“Nương nương”, Tôn Tham tướng nhìn sắc mặt ta trắng bệch, vẻ mặt hốt hoảng,
không khỏi lo lắng kêu ta một tiếng. Hai mắt của ta đã sớm đong đầy nước mắt, chỉ có thể hơi ngẩng đầu, kìm nén không cho nước mắt chảy ra. “Phó Tham tướng, nhị ca ta rốt cuộc là làm sao lại bị thương? Tình hình bây
giờ như thế nào? Ngươi mau nói hết ra”. Lúc này ta chỉ là một muội muội
một lòng muốn cứu huynh trưởng của mình, nhất thời cũng không nhớ tới
cái gì gọi là quân thần chi lễ.
“Nương nương, nguyên nhân sự tình là do trong một lần hành động tập kích mười
ngày trước. Mạc thành tuyết rơi liên tục mười ngày, lương thảo song
phương đều đã tiêu hao gần hết. Mười ngày trước, dựa theo tin tức mật
thám báo về, lần này trùm thổ phỉ phản loạn là một trong những thủ lĩnh
của quý tộc vong quốc Oát Đan, Mặc Cát Tư Tra. Hắn tự mình dẫn năm ngàn
binh sĩ tới Khoa Nhĩ Sa gần Mạc thành nhất để triệu tập lương thảo.
Hoàng thượng cảm thấy nếu đợt lương thảo này tiếp tế tới, đối với phản
quân mà nói không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh. Nếu có thể tiêu diệt đoàn lương thảo này, tất là một đòn phủ đầu với phản quân, mà đám lương thảo này có thể để cho bên ta sử dụng, quả thực là một mũi tên trúng
hai đích. Hoàng thượng lệnh cho Tư Đồ Đại Tướng quân vạch ra kế hoạch
đánh bất ngờ, đồng thời còn có ý đích thân tham dự tập kích. Tư Đồ Tướng quân vốn là tận lực khuyên can Hoàng thượng không cần tự mình khoác áo
giáp ra trận, thế nhưng Hoàng thượng vì cổ vũ sĩ khí, nhất định phải tự
thân làm. Địa điểm tập kích được quyết định là tại sông Tháp Tử cách Mạc thành bảy mươi dặm. Tư Đồ Đại Tướng quân dẫn người hỏa thiêu doanh trại địch, gây hỗn loạn, còn Hoàng thượng dẫn đội kỵ binh tinh nhuệ của Kinh Kỳ doanh, bốn ngàn người hướng về lều vải trữ lương thực, giết chết thủ vệ, đoạt lương thảo. Vốn là hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi,
phản quân không ngờ nửa đường có biến, trở tay không kịp. Hoàng thượng
mang theo kỵ binh dẫn đầu giết không ít phản quân. Mắt thấy đã đắc thủ,
không ngờ ngay trên đường chúng ta áp tải lương thảo trở lại quân doanh
liền trúng mai phục. Từ nơi ẩn náu bên bờ Tây lòng chảo sông Tháp Tử lao ra đến hơn một vạn quân địch, ùn ùn kéo tới chém giết quân ta. Sau đó
bên ta mới biết được, đám phục quân này là do thủ lĩnh phản quân Hoàng
Đế Bắc Triều – Nguyễn Văn Đế tự mình dẫn. Quân ta tuy liều mạng chống
lại, nhưng dù sao số ít không thắng được số nhiều, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Không biết tại sao, trong hỗn loạn Mặc Cát Tư Tra lại nhận ra thú cưỡi “Xích Luyện Long” của Hoàng thượng, dặn dò thủ hạ bắn tên độc
về phía Hoàng thượng. Trong lúc nguy nan, Tư Đồ Tướng quân vì cứu Hoàng
thượng, không may trúng một mũi tên. Độc tẩm trên mũi tên là Tử Sa Tôi
của Oát Đan, không phải hoàng tộc Oát Đan thì không thể có thuốc giải.
Mà độc tính trong vòng một tháng sẽ phát tác, một khi phát tác, dẫu là
Hoa Đà tái thế, cũng không thể cứu được. Mấy ngày nay Tư Đồ Tướng quân
là dựa vào Thiên Sơn Băng Thiền mới chống đỡ được. Nhưng xem tình hình
này, rất không khả quan. Hoàng thượng không có cách nào khác, mới bất
đắc dĩ mời nương nương tới Mạc thành”. Phó Hạo Minh một hơi nói tới chỗ
này, sắc mặt đã trắng bệch. Nói vậy ngày đó hắn cũng theo Thượng Quan
Bùi phá vòng vây ở sông Tháp Tử, cảnh tượng máu tanh chém giết ngày ấy
cùng với việc tận mắt nhìn thấy biểu đệ của hắn, thiên tử Thượng Quan
triều suýt chút nữa bị người ta bắn giết hẳn là vẫn khiến hắn hiện tại
nghĩ tới mà kinh hoàng.
