Ngày thứ ba sau khi tiến cung, theo lễ tiết, Hoàng thượng và ta, dưới danh
nghĩa vợ chồng mới cưới, phải về phủ Tể tướng gặp cha mẹ ta, gọi là “lại mặt”. Xưa nay con rể của Tư Đồ gia đối với cha mẹ vợ đều vô cùng tôn
kính, quan hệ giữa cha vợ và con rể luôn luôn hài hòa. Từ sau đêm tân
hôn khiến người ta không muốn hồi tưởng lại đó, ta còn chưa gặp lại hắn
lần nào. Ngự thiện cũng do ta truyền tới điện Chiêu Dương hưởng dụng một mình, hắn cũng chưa từng cố ý đến thăm ta. Tựa hồ như đêm da thịt thân
mật kia chỉ là câu chuyện tình một đêm của hai người dưng mà thôi. Ta đã từng nhận được bài học từ sự nóng vội của chính mình, bởi vậy luôn luôn nhắc nhở bản thân, vô luận như thế nào cũng phải kìm chế, nhẫn nại, chờ đợi thời cơ.
Hai ngày nay, ta cho truyền Tổng quản nội thị Bàng Kinh tới, để hắn giới
thiệu cho ta toàn bộ hoàn cảnh và vị trí của những người trong cung.
Bàng Kinh là người từng nhận ân huệ của nhà ta, từ nhỏ hắn và đệ đệ Bàng Phỉ sống nương tựa lẫn nhau, làm người hầu trong quân doanh của nhị ca
ta. Trong chiến trận với Bắc Triều năm đó, khi nhị ca mang hắn ra đến
cửa, ta và a tỷ đi dâng hương trên miếu Quan Âm trở về. Bàng Kinh liếc
mắt nhìn khăn che mặt của ta và a tỷ, nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Nếu
có một ngày Tư Đồ gia cần dùng tới Bàng Kinh, tại hạ vạn lần chết cũng
không chối từ.” Từ trong miệng Bàng Kinh, ta biết được bên cạnh Hoàng
thượng có một Thống lĩnh thị vệ được đặc biệt tín nhiệm tên là Phó Hạo
Minh. Hắn là biểu ca của Hoàng thượng, cha mẹ mất từ khi còn nhỏ. Năm
đó, cuộc sống của mẫu tử Mạc Phu nhân ở cung Cảnh Thu cung bộn bề khó
khăn, hắn ở bên ngoài đi theo giúp áp tải hàng hóa kiếm tiền, lén lút
tiếp tế cho mẫu tử Mạc Phu nhân. Khi đó Bàng Kinh thấy bọn họ đáng
thương, dưới tình huống không ảnh hưởng tới đại cục, hắn cũng nhắm một
mắt mở một mắt cho qua. Sau đó Thái tử kế vị, Thượng Quan Bùi mang theo
mẫu thân tới Dung thành, Phó Hạo Minh cũng đi theo làm tùy tùng của biểu đệ và di mẫu, toàn tâm toàn ý chăm sóc bọn họ. Hiện tại biểu đệ hắn
được kế vị làm Hoàng Đế, hắn lập tức được trọng dụng, làm Thống lĩnh thị vệ đại nội, quản lý toàn bộ thị vệ trong cung. Ta đoán, nam nhân ngày
đó kiến nghị Hoàng thượng di giá tới điện Tố Dương tám chín phần mười là hắn.
“Tiểu thư, Hoàng thượng đã bãi triều. Người có muốn cho người đi nhắc Hoàng
thượng một tiếng, hôm nay phải về lại mặt hay không?” Hứa cô cô rất hài
lòng trang phục đã tỉ mỉ chuẩn bị cho ta vì ngày lại mặt, triều phục màu đỏ thẫm thêu hoa văn bách điểu triêu phượng màu vàng sáng, hiển lộ tất
cả sự cao quý mỹ lệ của Hoàng hậu Tư Đồ gia.
Ta tỉ mỉ xem xét dung nhan trong gương, cẩn thận cân nhắc đề nghị của Hứa
cô cô: “Vẫn nên để ta tự mình đi mời Hoàng thượng đi.” Hứa cô cô vẫy
tay, một nội thị trẻ tuổi từ ngoài điện tiến vào. “Hoàng thượng bãi
triều, hiện đang ở nơi nào?” Nội thị này tên là Hồ Đức, là ta nhờ Bàng
Tổng quản cố ý sắp xếp trong đội ngũ tùy tùng của Hoàng thượng. “Bẩm cô
cô, Hoàng thượng hiện tại đang ở điện Huỳnh Dương của Đinh Phu nhân.
