Hiểu Thanh Hoan

Chương 51



Thế nhưng dùng xong thuốc, Nhan Thanh chẳng những không có chuyển biến tốt, bệnh thậm chí càng trầm trọng thêm.

Tuy bệnh y vẫn không lùi, nhưng thỉnh thoảng sẽ hạ sốt một chút, nhưng mà hai ngày sau đó, y vẫn sốt cao không ngừng.

Giang Hiểu Hàn ngày đêm trông nom bên giường, ngoại bào vốn vừa vặn nay đã rộng ra một vòng. Giang Mặc có đến quỳ khuyên vài lần cũng không tác dụng, chỉ có thể mong rằng ông trời có mắt, ngóng trông Nhậm Bình Sinh có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho y.

Nhậm Bình Sinh mang đủ lượng ngưu cân thảo, sau khi ông đổi phương thuốc, bệnh tình của vài bệnh nhân ở tây thôn đã chuyển biến tốt, cũng không có người tiếp tục nhiễm bệnh. Thôn làng vốn tràn ngập mây mù giờ quang đãng không ít, một vài thôn dân bệnh không nặng còn có thể ra ngoài sưởi nắng, không cần kiêng kị như trước đây.

Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt, tựa hồ vận rủi tại thôn này đã kết thúc ___ nhưng chỉ trừ Nhan Thanh.

Mấy ngày ngủ say trên giường, Nhan Thanh đã trở nên suy yếu vô lực. Tuy rằng thỉnh thoảng Giang Hiểu Hàn sẽ mớm cho y ăn chút nước cơm, nhưng dù gì thì cũng là bệnh nặng thương thân, Nhan Thanh không tránh khỏi gầy yếu đi.

Lúc giúp y lau người, Giang Hiểu Hàn luôn nhìn thấy vết thương nhạt trên tay y. Một vết sưng đỏ không thích hợp nằm trên cánh tay trắng như bạch ngọc, có vẻ vô cùng chói mắt.

Giang Hiểu Hàn đã từng không nhịn được nữa mà hỏi Nhậm Bình Sinh, vì sao đã có người có chuyển biến tốt, chỉ có Nhan Thanh vẫn bệnh nặng vậy. Nhậm Bình Sinh chỉ có thể lắc lắc đầu, đáp, có lẽ do Nhan Thanh luyện võ từ nhỏ, người quanh năm không sinh bệnh, một khi đã ốm sẽ trầm trọng hơn người khác.

Đến ông cũng không nói được nguyên cớ. Giang Hiểu Hàn ngày đêm lo lắng nhưng cũng không làm được gì.

Hạ chí, theo thường lệ, người trong thôn muốn bái thần cúng tổ tiên, khẩn cầu được mùa, miễn trừ bệnh tai. Giờ thìn, bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống, Giang Hiểu Hàn tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn cho Giang Mặc ra ngoài thăm dò một vòng mới biết, hóa ra hôm nay đã là Hạ chí rồi.

"Còn ba ngày nữa là sinh nhật ta rồi." Giang Hiểu Hàn vắt khô khăn vải, vừa giúp Nhan Thanh lau người vừa nói: "Không phải ngươi nói sẽ làm mì trường thọ cho ta sao, hửm?"

Mấy ngày nay hắn luôn như vậy. Dù cho Nhan Thanh không thể đáp lại, hắn cũng không mệt, như thể chỉ cần hắn nói nhiều một chút, không chừng Nhan Thanh có thể tỉnh lại vậy.

Giang Hiểu Hàn lau người cho y xong, lại thay cho y một bộ y phục sạch sẽ, lúc này mới mở cửa sổ để thông gió.

Giang Ảnh vừa lúc đi vào, đưa phần thuốc cho buổi sáng hôm nay. Trong tay cậu ta, ngoài chén thuốc còn có một cái đĩa. Giang Hiểu Hàn thấy vậy bèn hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bánh dành cho Hạ chí trưởng thôn đưa tới." Giang Ảnh đặt đồ lên bàn trà bên giường, lại đi tới bên tủ sách tìm hộp thuốc mỡ, rồi lấy ra một mảnh vải sạch sẽ đưa cho Giang Hiểu Hàn: "Trưởng thôn nói, bánh sau khi cúng tế vào ngày Hạ chí có thể trừ tà khử bệnh, bèn đưa một đĩa đến cho hai công tử, hi vọng Nhan công tử có thể sớm khỏe lên."