“Bổn cung tới Mạc thành có tác dụng gì? Bổn cung chỉ là một nữ nhân vừa
không thể tự mình ra trận giết địch, cũng không có y thuật tuyệt thế,
làm sao cứu được Tư Đồ Đại Tướng quân?”. “Chuyện này…”, ngữ khí của Phó
Hạo Minh có chút do dự, sắc mặt càng có vẻ tái nhợt. “Đều đã đến nước
này, còn ấp a ấp úng cái gì?”, ta cả giận nói, ngữ khí không khỏi nâng
cao lên. “Nương nương”, Phó Hạo Minh bịch một tiếng quỳ rạp xuống trên
mặt đất, tốc độ nói chuyện ngược lại lại nhanh lên. “Trong lúc tập kích, quân ta bắt được giám quốc trưởng Công chúa Khoa Nhĩ Sa, Tạp Na Nhi
Gia. Nàng là trưởng nữ quốc vương Khoa Nhĩ Sa sủng ái nhất, cũng là
ngoại tôn nữ của khả hãn Di Bắc. Hoàng thượng muốn dùng Tạp Na Nhi Gia
đổi lấy thuốc giải Oát Đan”. Nghe tới đó, ta không khỏi ngẩn người. Có
thể tưởng tượng được, Thượng Quan Bùi nắm trong tay một tù binh có trọng lượng như vậy có ý nghĩa như thế nào với thế trận hiện tại. Có Tạp Na
Nhi Gia trong tay, chí ít có thể kiềm chế hai quốc gia trong liên minh
phản quân, cắt đứt một cánh tay của Nguyễn Văn Đế. Thượng Quan Bùi không thể nào không hiểu đạo lý này, mà hắn vì cứu nhị ca ta, đồng ý từ bỏ
một cơ hội tuyệt vời như vậy, đối với ta mà nói đúng là một bất ngờ
không nhỏ. Đặc biệt là từ xưa tới nay, nhị ca vẫn là con át chủ bài của
Tư Đồ gia chúng ta.
“Oát Đan quốc có bằng lòng đổi thuốc giải lấy công chúa hay không?”, ta truy hỏi. “Nguyễn Văn Đế đồng ý trao đổi, thời gian quyết định là ba ngày
sau, địa điểm là một thôn trang cách Mạc thành hai mươi dặm. Thế nhưng
Nguyễn Văn Đế còn đưa ra một yêu cầu”, Phó Hạo Minh muốn nói lại thôi.
Trong lòng ta phỏng đoán, yêu cầu này cùng với việc ta được mời đến Mạc
thành tất có quan hệ. Lần này, ta không thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng chờ hắn mở miệng, tựa như chờ đợi lời tuyên án cho vận mệnh của chính mình. Ngoài điện gió lớn thổi vù vù, âm thanh này ở trong màn đêm yên tĩnh
lại càng dọa người. Ánh đuốc bên ngoài phản chiếu dáng người lên cánh
cửa, trong đám người vẫn rất dễ dàng nhận ra bóng dáng của Tiết Trăn
Trăn. Nàng đứng gần cửa nhất, bóng dáng nhu nhược trái lại tỏa ra khí
chất kiên nghị, khiến người ta nhìn lại có chút an tâm.
Qua hồi lâu, Phó Hạo Minh mới tiếp tục nói: “Nguyễn Văn Đế nói sợ Hoàng
thượng giở trò ở thời điểm giao tiếp con tin. Vì lẽ đó hắn muốn để nương nương tự mình áp giải Tạp Na Nhi Gia công chúa tới thôn trang cùng hắn
trao đổi thuốc giải, bằng không liền không cần bàn nữa. Hoàng thượng vốn là không chịu để cho nương nương mạo hiểm, đã nghĩ muốn tìm người giả
mạo nương nương. Thế nhưng trải qua chiến dịch tại sông Tháp Tử, Hoàng
thượng và Tư Đồ Tướng quân hoài nghi trong quân ta có gian tế của phản
quân, rất có thể còn ngồi ở vị trí cao. Vì thế để phòng ngừa vạn nhất,
mới không thể không để nương nương hạ mình tới đây”, sau khi Phó Hạo
Minh nói xong, liền cẩn thận đánh giá ta, chỉ sợ ta nghe thấy tin tức
này, không chống đỡ nổi liền hôn mê bất tỉnh.
