Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn

Chương 8



Trong quán bar ánh đèn lấp loé, âm thanh đinh tai nhức óc, dòng người phun trào.

Hạ Thụ uống một ly lại một ly, Lâm Lập thấy cậu có tâm sự cũng không nhiều lời, cùng cậu uống.

Sau khi say Hạ Thụ nắm tay Lâm Lập đi đến sàn nhảy, tùy ý vặn vẹo, nhiệt độ thân thể không ngừng dâng lên, cậu như tìm về sự vui vẻ thoải mái trước đây.

Lúc học cấp ba cậu là khách quen của quán bar, vào lúc ấy cậu đối với thế giới người lớn tràn ngập hiếu kỳ, đặc biệt thế giới quán bar hỗn loạn làm cho cậu cảm thấy mới mẻ độc đáo không thôi, cho nên thường xuyên giậm chân lưu luyến.

Sau đó đã xảy ra một loạt biến cố, cậu không còn thời gian đặt chân đến quán bar, cũng đối với nơi này mất đi tất cả hứng thú.

Ngày hôm nay như tìm về cảm giác khi xưa, cậu cầm ly rượu điên cuồng lắc đầu, gương mặt đẹp đẽ và thân thể trẻ trung hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Thân thể của Hạ Thụ và Lâm Lập càng lúc càng gần, ôm nhau là chuyện đương nhiên, hai người trực tiếp đi đến khách sạn gần đó. Hạ Thụ cho phép Lâm Lập hôn tất cả vị trí trên người cậu, ngoại trừ hôn môi.

Thân thể tiếp xúc với Lâm Lập làm cho cậu chán ghét, nhưng vừa nghĩ tới bây giờ Nhâm Nghị cũng làm chuyện giống vậy, cậu liền buộc mình phải tiếp tục, suy nghĩ tàn nhẫn này làm cho cậu cảm thấy sảng khoái, nếu không cậu không biết tối nay làm sao chịu đựng nổi.

Lâm Lập đè cậu xuống giường, mở cổ áo cậu ra, Hạ Thụ nghiên đầu đẩy anh ta một cái.

“Đi tắm trước đi…”

Lâm Lập nỗ lực đè nén thân thể khô nóng, lui về phía sau một bước, nói: “Được…”

Tiếng nước ào ào ào từ nhà tắm truyền đến, Hạ Thụ nhìn ngọn đèn ở đầu giường ngơ ngác xuất thần, đầu óc trống rỗng, nhưng có một gương mặt không ngừng hiện lên.

Chuông điện thoại di động phá vỡ một phòng an nhàn.

Là Nhâm Nghị.

Hạ Thụ lập tức tỉnh táo, ngón tay khẽ run rẩy, ấn nghe, âm thanh hơi khàn khàn: “Nhâm Nghị…”

Nhâm Nghị hỏi: “Tiểu Thụ, sao vẫn chưa về nhà? Chị nói cậu đêm nay không trở về, sao tôi không nhớ rõ cậu có quen người bạn nào có thể qua đêm.”

Từ khi theo Nhâm Nghị đi đến thành phố này, Hạ Thụ bận rộn làm việc, xác thực không có thời gian kết bạn.

Hạ Thụ nắm điện thoại di động đầu ngón tay trở nên trắng, cổ họng khô khốc hỏi: “Cậu… Về nhà?”

Trong giọng nói của cậu mang theo run rẩy.

Nhâm Nghị trêu đùa đáp lại: “Đúng vậy, sau khi dỗ Nghiên Nghiên ngủ, tôi nghĩ, tôi không về nhà cậu một mình ngủ ở phòng khách rất đáng thương, nên tôi trở về giúp cậu.”

“Cậu và Khâu tiểu thư không có…”

Hạ Thụ không tiếp tục nói suy nghĩ của mình.

Nhâm Nghị lại hiểu rõ cậu muốn nói cái gì, khẽ cười một tiếng, nói: “Nghĩ gì thế, Nghiên Nghiên là tín đồ đạo thiên chúa, không thể quan hệ trước khi cưới.”

Tức giận trong lòng Hạ Thụ đột nhiên tản đi.

Nhâm Nghị hỏi: “Chừng nào cậu trở về? Có cần tôi đi đón cậu hay không?”

Hạ Thụ vừa định trả lời thì bị Lâm Lập ôm từ phía sau, trên người Lâm Lập mang theo hơi nước, hôn sau tai Hạ Thụ trong thanh âm bao hàm tình dục: “Bảo bối…”

Âm thanh của Nhâm Nghị ngưng lại: “Cậu ở đâu? Ở cùng với ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.