Lâm Lập mỉm cười tiếp tục nói: “Em gái nói cậu thích nam còn thích một người cầu không được.”
Hạ Thụ lập tức khẩn trương, ánh mắt dao động, hoang mang bất an, cậu chưa bao giờ nói với người khác, làm sao Lâm Chi biết được?
Cô ấy làm sao nhìn ra được… Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Hạ Thụ lắp ba lắp bắp: “Tôi… Tôi…”
Lâm Lập nở nụ cười, đôi mắt đen bóng hữu thần, nói thẳng: “Tôi cũng thích nam, hơn nữa tôi rất yêu thích cậu, ừ… Nhất kiến chung tình?”
Lần đầu Hạ Thụ biết yêu thích nam có thể thản nhiên như thế, cũng là lần thứ nhất đối mặt với một người biểu lộ thẳng thắn như thế, cậu rất luống cuống, mặt cũng hơi ửng đỏ.
Lâm Lập mỉm cười hỏi: “Anh có thể theo đuổi em không?”