Nhưng hắn không ngờ tới, khi nghe thấy nguyên nhân thực sự để ta tới Mạc
thành, ta lại không có chút sợ hãi cùng bất an nào, trái lại đây là lần
đầu tiên ta có cảm giác nhẹ nhõm từ sau khi rời kinh thành tới Mạc
thành. Bởi vì ta biết nhị ca vẫn còn đường cứu vãn, dù ta phải trả bất
cứ giá nào, chỉ cần cứu được nhị ca đều đáng giá. Nguyễn Văn Đế, Hoàng
Đế Bắc Triều cuồng si a tỷ ta, sau khi nghe thấy lời đồn dung mạo ta và a tỷ giống nhau như đúc, hiển nhiên là không thể chờ đợi được muốn chứng
kiến dung nhan này. Vì có được ta, hắn tại năm thứ năm sau lần đại chiến bại, một lần nữa phát động chiến tranh giận dữ vì hồng nhan. Vậy ít
nhất có thể nói, trong thời gian ngắn hẳn là không muốn để ta đi vào chỗ chết.
“Bởi vì Hoàng thượng hoài nghi quân ta có gian tế, mới cố ý để Phó Tham
tướng tới đón bổn cung?”, ta chậm rãi đi vòng qua Tôn Tham tướng, tới
trước mặt Phó Hạo Minh, tự mình nâng hắn đứng dậy. Tôn Tham tướng từng
bước theo sát sau lưng ta, như một cái bóng. Phó Hạo Minh không ngờ ta
sẽ đích thân đỡ hắn đứng lên, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của ta
đặt trên ống tay áo tinh xảo của hắn một hồi lâu, mới mang sắc mặt tái
mét đứng dậy. “Kỳ thực Hoàng thượng muốn đi một nước cờ tìm ra bàn tay
phía sau. Gian tế kia bất kể xuất phát từ mục đích gì, đều không muốn để cho Tư Đồ Đại Tướng quân cải tử hoàn sinh, càng không muốn để cho chỗ
tốt ngư ông đắc lợi tới miệng còn rơi mất, vì thế hắn nhất định trăm
phương ngàn kế phá hoại lần trao đổi con tin lấy thuốc giải này. Mà cách phá hoại tốt nhất, chính là để Hoàng hậu nương nương mà Nguyễn Văn Đế
đã chỉ định không thể xuất hiện. Hoàng thượng suy đoán nhất định sẽ có
người nhân cơ hội ở tren đường đánh lén nương nương”.
“Cái gì? Hoàng thượng lại có thể dùng nương nương làm mồi dụ giúp hắn diệt
trừ gian tế?”, chưa bao giờ Tôn Tham tướng đột ngột kêu lên một câu chất vấn ác liệt như thế, khiến ta cùng Phó Hạo Minh đều giật nảy mình, ta
thậm chí còn nhìn thấy Phó Hạo Minh trong khoảnh khắc vừa rồi cầm lấy
chuôi kiếm. “Đông Dịch”, ta nhẹ nhàng kêu Tôn Tham tướng ý muốn ngăn hắn lại, thế nhưng không cảm thấy chút tức giận nào. Ta biết, hán tử này
hiện tại đã hoàn toàn lấy việc bảo vệ an toàn cho ta làm toàn bộ ý nghĩa nhân sinh của hắn. “Nương nương, người đang mang long loại, Hoàng
thượng đương nhiên sẽ không bỏ mặc an nguy của nương nương. Hành trình
nương nương đi từ Vân Thiều quan tới Mạc thành, ngoại trừ Tương Dương
vương cùng Đại Tể tướng, chỉ có một mình ta biết. Mà Hoàng thượng còn
tuyển lựa ra mấy thị vệ…”.
Tôn Tham tướng cắt ngang lời Phó Hạo Minh. “Chọn vài người như vậy, làm sao bảo vệ được an toàn cho nương nương? Không được, tuyệt đối không
được!”, Tôn Tham tướng thái độ rất kiên quyết. “Vốn là vì thu nhỏ mục
tiêu, nếu mang theo cả đại đội nhân mã rầm rập kéo tới, không phải trái
lại làm người khác chú ý sao? Huống chi ước hẹn ở thôn trang ba ngày sau phải thực hiện, nương nương nếu như tới trễ, tính mạng của Tư Đồ Tướng
quân có thể bị đe dọa”, khẩu khí của Phó Hạo Minh rất cứng rắn. “Không
được, nói thế nào cũng không được”, Tôn Tham tướng không hề có chút ý
định lùi bước.
