Hiểu Thanh Hoan

Chương 54



Bệ đỡ chân bên giường chỉ dài có hai thước, rộng sáu tấc. Giang Hiểu Hàn ngồi trên đó, nửa người tựa bên giường, ngủ đến xiên xiên vẹo vẹo, nghĩ đến cũng chẳng thoải mái là bao.

Không biết vì sao, mỗi lần gặp lại, Giang Hiểu Hàn đều có bộ dáng tội nghiệp như vậy.

Đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng vạn năm như một, khiến người không nhận rõ hôm nay là ngày nào.

Tóc Giang Hiểu Hàn có chút rối, vài sợi tóc xõa trước mặt, khiến hắn trẻ hơn vài tuổi so với ngày thường. Hắn lặng yên nằm như vậy, đầu mày hơi nhíu, lại có chút tương tự hình dáng thanh niên trong mộng của Nhan Thanh.

"Lại gặp mặt." Nhan Thanh nhìn gò má Giang Hiểu Hàn, nhẹ giọng nói. 

Nằm mơ lâu như vậy, lúc này nhìn thấy hắn, Nhan Thanh có cảm giác như đã cách cả một đời. Bên ngoài truyền đến tiếng ve như có như không, trong không khí là mùi thơm đắng của thảo dược, tạo ra cảm giác khói lửa nhân gian.

Nhan Thanh nhìn quanh phòng, cách đầu giường không xa là một bàn trà, trên đó đặt một ấm tử sa tinh xảo, trong phòng cũng được dọn dẹp vô cùng gọn gàng. Có lẽ vì là ngày hè nên không sợ bị cảm lạnh, cửa sổ được mở một nửa, gió đêm ôn hòa thỉnh thoảng thổi qua phòng, mang theo cảm giác mát mẻ đặc biệt của mùa hè.

Trên giá đặt trước cửa sổ là một tấm vải mềm được gấp cẩn thận, trong phòng vẫn còn dư lại chút vị thuốc cay đắng, nhưng không nồng, ngửi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. 

Y gắng động tay, phát hiện trên người đang được đắp một tấm chăn mỏng, thân thể nhẹ nhàng thoải mái, y phục cũng được thay mới, không hề có cảm giác dính nhớp khi toát mồ hôi.

Nhan Thanh nhắm mắt, dần thoát khỏi cảm giác choáng váng. Y không biết mình rốt cục đã bị bệnh mấy ngày, nhưng xem ra Giang Hiểu Hàn đã chăm sóc y rất tốt.

Nhan Thanh không biết bây giờ mình nên có tâm tình gì. Y chỉ biết, lúc mở mắt ra nhìn thấy Giang Hiểu Hàn, y dường như là thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy thỏa mãn, lại vừa thấy vốn là nên như vậy.

Cảm giác mừng rỡ pha tạp với một thứ xúc cảm xa lạ khác tràn đầy trong lồng ngực, khiến nó phồng lên, cần tìm gấp một lối thoát.

Tư thế ngủ này của Giang Hiểu Hàn không được thoải mái lắm, hắn mơ mơ màng màng di chuyển một hồi, ngoại bào tuột xuống một đoạn dài. Nhan Thanh sợ hắn bị cảm lạnh, đỡ giường ngồi dậy, vươn người kéo ngoại bào đắp lại cho hắn.

Ai ngờ, người sau ngủ không yên, chỉ chút động tĩnh ấy đã đủ để đánh thức hắn.

Giang Hiểu Hàn hừ nhẹ một tiếng, nhíu nhíu mày, day day thái dương, chậm rãi thở dài, cố gắng tỉnh táo lại.

Mấy ngày Nhan Thanh bị bệnh, Giang Hiểu Hàn vẫn luôn ngủ không được tốt, hơi có động tĩnh đã tỉnh lại. Giang Ảnh vốn chuyển một cái giường vào phòng, nhưng hắn lo nhỡ đâu buổi đêm Nhan Thanh tỉnh lại không có khí lực tìm người, cho nên cái giường đó vẫn không được dùng cho đến giờ, chỉ khi Nhậm Bình Sinh vào ghim kim chẩn bệnh, hắn mới có thể nằm một chút.

Hắn theo thói quen muốn kiểm tra nhiệt độ của Nhan Thanh, kết quả, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Nhan Thanh đang lẳng lặng nhìn hắn.