Nghe nói Đinh Phu nhân lại sinh bệnh.”
“Đinh Phu nhân?” Ta yên lặng ghi nhớ cái tên này. Trong đầu tìm kiếm lại dung mạo của nữ tử mặc áo tím gặp trong ngày đại hôn. Đáng tiếc không nhớ ra được chút gì, có lẽ không phải một nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, bằng
không ấn tượng mơ hồ hẳn là phải có.
“Sao, ngươi nói lại sinh bệnh? Lẽ nào thân thể Đinh Phu nhân vẫn luôn không
tốt?” Hứa cô cô dù sao cũng là nhũ mẫu đã chăm sóc ta nhiều năm, vẫn
hiểu rất rõ tâm tư của ta, liền hỏi ra nghi vấn trong lòng ta lúc này.
“Chuyện này…” Hồ Đức có chút lúng túng, ánh mắt ta đảo qua, Hứa cô cô
hiểu ý, cho toàn bộ người bên cạnh lui ra. “Nghe La cô cô ở điện Huỳnh
Dương nói, thân thể Đinh Phu nhân vẫn luôn không tốt. Tối hôm qua còn ho ra máu. Hoàng thượng rất nóng lòng, mấy ngày liên tiếp đều ở bên kia.
Có điều nghe nói e rằng…” Hắn nói tới đây, thì không tiếp tục nói nữa.
Nô tài thảo luận tình trạng cơ thể của chủ nhân ở sau lưng là điều kiêng kỵ, huống hồ vị chủ nhân này xem ra còn không trường mệnh.
“Hứa cô cô, cho người chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn tới điện Huỳnh Dương.” Ta từ từ bước tới ngôi đình trên hành lang, phóng tầm mắt về hướng điện
Huỳnh Dương cách đó không xa. Lợi dụng một nữ nhân sắp chết đi thu phục
tâm tư của trượng phu ta, liệu có phải hay không khiến người ta khinh
thường? Điện Huỳnh dương ở ngay phía Tây của điện Chiêu Dương, đi qua
cung Cảnh Hoa là tới. Thời điểm ta đến, đã là gần giữa trưa, ánh mắt
trời nóng rát trên đầu diễu võ giương oai, hơi nóng phản xạ trên mặt đất làm cho ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt. Mùa hè đã thực sự tới rồi.
Trương nội thị đi trước vừa định cao giọng tuyên bố ta giá lâm, ta xuỵt một
tiếng, hắn liền biết điều lui tới bên cạnh ta. Đối với vị phu nhân
nguyên phối của Hoàng thượng, dưới điều kiện không rõ tình huống phía
trước, ta vẫn muốn nhường nhịn nàng ta mấy phần. Ta không muốn để cho
Thượng Quan Bùi cảm thấy ta cậy thế ép người.
Ta nhấc váy nhẹ nhàng đi vào cửa lớn điện Huỳnh Dương, cung nữ nhìn thấy
ta, vội vã đồng loạt quỳ xuống. Hứa cô cô khoát tay một cái, để bọn họ
không làm kinh động Đinh Phu nhân ở bên trong điện. Mẫu thân thường nói
ta đi lại nhẹ như một con mèo, một chút âm thanh cũng không có. Vào tới
bên trong điện, người bên trong hiển nhiên cũng không phát hiện ra. Nhờ
ánh sáng xuyên qua ô vuông nhỏ vào căn phòng tối tăm, ta có thể thấy rõ
tình hình bên trong. Một nam nhân cao lớn mặc trang phục màu lam đậm của thị vệ đại nội, quay lưng về phía ta, đứng bên cạnh giường của Đinh Phu nhân. Không nhìn thấy tướng mạo của hắn, nhưng không rõ vì sao, ta lại
biết hắn hẳn là một nam nhân tuấn mỹ. Bên hông hắn buộc một thanh trường kiếm rất dễ thấy, nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là Thống lĩnh thị vệ
Phó Hạo Minh.