“Được rồi!”, ta rốt cuộc không kiềm chế được nữa. “Trong mắt các ngươi có còn xem ta là chủ tử hay không?”, lời này vừa nói ra, Tôn Tham tướng hoàn
toàn á khẩu không nói gì nữa, Phó Hạo Minh cũng đỏ mặt không lên tiếng.
“Đông Dịch, làm theo lời Phó Tham tướng đi”. Vào lúc này, ta chỉ có thể
đặt cược vào lòng trung thành của Phó Hạo Minh đối với Thượng Quan Bùi
cùng với quyết tâm muốn bảo toàn cơ nghiệp tổ tông của Thượng Quan Bùi.
“Đông Dịch, gọi Lý Phó tướng và Tiết cô nương tới. Năm người lên đường
đi thôi, chỉ cần có thể sớm ngày tới Mạc thành, ra sao cũng được”, ta
không thể cũng không dám tưởng tượng, dưới bầu trời ngập tuyết này, đi
trên đường như vậy, có ý tứ như thế nào đối với một thai phụ như ta.
Nhưng thực sự không thể quản nhiều như vậy, hiện tại chính là thời điểm
phải đặt cược tính mạng của chính mình, được ăn cả ngã về không.
“Tại sao thời điểm mấu chốt, Tư Đồ Đại Tướng quân cùng thủ hạ không báo cho
Hoàng thượng chuyện kinh thành mà khoanh tay đứng nhìn?”, ta đột nhiên
cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, thì ra chờ đợi lời tuyên án so với biết rõ
hình phạt còn đáng sợ hơn. “Tư Đồ Đại Tướng quân nói với ta, nếu như
Hoàng thượng biết rồi, tất sẽ không chịu buông tha cho nương nương.
Hoàng thượng nếu như đối với nương nương bất lợi, tức là cũng triệt để
cắt đứt với gia tộc Tư Đồ. Nếu là như vậy, ở thời điểm không an ổn này,
chẳng khác gì chắp tay giao thiên thu xã tắc Hoàng triều Thượng Quan cho phản quân. Dì để ta giúp Hoàng thượng bảo toàn giang sơn muôn đời của
Hoàng triều Thượng Quan, ta không thể trơ mắt mà nhìn tất cả những
chuyện này phát sinh. Vì thế ta đáp ứng Tư Đồ Tướng quân, tạm thời không bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng”. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của ta, trong lòng có lẽ cũng tức giận chính mình bất đắc dĩ lừa
gạt Thượng Quan Bùi sự thực này.
“Tạm thời?”, ta đột nhiên bật cười, cười đến hoa bay tán loạn, ngay cả trâm
ngọc trên đầu cũng kêu lên lách cách. “Sau đó đợi dược gia tộc Tư Đồ vì
Hoàng triều Thượng Quan bình định giặc ngoại xâm, bảo toàn giang sơn xã
tắc, rồi mới đem bổn cung chôn cùng Đinh Phu nhân?”, nhưng tại sao khi
cười nước mắt lại trào ra, một đường chảy dọc theo khuôn mặt mĩ lệ mà
xuống. “Tư Đồ Tướng quân đã vì nương nương nghĩ kĩ kế sách vẹn toàn. Nếu lần này Tư Đồ Đại Tướng quân có thể bình định phản loạn, lập chiến công hiển hách, Hoàng thượng cho dù trong lòng tức giận với nương nương,
nhưng không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, sẽ không làm gì nương
nương. Huống hồ nương nương người đang mang long loại, nếu là Hoàng tử,
dựa theo tổ chế thì chính là Thái tử tương lai, Hoàng thượng niệm tình
Thái tử cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ”. Nói tới nhi tử, tay của ta vô thức sờ phần bụng dưới đã nhô lên. Hài tử, con còn chưa sinh ra, đã nhiều lần
phải bảo vệ mẫu thân, thực sự là làm khó cho con.