Giang Hiểu Hàn: "..."

Bàn tay đang vươn ra của hắn bỗng khựng lại.

Nhan Thanh vốn tưởng mình sẽ nhìn thấy vẻ mừng rỡ của hắn, ai ngờ Giang đại nhân trước giờ luôn lanh lợi lại chỉ sững sờ nhìn y, đột nhiên tự nhéo mu bàn tay mình một cái, bị đau đến hít khí.

Nhan Thanh: "..."

Y suýt chút nữa đã bực mình đến bật cười.

Giang Hiểu Hàn mạnh tay như vậy, không biết là để xác nhận mình không nằm mơ hay là để cho bản thân tỉnh táo lại.

"Sao vậy?" Nhan Thanh mở miệng trước, giọng y trầm yếu, mang theo chút hơi nước mềm nhẹ: "Chưa tỉnh ngủ sao?"

Lúc này Giang Hiểu Hàn mới tin đây không phải mộng cảnh của hắn, nhất thời mừng rỡ như điên, theo bản năng muốn đỡ y lên. Nhưng tay đưa ra một nửa lại nhớ tới Nhan Thanh vừa tỉnh lại, thân thể suy yếu, chợt không dám động vào y.

Cuối cùng, hắn như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, ngẩn ra tại chỗ một hồi mới coi như khống chế được ý cười của mình.

"A Thanh, ngươi ___"

Hắn vừa mở miệng, Nhan Thanh liền nhíu mày: "... Cổ họng ngươi làm sao vậy?"

Khi nói chuyện, giọng Giang Hiểu Hàn khàn đặc, trong đêm khuya yên tĩnh lại càng nghe được rõ ràng. Nhan Thanh đã quen nghe giọng nói dịu dàng trong trẻo thường ngày của hắn, lúc này chỉ cảm thấy tim bị kim châm, nhất thời không nhận rõ là đau hay là ngứa.

Những ngày bệnh tình Nhan Thanh không có khởi sắc, Giang Hiểu Hàn đương nhiên nóng ruột. Nhậm Bình Sinh bắt mạch cho hắn, nói thẳng rằng lòng hắn có hỏa, mấy lần nhắc nhở hắn cần thư giãn, cũng viết cho hắn phương thuốc giải nhiệt, đáng tiếc là cũng không ích gì.

"Không sao đâu." Giang Hiểu Hàn qua loa nói: "Có lẽ là ngủ muộn, cổ họng có chút khó chịu thôi."

Nhan Thanh còn muốn hỏi tiếp, Giang Hiểu Hàn đã tới gần, dán mu bàn tay lên trán Nhan Thanh, rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "May mà không sốt nữa."

"Chiều nay, lúc ngươi hạ sốt, Nhậm tiền bối có nói, nếu tối nay ngươi không sốt lại, vậy là bệnh đã khỏi." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng nói: "Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Sốt cao mang đến cảm giác mệt mỏi rã rời đến tận xương tủy, Nhan Thanh cảm thấy cả người mình đều tê mỏi, thân thể mềm nhũn, không nhấc lên nổi, cả người chẳng chỗ nào dễ chịu.

Nhưng dù vậy, Nhan Thanh nhìn quầng thâm dưới mắt Giang Hiểu Hàn cũng biết mấy ngày nay hắn lo lắng cho y như thế nào, vậy nên không nhẫn tâm khiến hắn thêm bất an.

Nhan Thanh chỉ cười với hắn, tùy ý hỏi: "Miệng ta hơi khô, có nước không?"

"Có, có!" Giang Hiểu Hàn thầm nghĩ bản thân bất cẩn, Nhan Thanh nằm mấy ngày nay, cổ họng hẳn là không dễ chịu, thế mà mình lại còn lôi ké y nói chuyện, quên cả rót nước.

Giang Hiểu Hàn quăng ngoại bào trên người xuống chân giường, đứng dậy rót nước cho y. 

Ấm trà trên bàn mới đổi chiều nay, lúc này còn chưa nguội hẳn. Giang Hiểu Hàn rót nửa chén nước, quay người chạy về bên giường, theo bản năng đặt cốc trà bên môi, ngậm một ngụm.

Giang Hiểu Hàn khựng lại: "..."

