng, trong lòng dì thấy rất thích Hiểu Hiểu, “Không thì tôi gói cho cô
giáo một phần để mang về nhé?”
“Không cần phải khách sáo đến vậy đâu, chờ Cách Cách và Tiểu Mẫn nghỉ hè, tôi
sẽ dạy hai đứa thuật phòng thân, dì còn sợ tôi không được ăn món ngon ở
đây sao?”
Tần Viện có vẻ hơi thất vọng: “Được rồi, vậy lần sau tôi lại mời mọi người
ăn cơm, coi như cảm ơn mọi người đã rửa sạch hiềm nghi của tôi.”
Hiểu Hiểu lại hắt một chậu nước lạnh, “Tuy dì không bị hiềm nghi, nhưng
không chừng cửa tiệm này của dì sẽ có chút liên quan tới hung thủ.”
Trong miệng Cảnh Táp vẫn còn mứt táo, thậm chí còn nuốt được sợi tơ đường vào miệng. Cô chép miệng, nói: “Vì hai mô hình kia?”
Hiểu Hiểu gật đầu.
“Hai mô hình đó được cha tôi giữ lại từ hồi còn sống, ai đến tiệm cũng có thể nhìn thấy thôi!”
Nếu như lời dì nói thì có nhiều người tình nghi hơn rồi.
Đây cũng là chỗ Hiểu Hiểu cảm thấy rất đau đầu. Có nhiều người tình nghi như vậy, phải làm sao để tập trung vào giới hạn đây?
Cô phải về nhà để suy nghĩ thật kĩ.
Tần Viện cũng không giữ lại, Hiểu Hiểu và Cảnh Táp tự trở về mình.
***
Hai ngày hôm sau, Tào Chấn gọi điện thoại về từ vùng núi hẻo lánh kia, không qua Cảnh Táp mà trực tiếp gọi thẳng cho Hiểu Hiểu.
Hôm nay vừa đúng là chủ nhật, cô ở nhà, nhưng Khang Hi lại chẳng vì thế mà
vui, vì hôm nay cũng là ngày anh phải quay về đoàn làm phim. Vốn muốn
nói chuyện với cô một chút, thế mà lại bị cú điện thoại này quấy rầy.
Lúc Hiểu Hiểu vừa bắt điện thoại thì cứ như coi anh không tồn tại nữa, trốn trong thư phòng không chui ra.
Mãi đến khi xuất hiện thì cô đã thay đồ khác, mang balo trên lưng chuẩn bị ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Bình thường hai ngày cuối tuần cô sẽ không bao giờ ra khỏi cửa.
“Tăng ca!” Thật ra là đến cục công an. Tào Chấn đã điều tra không ít tin tức, thế nhưng cần phải cùng đám người Cảnh Táp mở video để họp.
“Đội đặc công mà cũng cần tăng ca sao?”
“Ừ, gần đây đám người mới sắp bắt đầu thi sát hạch nên có một số việc cần đến tôi.” Cô mang giày trước cửa.
“Hiểu Hiểu, tôi…” Anh muốn nói, tối nay anh phải trở về phòng làm việc, chuyến bay tám giờ tối.
Cô không nghe, đi thẳng ra cửa.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, người đã đi, trong nhà chỉ còn hai con chó ở lại với anh mà thôi, nháy mắt, Khang Hi liền sa sầm.
Một lát sau, chuông cửa vang lên. Hiểu Hiểu có chìa khóa, thế nên không phải cô quay về đâu.
Vừa mở cửa, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam lâu ngày không gặp cười hì hì, xuất
hiện trước cửa. Ban nãy bọn họ ở nhà bên cạnh, thấy Hiểu Hiểu đi ra khỏi cửa mới chạy sang.
“Vạn Tuế Gia, sung sướng chứ? Có gì tiến triển không?”
Kế Hiểu Nam giơ túi xoài sấy lên, “Đến đây, xoài sấy 7D nổi tiếng của
Philippines đây, quà tụi này hiếu kính HoàngHậu nương nương đây.”
Mặt Khang Hi tối sầm, chẳng đưa tay nhận, nhìn chằm chằm vào hai người. “Đi chơi thật nhỉ, chớp mắt là đi Philippines cơ đấy, tôi còn tưởng các cậu sẽ không về nữa cơ?”
Câu này như thể nói bọn họ không làm việc đàng hoàng, rõ ràng anh đã cút đi cơ mà?
“Không phải cậu nói tụi này không xuất hiện ở đây còn gì?” Kế Hiểu Nam đặt
xoài sấy lên bàn, “Tụi này chỉ làm theo những gì cậu nói thôi.”
Không chỉ không xuất hiện mà còn biến mất khỏi Trung Quốc luôn.
Nhớ lại, bãi biển ở Philippines đẹp thật!
“Cậu cầu mà không được hay miệt mài quá độ vậy?” Cảnh Bất Mị nhìn Khang Hi,
cảm thấy cả hai điều này đều không đúng, “À, chính xác là không làm gì
được!”
“Ai nói tôi không làm gì được?” Có chết anh cũng không thể thừa nhận điều
này. Ít nhất cũng đã ngủ chung một giường còn gì. Có điều loại chuyện
thuần khiết như kiểu cùng đắp chăn nói chuyện phiếm như vậy, anh cũng
chả muốn nói, quá tự ái.
“Vậy cậu bực bội chuyện gì?”
Anh chu miệng, không nói.
Sau khi được nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày, Cảnh Bất Mị trở lại thành người
quản lý của anh, “Sung sướng được bảy ngày rồi, cũng nên về lại đoàn làm phim thôi. Chẳng còn mấy cảnh chưa quay mà thôi, chờ cậu quay xong thì
lại trở về cố gắng tiếp.”
Nói xong, cậu chỉ huy Kế Hiểu Nam để giúp Khang Hi sắp xếp hành lý.
“Mấy thứ này không cần mang đi đâu đâu, cứ để ở đây.”
“Cậu còn muốn ở đây này. Cớ cửa hư dùng một lần còn được, sang lần thứ hai
là dễ bị lộ ngay.” Có nhà nào lại bị hư cửa mỗi ngày đâu chứ.
“Cậu biết cái gì? Đương nhiên tôi có cách của mình,”
Cảnh Bất Mị ngừng tay, lấy máy tính để xem lại lộ trình kế tiếp, một chuỗi
dài dằng dặc, tất cả đều là những chuyện cần phải thông báo với anh.
Khang Hi vừa nghe vừa ngồi ở ban công chờ Hiểu Hiểu trở về.
Kết quả, Hiểu Hiểu không chỉ không về mà thậm chí còn chả gọi một cú điện thoại.
Anh tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói xanh, thở phì phò đi tới sân bay.
Cảnh Bất Mị hỉ: “Không chào Hoàng hậu nương nương một tiếng à?”
Anh đang bực bội, quay đầu hừ một tiếng: “Ai bảo cô ấy không để ý tôi!”
Cảnh Bất Mị cũng không dám hỏi thêm, lấy vé lên máy bay rồi đi qua hành lang dành cho VIP, đến phòng khách quý, anh vẫn còn bướng bỉnh cáu kỉnh lắm.
Ái chà, định kiên quyết lạnh lùng một cú đây à?
Vừa lên khoang hạng nhất, máy bay còn chưa cất cánh thì Khang Hi liền lặng lẽ lấy di động ra, gửi tin WeChat cho Hiểu Hiểu.
[Tôi về đoàn làm phim, em hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Nhớ ăn cơm, mấy ngày nay trời hay mưa, ra ngoài nhớ mang ô!]