Hiểu Thanh Hoan

Chương 42



Nhan Thanh không dừng chân, bước qua bậc cửa, tiến vào nội viện.

Không phải vào giờ cơm, chẩn đường trước giờ đều vắng ngắt. Người tây thôn không thể ra ngoài, mà người đông thôn lại cảm thấy chẩn đường mỗi ngày đều có người đến khám bệnh, sẽ rất bẩn, cho nên không muốn qua.

Nhan Thanh ngồi sau thư án, suy nghĩ về chuyện buổi chiều.Vô luận thế nào, theo lời cậu bé kia, ác bá thôn Lưu gia đã có ảnh hưởng sâu đến thôn, nếu tùy tiện thăm dò, có khi lại bứt dây động rừng, không hỏi ra được gì. Nhan Thanh nghĩ đến nghĩ đi, vẫn cảm thấy là nên giao cho nhóm Giang Ảnh quản lý.

Mưa bên ngoài cũng chưa tạnh. Nhan Thanh đi một chuyến, trong lòng nặng trình trịch, không khỏi cảm thấy phiền muộn. Y vẫn mải suy nghĩ, Giang Ảnh bước vào cũng không phát hiện.

Giang Ảnh gọi y một tiếng, không nhận được đáp lại, bèn hơi tăng âm lượng, gọi thêm một tiếng: "Nhan công tử?"

Nhan Thanh hồi thần: "Ừ..."

Y day day sống mũi, có lẽ là do mấy ngày nay thức đêm nên ảnh hưởng đến tinh thần, Nhan Thanh luôn cảm thấy tức ngực, không thoải mái, tinh thần cũng kém rất nhiều.

"Ngươi đến cũng đúng lúc." Nhan Thanh lên tinh thần, đứng dậy từ sau án thư: "Ta có chút chuyện muốn nói cùng ngươi."

Nhan Thanh kể lại chuyện của Bích Đào và những gì cậu nhóc kia nói cho Giang Ảnh. Giang Ảnh hiển nhiên quen với những việc này, không cần Nhan Thanh dặn dò, hắn đã hiểu vấn đề, tự mình đi dò xét.

Sương phòng được Trang Dịch sắp xếp tạm làm nơi nghỉ chân chìm trong yên tĩnh, Nhan Thanh không tính quấy rầy, bèn rón rén thu dọn đồ của mình, thay một bộ quần áo khác rồi trở lại chẩn đường.

Nhan Thanh vừa bắt mạch cho Bích Đào, lại có thêm chút hiểu biết về chứng bệnh này. Y đặt phương thuốc đã viết được một nửa sang một bên, suy nghĩ thêm một hồi, lại đối chiếu với những thông tin trong sách cổ để điều chỉnh thành phần thuốc.

Y vừa xem sách vừa suy nghĩ, qua một canh giờ mới coi như xác định được phương thuốc.

Trong lúc đó, có vài thôn dân đến tìm y, cũng may chỉ là bệnh cảm lạnh thông thường, không có gì đáng lo ngại, nhận vài phần thuốc tại chẩn đường là được.

Chạng vạng, Nhan Than đi ra ngoài một vòng. Người Thần Vệ doanh lúc sáng ra ngoài thôn chuyển đá cũng đã trở về, không có thời gian chào hỏi mà đưa đá đến chỗ hổng trên đê để sửa chữa. Nhóm binh sĩ trẻ tuổi lăn lộn trong nước sông một hồi, khiến cho cả thân dính đầy bùn bẩn, Tạ Giác cũng không khác gì. Nhìn từ xa, Nhan Thanh suýt nữa đã không nhận ra cậu ta. 

"Nhan tiên sinh." Tạ Giác lau nước bùn trên cằm, lội nước đi tới chào hỏi y: "Chỉ nửa canh giờ nữa là có thể sửa xong. Sau chỉ cần đào kênh dẫn nước đọng bên bờ đi, rồi tìm nơi đốt thi thể động vật là coi như sạch sẽ."

Mấy ngày nay, Tạ Giác dẫn người lên núi xuống sông ở thôn Lưu gia, vẻ công tử thị thành mất đi mấy phần. Nhưng người này đúng là đáng tin cậy, làm việc nào coi như cũng ngay ngắn rõ ràng.

Nhan Thanh gật đầu: "Vất vả rồi."

"Là việc phải làm." Tạ Giác đứng bên Nhan Thanh, khưa tay về phía sông: "Mấy ngày nay trời mưa, khó tránh khỏi chậm tay một chút. Hôm nay chúng ta lấp xong đê, chờ thêm hai ngày nữa là đường sông sẽ sạch sẽ."