Đinh Phu nhân mặc một thân trung y màu hồng phấn nghiêng người nằm trên gối, chỉ thấy được gò má của nàng. Quả nhiên là nhan sắc trung bình, bởi vì
sinh bệnh, sắc mặt lại vàng như nghệ, phối hợp với sắc hồng có chút cảm
giác buồn cười. Vừa định sải bước tiến vào, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Thượng Quan Bùi. “Ái thê, nàng vẫn nên ăn thêm một chút đi. Nàng
không ăn được gì, ta thực sự không yên tâm.” Giọng nói của hắn tựa hồ
như dỗ dành một đứa trẻ. Trong tay hắn bưng một bát sứ Thanh Hoa nhỏ còn bốc hơi nóng. Trái tim ta “lộp bộp” rơi xuống, hắn gọi nàng ta là “ái
thê”, tự xưng là “ta”. Ta không nhịn được lại một lần nữa giương mắt cẩn thận quan sát người được hắn gọi là “ái thê” – Đinh Phu nhân. Tuy rằng
dáng vẻ bệnh tật triền miên, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại cực kỳ ôn nhu,
loại ôn nhu này phác họa trên gương mặt nàng một vầng sáng nhàn nhạt. Vẻ mặt nàng khi nhìn Thượng Quan Bùi tựa như một thê tử hiền thục ôn nhu,
nhưng lại càng giống tỷ tỷ cưng chiều đệ đệ. Ta biết Đinh Phu nhân lớn
hơn Hoàng thượng bốn tuổi. Trên người nàng tỏa ra sự khoan dung cùng
điềm đạm, khiến ta cảm thấy không quen, nhưng cũng khiến ta có một chút
cảm giác căng thẳng không hiểu được.
Một giọt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống gáy ra, ta không đề phòng, ai nha một
tiếng. Người bên trong điện đều quay lại nhìn ta, ngay khi quay đầu nhìn ra phía cửa, ta thấy Phó Hạo Minh đã nắm chuôi kiếm trong tay. Ta không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn động tác của những người kia,
hoa lan trong chiếc chậu treo trên cửa điện nở rộ tỏa hương thơm ngát.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng” ta cúi thấp đầu, hành lễ với Thượng Quan
Bùi đang ngồi bên mép giường Đinh Phu nhân. Ngữ khí của ta đã khôi phục
sự điềm tĩnh, nhấc váy chậm rãi tiến về phía bọn họ. “Nghe nói Đinh Phu
nhân bị bệnh, bổn cung cố ý sang đây thăm hỏi.” Nhìn thấy ta đi vào,
Đinh Phu nhân giãy giụa muốn xuống giường hành lễ, ta vội vàng đi lên
phía trước đỡ lấy nàng: “Đinh Phu nhân, hành lễ thì miễn đi. Việc cấp
bách của ngươi là chăm sóc bản thân mình cho tốt, Hoàng thượng cùng bổn
cung đều hi vọng ngươi sớm khỏe lại.” Đinh Phu nhân vừa hơi động đậy,
liền bắt đầu ngồi dậy ho kịch liệt. Thượng Quan Bùi lập tức tiến tới ôm
vai nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Từ khi bước vào cho tới bây giờ, ta còn chưa nhìn kỹ Thượng Quan Bùi, sự
ngượng ngùng khi gặp lại tình lang của nữ tử sau đêm động phòng, ta vẫn
có, mặc dù ta là Hoàng hậu Tư Đồ gia cao cao tại thượng. Bây giờ nhìn
thấy hắn ôn nhu ôm một nữ tử khác trong ngực, nhẹ nhàng, ôn tồn, ta đột
nhiên có một cảm giác cay đắng nhàn nhạt trong tim. Nhưng cũng chỉ là
thoáng qua, tâm tình ta lại khôi phục, không còn chút rung động nào.
“Hứa cô cô, trong điện Chiêu Dương hẳn là vẫn còn cây nhân sâm ngàn năm nhị
ca ta mang từ Triều Tiên về, ngươi đi lấy mấy nhánh đến cho Đinh Phu
nhân.” Ta quay đầu dặn dò Hứa cô cô, tận lực tránh né cảnh bọn họ phu
thê ân ái. “Đa tạ Hoàng hậu có lòng. Trẫm vẫn rất lo lắng cho bệnh của
Phu nhân.” Hắn gọi ta là “Hoàng hậu”, tự xưng là “trẫm”. Cố gắng bỏ qua
những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ta nhìn về phía Thượng Quan Bùi,
trong mắt hắn không nhìn ra chút tâm tình biến hóa gì, tựa như ta và hắn chỉ là hai người xa lạ.