Trong những ngày Nhan Thanh ở lại thôn Lưu gia, mặc dù không thể coi là thân thiện gì, nhưng y vẫn luôn tận tâm tận lực, danh tiếng tốt cũng là lẽ dĩ nhiên.

Giang Hiểu Hàn im lặng chốc lát mới nói: "Để đó đi."

Hạ chí năm nay, ôn dịch có chuyển biến tốt, cho nên lễ cúng bái được đặc biệt tổ chức lớn hơn một chút, nhà nào cũng dành ra chút gạo thóc, lại cùng nhau gom chút tiền mua thịt heo, nhào bột, làm ra hai mẻ bánh Hạ chí lớn.

Đĩa bánh đưa đến cho Giang Hiểu Hàn có lẽ cũng đã qua tuyển chọn tỉ mỉ. Bánh xốp mà không cháy, mùi cỏ thoang thoảng thơm.

Giang Ảnh biết Giang Hiểu Hàn không thích có người khác ở lại, đặt đồ xuống xong bèn đi ra ngoài.

Giang Hiểu Hàn lau sạch tay, bấu một miếng bánh nhỏ, lại múc một thìa nước để đút cho Nhan Thanh.

"Để trừ tà khử bệnh." Giang Hiểu Hàn liếm giọt nước bên khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghe thấy không?"

Nói rồi, Giang Hiểu Hàn vén tay áo Nhan Thanh, để lộ ra vết thương nhỏ trên cánh tay. Nếu để vết thương nhiễm trùng thì không ổn, Giang Hiểu Hàn sợ nó bị thối rữa như những bệnh nhân khác, chỉ có thể đổi thuốc ba lần một ngày

Hắn cởi băng vải trắng, cầm lấy hộp thuốc mỡ, đang chuẩn bị bôi thuốc cho y, bỗng nhiên khựng lại.

"...Trừ tà khử bệnh." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng thầm thì một câu.

Hắn chợt có một suy nghĩ điên rồ, ánh mắt sáng lên. Hắn ung dung vén tay áo mình lên, ngẩng đầu, vừa vặn thấy Xích Tiêu cùng Thuần Quân treo trên tường.

Hai kiếm một đen một bạc lẳng lặng treo song song, Giang Hiểu Hàn đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên tường. Hắn vươn tay, rút Xích Tiêu kiếm ra.

Không biết có phải vì theo Nhan Thanh đã lâu hay không, mặc dù thân kiếm tuyết sương, nhưng chạm vào cũng không lạnh.

Giang Hiểu Hàn quan sát nó một lúc, bỗng nhếch môi, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày gần đây. Đó là một nụ cười kỳ quái, mơ hồ lộ ra nét cố chấp khiến người kinh hãi.

"Trước đây có không ít người làm như vậy, có khi lại dùng được."

Hắn xoay cổ tay, Xích Tiếm kiếm chuyển hướng, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề lên cánh tay hắn. Giang Hiểu Hàn khẽ mỉm cười, chợt dùng lực.

Xích Tiêu kiếm vô cùng sắc bén, chỉ kiếm khí cũng có thể khiến người bị thương. Giang Hiểu Hàn hơi dùng sức, lưỡi kiếm đã lưu lại trên tay hắn một vết thương.

Vị trí của vết thương giống với Nhan Thanh, chỉ là Giang Hiểu Hàn xuống tay ác hơn, miệng vết thương mở ra, máu tươi chảy dọc xuống theo cánh tay.

Giang Hiểu Hàn tiện tay ném kiếm sang một bên, bưng chén thuốc đặt dưới vết thương. Máu tươi nóng ấm tí tách nhỏ vào trong bát. Giang Hiểu Hàn mặt không biến sắc, như là hắn không biết đau.

Mãi đến tận khi bát thuốc sắp tràn ra, Giang Hiểu Hàn mới chần chờ ngừng tay.

Nhậm Bình Sinh lúc trước từng dặn, thuốc này chỉ nên uống lúc còn nóng, nếu để quá nguội, công dụng sẽ giảm đi rất nhiều. Giang Hiểu Hàn xé băng vải, qua loa quấn lên vết thương rồi bưng bát qua.