Nhị ca thay ta nghĩ vô cùng chu toàn, cùng phụ thân không mưu mà hợp. Chỉ
cần lần này có thể bình định chiến loạn, Tư Đồ gia chúng ta cũng có thể
bảo toàn. Nhưng hiện tại nhị ca có bản lĩnh tác chiến lại đang thoi
thóp, chỉ có ta muội muội này mới có thể bảo vệ huynh ấy, lúc này trở
thành điểm mấu chốt để cứu huynh ấy. “Nói nhiều cũng không ổn, mau tới
nơi mới là quan trọng nhất. Nhanh chóng chạy tới Mạc thành, nhanh chóng
chuẩn bị trao đổi con tin, Tư Đồ Đại Tướng quân nhất định không có
chuyện gì”. Lời này không chỉ nói cho Phó Hạo Minh nghe, mà càng là nói
cho chính ta nghe. Nhị ca, huynh phải đợi muội.
“Nương nương, để đảm bảo không có sơ hở nào, Hoàng thượng để ta dẫn nương
nương đi men theo đường núi Mông La Cách. Từ con đường ngày, có thể tới
sớm hơn so với đi đường quan đạo bình thường. Hơn nữa tuyết lớn cản
đường, cho dù là ai cũng không thể nghĩ ra chúng ta biết rõ trong núi có nguy hiểm, lại từ trong nguy hiểm cầu bình an”. Ta thoáng suy tư một
chút, đây quả thực là phương pháp mê hoặc kẻ địch, đảm bảo chúng ta bình an tới Mạc thành, liền nhẹ nhàng gật đầu biểu thị sự đồng ý. “Được,
nương nương, vậy ta lập tức thông báo cho thị vệ ngoài cửa tập hợp,
chuẩn bị lên đường”, Tôn Tham tướng thấy ta đồng ý liền muốn đi ra
ngoài. “Khoan đã, Tôn đại nhân, ta lần này chỉ mang đến năm con ngựa
Thức Đồ. Vì lẽ đó không thể mang theo nhiều người như vậy”.
Mông La Cách, theo ngôn ngữ của người Khoa Nhĩ Sa thì có nghĩa là “ngân xà”. Núi Mông La Cách, nổi danh chót vót hiểm trở, đường đi gồ ghề. Bởi vì
quanh năm tuyết phủ, cực ít người có thể vượt qua nó giữa mùa đông. Vì
lẽ đó người Khoa Nhĩ Sa cảm thấy ngọn núi này giống như một con rắn bạc
khó có thể bị chinh phục, mới gọi nó là Mông La Cách.
Vầng trăng sáng trên trời tựa như cũng không muốn đối mặt với bầu trời gió
rét, trốn sau lưng đám mây đen không thấy bóng dáng. Con đường tối tới
mức đưa tay lên cũng không thấy được năm đầu ngón tay, móng ngựa lún sâu trong tuyết phủ, phía bên ngoài là vách núi cheo leo, bên trong là cành cây, bụi gai tràn lan trên đường, mỗi khi nghĩ tới con đường nhỏ mình
đang đi qua này, ta liền mất hết dũng khí đi tiếp. Năm bóng người chậm
rãi đi tới, chỉ có thi thoảng khi gió thổi nhẹ, mới có thể mơ hồi nghe
thấy tiếng móng ngựa đạp trên tuyết. Sơn đạo cực kỳ quanh co, thường là
vừa rẽ ngoặt một cái, đã không còn nhìn thấy người trước người sau. Phó
Hạo Minh đi ở phía trước, Tôn Tham tướng cùng Lý Phó tướng đi sau, ta và Tiết Trăn Trăn kẹp ở giữa, không hẹn mà cùng trầm mặc, tựa như chỉ có
trầm mặc, mới không để lộ ra sợ hãi trong lòng. Tất cả mọi người đều
hiểu ý nhau, ở trong màn đêm yên tĩnh chậm rãi lan tràn, thậm chí ngay
cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Ta cùng Tiết Trăn Trăn đều dùng lụa dày che khuất khuôn mặt, hi vọng như
vậy có thể đẩy lùi sợ hãi. Nhiều lần đi tới khúc noặt, ta tựa hồ cũng
cảm giác được con ngựa dưới chân giống như có dấu hiệu bị trượt, mỗi lần như vậy dọa ta sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm. Tuy rằng Phó Hạo Minh nhiều
lần bảo đảm với ta, mấy con ngựa này đều lấy từ nơi săn bắn trưng dụng,
được xưng tụng là ngựa Thức Đồ tốt, thế nhưng trái tim ta dường như đã
treo trên cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra. Nghĩ tới ta vốn là một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đến lớn ở trong Tướng phủ được nuông
chiều, chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như vậy, khó có thể kìm nén được
khủng hoảng chiếm cứ lấy ta. Thậm chí ngay cả khi thích khách xông vào
tẩm cung ta cũng không cảm thấy thời gian dài như vậy, cảm thấy tuyệt
vọng như vậy.