"Sau khi lấp xong đê, phải tìm nguồn nước cho thôn dân." Nhan Thanh nói: "Giếng trong thôn tuy không dẫn đến sông Trường Giang, nhưng nước sông dâng, nguồn nước khó tránh khỏi bị bẩn."

Trong sách y thuật cổ có nói, vào lúc ôn dịch tràn lan, nguồn nước là thứ vô cùng quan trọng. Nếu nguồn nước bị bẩn, dịch bệch sẽ không có cách nào được khống chế, lây lan càng thêm trầm trọng. Khi Nhan Thanh mới đến thôn Lưu gia, đã dùng sào che cùng giấy dầu, tránh cho nước mưa rơi vào, lại một ngày ba lần rắc thuốc. Nhưng dù có vậy vẫn cứ như muối bỏ biển, đường sông một ngày còn chưa được dọn sạch, nước từ thi thể mục nát còn có khả năng chảy về.

Cũng may, bây giờ đê đã được lấp, chuyện còn lại đều dễ dàng hơn.

Tạ Giác cười cười, rõng rạc đáp: "Đã hiểu."

Binh sĩ Thần Vệ doanh hình như tìm được thứ gì đó trên bờ sông, bèn gọi Tạ Giác, Tạ Giác hô đáp lại, sắn ống quần bước vào nước.

Nhan Thanh thấy thế, cũng không làm lỡ việc của bọn họ, đi dọc theo bờ đê xem xét.

Cách đó không xa loáng thoáng truyền đến tiếng khóc than. Nhĩ lực của Nhan Thanh tốt, nghe được đó hình như là tiếng khóc của một người phụ nữ. Y nhíu mày, men theo tiếng khóc mà đi về phía trước.

Mới vừa đi tầm ba năm chục bước, đã thấy vài người bước ra khỏi hẻm, vai gánh bè tre, trên đó có phủ một tấm vải trắng, phác họa ra dáng người nằm dưới. Một phụ nhân lảo đảo nghiêng ngả đi theo, không thể nín được tiếng khóc. Theo xóc nảy, một cánh tay thõng xuống bên bè tre, cái tay kia khô gầy như củi, vết thương thối rữa đã biến thành màu đen, còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng bên trong.

Phụ nhân kia khóc đến đứt ruột đứt gan, nắm chặt bè tre không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy người khiêng bè đẩy ngã ra đất, chỉ có thể nằm bò trên đất nhìn bè tre trôi đi xa.

Nhan Thanh dừng bước, biết đây là một bệnh nhân đã qua đời ở tây thôn.

Tình cảnh này đã không phải chuyện mới mẻ gì, bảy ngày là lại thấy. Bắt đầu từ khi phát bệnh, nếu như trong vòng bảy ngày, bệnh nhân vẫn không có chuyển biến tốt, vậy thì việc có thể khỏe lại có độ khả thi không lớn.

Bởi vì người chết vì ôn dịch không thể chôn cất như bình thường, những thi thể này bị xếp vào một chỗ, hoặc là đốt cháy thành tro, hoặc chôn thật sâu dưới lòng đất, ngay cả quan tài cũng không cách nào đặt mua.

Nhan Thanh cảm thấy đau xót, nhưng cũng biết không thể làm gì khác. Y đứng tại chỗ, thầm đọc ba lần Vãng sinh chú, coi như lời quan tâm tạm thời.

"Lại một người nữa." Không biết Tạ Giác xong việc từ lúc nào, đi tới đứng bên cạnh y. Thiếu niên hiển nhiên không quá quen đối với chuyện sinh ly tử biệt, cúi đầu, có chút ủ rũ: "Mạng người sao lại có thể nhỏ bé như vậy chứ..."

Nhan Thanh không có gì để nói, y vỗ vỗ vai Tạ Giác, không nói lời nào, quay lưng đi.

Sau hơn nửa tháng, mưa cũng dần ngưng. Nhan Thanh trở lại chẩn đường, mới phát hiện Giang Ảnh ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở về, đang đứng trong chẩn đường chờ y.

"Nhan công tử." Giang Ảnh hơi khom người: "Ta đã thăm dò một vòng ở cả tây và đông thôn, cũng thu được tin tức khá đầy đủ."

Nhan Thanh hỏi: "Là thật?"

"Vâng, đông thôn quả thật có hai người, được người ta gọi là Nhị gia và Tứ gia. Hai người này cướp tài vật ở đông thôn, một vài người già, phụ nữ cùng trẻ em vì nghe ác danh của bọn chúng nên cũng không dám phản kháng. Ban đầu, tuy có vài thanh niên muốn chống đối, nhưng đều bị đám thanh niên được bọn chúng thu mua dẫn ra ngoài dạy dỗ một trận, sau đó thì không dám tiếp tục lỗ mãng nữa." Giang Ảnh nói: "Ngoài ra, ta còn tra được chút thông tin khác..."