Mùi máu tanh nồng lẫn với mùi thuốc đắng, vừa vào miệng đã khiến người buồn nôn. Giang Hiểu Hàn nhíu chặt mày, cố nín nhịn, cúi đầu ngậm lấy môi Nhan Thanh.

Chất dược ấm nóng chảy vào yết hầu đối phương, vị máu tươi chẳng hề ngon lành gì, Nhan Thanh hình như có cảm giác, mí mắt hơi run, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Giang Hiểu Hàn vẫn chưa phát hiện ra có gì không đúng, cho y uống xong thuốc liền buông màn, để băng vải cùng khăn mặt lên khay rồi bưng đĩa bánh Hạ chí ra ngoài.

Hôm nay thời tiết tốt, Ngọc Sư Tử đang đứng trong sân, bên cạnh nó là một tiểu đậu đinh, thằng bé lúc này đang vất vả ôm một bó cỏ khô tới cho ngựa ăn.

___ Chính là cậu bé dẫn theo em gái cầu xin Nhan Thanh thu nhận mình lúc trước.

Ngày ấy, cậu bé không nói một lời mà dẫn em gái chạy đi, Giang Hiểu Hàn cho là nhóc đã sợ, cũng không để trong lòng. Ai ngờ, sáng hôm sau, đứa nhỏ này một mình tới gõ cửa chẩn đường, nói là đã giấu kỹ muội muội, sẽ không làm phiền đến hắn.

Lúc đó Giang Hiểu Hàn tâm loạn như ma, cũng để nhóc ta tùy ý. Lại chẳng ngờ, đứa nhỏ này đúng là người lớn, thật sự lưu lại, ngày ngày chăm ngựa, làm vài chuyện vặt vãnh, không gây thêm phiền hà gì.

"Đừng cho ăn nữa." Giang Hiểu Hàn nói: "Lại đây."

Cậu nhóc nghe tiếng, quay đầu lại. Thấy là hắn thì đặt cỏ khô xuống trước mặt Ngọc Sư Tử, vội vã chạy tới.

"Đại nhân."

Mấy ngày nay đều gặp Giang Hiểu Hàn, e ngại ban đầu đã biến mất vô dạng, lúc nói chuyện cũng không khiến nhóc sợ hãi như trước nữa.

"Cầm." Giang Hiểu Hàn đưa đĩa bánh cho cậu bé: "Chia với em gái nhóc, cùng nhau ăn đi."

Cậu nhóc vui mừng mở lớn mắt, nhận cái đĩa, bê cẩn thận: "Đa tạ đại nhân."

Giang Hiểu Hàn mất tập trung ừ một tiếng, đang muốn đi lại bị nhóc ta kéo tay áo. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đứa nhỏ cẩn thận dè dặt chỉ chỉ tay áo hắn. Lúc này, Giang Hiểu hàn mới phát hiện ống tay áo của mình đã bị máu thấm ướt sũng.

Hắn vén tay áo lên nhìn một chút, mới phát hiện lúc nãy băng vết thương quá vội, còn lộ một nửa ra bên ngoài. Hắn cởi băng vải, băng kín lại một lần.

"Đại nhân." Cả một đứa nhỏ cũng nhận ra tình trạng của hắn có chút không đúng: "Hôm nay là Hạ chí, tối sẽ có người thả đèn bên sông, không thì đại nhân đi xem một chút đi."

Giang Hiểu Hàn định từ chối, đứa nhỏ lại nhanh nhảu tiếp lời: "Người trong thôn đêm nay đều đi ước nguyện, các ông bà ấy đều nói càng nhiều người đi ước thì càng linh nghiệm. Nhân dịp này, nếu đại nhân có gì mong muốn thì thử đi xem sao."

Thần sắc Giang Hiểu Hàn hơi đổi, không nói ra lời cự tuyệt.

___

Hal: Douma cái gì vậy cha nội ;(((( Ai, "nhiều người" nào làm để Giang đại nhân học theo thế này ;(((( May mà là nhân vật chính đấy nhé, chứ là nhân vật phụ thì chắc sốc thuốc rồi huhu ;(((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.