Lâm Lập nhìn cậu như vậy, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Thụ lui một bước, cúi đầu áy náy nói: “Tôi…”
Lâm Lập nở nụ cười, không có dây dưa, buông tay, nói: “Em muốn đổi ý?”
Hạ Thụ cắn môi, gật gật đầu, nói: “Xin lỗi…”
Lâm Lập xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: “Anh biết hôm nay em có tâm sự, em không muốn chúng ta không làm, anh chờ quyết định của em.”
Động tác vò đầu quen thuộc làm cho Hạ Thụ hoảng hốt, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, cậu biết ơn Lâm Lập.
Khi Hạ Thụ về đến nhà phòng khách chỉ có ánh sáng chiếu ra từ chiếc đèn bàn, Nhâm Nghị một mặt âm trầm ngồi ở bên cạnh.
Hạ Thụ cởi áo khoác, đổi dép lê, tận lực dùng giọng bình thường nói: “Cậu còn chưa ngủ …”
Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía cậu, rõ ràng tâm tình không tốt nói: “Học được đi đêm không về?”
Hạ Thụ gãi đầu một cái, cười cười, đi về phía buồng tắm. Cậu vội vã trở về, còn chưa kịp rửa ráy, trên người đều là mùi vị của Lâm Lập.
Nhâm Nghị kéo cậu lại muốn nói gì đó. Hôm nay Hạ Thụ mặc áo rộng rãi, khi bị kéo một cái cổ áo mở rộng hơn nửa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo… Cùng với dấu hôn trải rộng ở phía trên.
Nhâm Nghị trợn to mắt, thẳng tắp chăm chú nhìn vào xương quai xanh của cậu, ánh mắt dần dần trở nên hung ác.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhâm Nghị, Hạ Thụ kỳ quái cúi đầu, nhìn thấy dấu hôn sắc mặt của cậu thoáng chốc trắng bệch, túm cổ áo muốn che chắn, lại bị Nhâm Nghị một phát bắt được cổ áo.
Ánh mắt Nhâm Nghị âm trầm đáng sợ, gằn từng chữ một: “Đêm nay cậu đã làm cái gì?”
Hạ Thụ ngập ngừng không trả lời được.
Nhâm Nghị tàn nhẫn nhìn chằm chằm vết tích xanh tím, quát: “Cậu đừng nói với tôi phụ nữ có khí lực lớn như vậy! Khi nãy giọng nam trong điện thoại là ai?”
Hạ Thụ không nghĩ tới anh phát hỏa lớn như vậy, càng không có nghĩ tới tính hướng của mình phải dùng phương thức này để Nhâm Nghị biết đến, trong nháy mắt mặt cậu trắng như tờ giấy.
Nhâm Nghị đỏ hai mắt cả giận nói: “Nói chuyện!”
Hạ Thụ theo dõi gương mặt anh gần trong gang tấc, bỗng nhiên thoát lực nói: “Tôi yêu thích đàn ông…”