Giang Ảnh dừng một chút, lại nói: "Hai người này là gia nô của Ôn Túy, bọn chúng ở lại thôn Lưu gia đã lâu, lấy danh là thu thuế, kỳ thực là để xem đất. Nếu chúng nhìn trúng đất nhà ai, lập tức dùng giá rẻ ép mua lại, sung vào tài sản riêng của Ôn Túy."

Giang Ảnh nói xong, lấy từ ngực áo ra vài quyển sổ sách mỏng, đưa cho Nhan Thanh.

Nhan Thanh có tín vật của Giang Hiểu Hàn, tự nhiên có quyền điều động mạng lưới tình báo của hắn, vì vậy Giang Ảnh cũng không do dự, nói hết tin tức mình biết ra.

Nhan Thanh nhận sổ sách, thấy bên trong quả thật ghi lại vài vụ buôn bán, từng việc đều ghi chép kỹ càng, ngoài một quyển bị dính nước bẩn nửa đầu ra thì những phần còn lại đều hoàn hảo không chút tổn hại. Y nghĩ tới tình huống trong thành Bình Giang mà Giang Hiểu Hàn nhắc tới trong thư, trực giác cảm thấy những quyển sổ sách này chính là thứ Giang Hiểu Hàn cần.

"Vất vả rồi." Nhan Thanh cẩn thận cất sổ sách đi.

Giang Ảnh ôm quyền: "Nếu như không có chuyện gì khác, thuộc hạ lui xuống trước."

"... Chờ chút." Nhan Thanh bỗng gọi hắn lại. Giang Ảnh hơi nghi hoặc, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhan Thanh mím môi, đáy mắt toát ra mấy phần không đành lòng: "Hôm nay ở tây thôn, có phải lại có mấy người qua đời không?"

Có lẽ là do xuất thân, Giang Ảnh trước giờ luôn biết rõ về tình huống trong thôn, nghe vậy lập tức đáp: "Tầm ba, năm người ạ."

Nhan Thanh khẽ thở dài: "Mưa cũng tạnh rồi, đốt mấy hàng đèn lồng, coi như đưa tiễn đi."

Vong hồn người chết đi trên Hoàng Tuyền, con đường này mênh mông đen thẳm, vì vậy, người sống phải đốt đèn dẫn linh, như vậy thì hồn người chết mới có thể đi đúng đường. Đáng tiếc, người thôn Lưu gia không thể đặt linh cữu, cũng không thể tổ chức tang lễ, cũng chỉ có thể thắp vài chiếc đèn, bày tỏ tâm ý.

Giang Ảnh lĩnh mệnh, chẳng mấy chốc, lấy chẩn đường làm trung tâm, hai con đường trước sau đã được treo đèn lồng.

Qua Cốc vũ, thời gian trời sáng cũng kéo dài, qua giờ Tuất hai khắc, sắc trời mới coi như hoàn toàn tối đen.

Nhan Thanh đặt phương thuốc mình viết xong chiều nay sang một bên bàn, lại vào nội đường chỉnh lý dược,đang định thu dọn nội viện, trở về Thần Vệ doanh ngoài thôn, lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng ngựa hí.

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Nhan Thanh nhanh chóng hiểu ra, đặt đồ vật trên tay xuống, ra khỏi chẩn đường. Bên ngoài, mấy chục chụp đèn lồng được xếp thành hàng, chiếu sáng một con đường.

Tuấn mã đuổi gió mà đến, giẫm nát ánh sáng chập chờn, chỉ trong chốc lát đã tời gần, lại bị người ngồi trên ghìm cương kéo lại, hí lên một tiếng thật dài.

Thanh niên huyền y xuất hiện, đôi mắt long lanh, còn chưa lên tiếng, đã hiện lên chút ý cười mà chính mình không tự biết. Ánh nến cùng ánh sao nhỏ vụn rơi vào một đôi mắt hoa đào dịu dàng mà lưu luyến, ánh trăng kéo dài bóng hắn.

"A Thanh."

Nhan Thanh nghe đối phương nói vậy.

Y nhìn thanh niên nhảy xuống lưng ngựa, trường kiếm màu đen treo bên hông hắn, tay áo thêu sợi bạc sáng lên lấp lóa. Thanh niên sải bước về hướng y, ánh trăng bị bước đi vội vàng của hắn bỏ lại phía sau, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười say lòng người.

Giang Hiểu Hàn đến rồi.

___

Hal: Âu nâu, nghe một tiếng "A Thanh" cảm thấy bị tọng cho cả một mồm kẹo ;(((((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.