“Không biết Thái y chuẩn đoán bệnh như thế nào?” Ta muốn biết tình huống trực
tiếp. “Đây vốn là bệnh lâu năm, chữa không được, cũng đã quen rồi. Không nên phiền Thái y tới xem.” Đinh Phu nhân vẫn tựa sát lồng ngực Thượng
Quan Bùi, vẻ mặt xanh xao lại tỏa ra chút hào quang. “Hứa cô cô, truyền
Khâu Thái y tới điện Huỳnh Dương.” Xem ra vị Đinh Phu nhân này vẫn chưa
thích ứng được địa vị hiện tại của chính mình là không tầm thường. Cũng
được, quá đề cao bản thân mình, sau đó sẽ thường phát hiện những sai lầm thái quá của chính mình. Ta nghĩ Nguyên Mỹ nhân hiện tại nhất định cũng đồng quan điểm với ta.
Thượng Quan Bùi cảm kích gật đầu với ta, ta đáp lại bằng một nụ cười nhàn
nhạt, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Đinh Phu nhân. Nhưng khóe mắt
của ta vẫn dừng lại nơi ánh mắt của hắn. Biết hắn chú ý tới ta, ta càng
phải mang sự chú ý của mình tập trung trên người người khác. Trong binh
pháp chiêu này gọi là “Lạt mềm buộc chặt”. Từ lúc bước vào cho tới bây
giờ, ta vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ vị Phó Hạo Minh trong truyền thuyết
kia. Nhân lúc Khâu Thái y bắt mạch cho Đinh Phu nhân, ta nghiêng đầu
nhìn về phía hắn. Hắn vẫn eo lưng thẳng tắp đứng một bên, thời gian dài
như vậy vẫn không hề nhúc nhích, xem ra định lực không phải tốt ở mức
bình thường. Không biết truyền thuyết về võ công siêu quần của hắn có
phải là thật hay không đây. Trông hắn xác thực là bộ dáng nam nhân
truyền thống ưu tú nhất, mày kiếm mắt sao, khí vũ hiên ngang. Hắn đột
nhiên quay đầu nhìn về phía ta, ta không kịp quay đầu đi, hai cặp mắt cứ thế nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, còn có một tia coi
thường ẩn hiện bên trong. Sự kiêu ngạo của ta không cho phép chịu đựng
sự khiêu khích như vậy, tuy rằng ánh mắt của hắn rất dọa người, nhưng ta cũng không phải một nữ tử bình thường. Ta ép chính mình không được quay đầu đi nơi khác.
Ta nhìn thấy con ngươi của hắn dần dần co rút lại, lộ ra cái nhìn hứng
thú. Ngay lúc đó, ta đột nhiên đáp lại hắn bằng một nụ cười quyến rũ.
Hắn thoáng ngẩn người, rồi vội vã rời ánh mắt đi nơi khác, nhưng chẳng
biết tự lúc nào gương mặt lại đỏ ửng. Cái gọi là “Điên đảo chúng sinh,
khuynh thành nhất tiếu” đơn giản là như vậy. Khâu Thái y xem xong mạch,
nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, tựa hồ đang cân nhắc giá trị của những lời mình sắp sửa nói ra.
“Khâu Thái y, có vấn đề gì ngươi cứ việc nói thẳng.” Giọng nói của Thượng
Quang Bùi lộ ra một tia lo lắng. “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Đinh Phu nhân” Khâu Thái y ngừng một chút, không biết vì sao lại nhìn ta một cái rồi mới tiếp tục nói: “Đinh Phu nhân có thai, đã được hơn ba
tháng.” “Thật ư?” Đinh Phu nhân mừng đến phát khóc, gục trong lồng ngực
Thượng Quan Bùi. Đôi mắt Thượng Quan Bùi cũng tràn đầy ý cười không thể
kìm chế. “Nhưng với thân thể của Phu nhân, muốn sinh đứa trẻ này, phải
điều dưỡng thân thể cho tốt. Bằng không…” Sau hai chữ “bằng không” này
của Khâu Thái y mới là trọng điểm. Ra khỏi điện Huỳnh Dương, khí nóng
lập tức xộc thẳng tới. Từ khi đi ra ngoài, dọc theo đường đi ta vẫn
không nói một lời. Hứa cô cô tới gần cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, còn chuyện lại mặt kia thì sao?” Ta quay đầu liếc nhìn điện Huỳnh Dương phía sau,
vừa nãy hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, bây giờ còn có chuyện quan
trọng hơn chờ ta quan tâm.