___ thói quen hại người.

Mấy ngày nay hắn đều dùng cách này để mớm thuốc cho Nhan Thanh, điều này đã vô tình trở thành một thói quen.

Nhan Thanh nằm trên giường, thu hết chuỗi động tác ban nãy của hắn vào đáy mắt. Y bỗng nhớ tới lúc mình mê man, trên môi có cảm giác ấm áp cùng mùi thơm mát lành từ bách tử nhân.

___ bách tử nhân vị ngọt, tình bình, có thể dưỡng tâm an thầm, là vị thuốc tốt để trị chứng hồi hộp, mất ngủ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt y không khỏi rơi vào bờ môi mỏng kia của Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn không biết suy nghĩ trong lòng y, bình tĩnh uống hết chén trà kia rồi quay đầu rót một chén khác.

"Ta giúp ngươi thử nhiệt độ." Giang Hiểu Hàn mặt không biến sắc, thong thả đến bên giường: "Còn ấm, vừa miệng để uống ngày hè."

Giang đại nhân không hổ là người lăn lộn trong triều nhiều năm, đã thân kinh bách chiến từ lâu, tự mình tìm được cái cớ chu toàn, mặt không đỏ, tim không đập, nói đến là đàng hoàng.

Nhan Thanh: "..."

Nếu không phải lúc trước y có chút ý thức, hiện tại có lẽ đã tin lý do lý trấu của Giang đại nhân.

Giang Hiểu Hàn lót gối mềm cho y, còn mình thì tựa ở đầu giường, đỡ y ngồi dậy, cẩn thận từng chút cho y uống nước.

Nhan Thanh không có sức, dựa vào người Giang Hiểu Hàn, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, áo xộc xệch, lộ ra chút da thịt.

Mấy ngày nay, Giang Hiểu Hàn chưa từng mượn tay người khác để lau người, mớm thuốc cho Nhan Thanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ở gần đối phương như vậy khi y đang tỉnh táo. Lý trí của hắn cho hay, lúc này hắn nên buông tay, quy củ ngồi lại ở cuối giường, nói qua với Nhan Thanh về tình hình mấy ngày nay, sau đó thì lịch sự đi ra ngoài.

Hắn đã nghĩ được một chuỗi quy trình như vậy trong  đầu, nhưng tay làm thế nào cũng không buông ra được.

Quên đi, hắn đã lâu không thoải mái như vậy. Chờ y uống xong chén trà này, lại đỡ y nằm xuống lại buông tay, GIang Hiểu Hàn tự nhủ.

Mà cũng không cần phải ra ngoài. Hôm nay y vừa tỉnh, hắn sẽ nằm nghỉ một đêm trên sạp để tiện chăm sóc y cũng không sao. 

Giang Hiểu Hàn tự thuyết phục mình, chợt cảm thấy mình có lý hơn hẳn.

Đáng tiếc, hắn thực sự đánh giá thấp Nhan Thanh.

"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh uống xong chén trà, cảm thấy cổ họng thông thuận không ít mới mở miệng: "Ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?"

Giang Hiểu Hàn bị hỏi mà sững sờ: "Lời gì?"

Nhan Thanh không đổi tư thế, liếc mắt nhìn hắn. Giang Hiểu Hàn xõa nửa tóc, trên người chỉ mặc một lớp thanh sam đơn bạc, đang cúi đầu nhìn y.

Vào đêm ngẫu nhiên gặp được Giang Hiểu Hàn ngoài thành Bình Giang, vẻ đẹp của đôi mắt hoa đào ấy đã khiến y kinh ngạc. Nhưng khi đó, đôi mắt hắn dù ôn hòa hữu lễ mà vẫn khắc chế xa cách. Lúc ấy, tuy rằng người này đang cười, trong mắt lại cất giấu một tầng băng. Thế nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, phòng bị trong mắt người nọ đã dần bị nuông chiều thay thế, bắt đầu lộ ra sự dịu dàng dưới tầng băng kia, khiến người ta khó mà chống cự.

Lúc này tuy chưa cười nhưng đôi mắt này đã hơi nheo lại, cong lên. Bộ dáng thỏa mãn này, dù là ai nhìn cũng phải nhẹ dạ.

"Ngươi không có sao?" Nhan Thanh nói: "Thế nhưng ta có."

Giang Hiểu Hàn nghi hoặc nhìn y, còn chưa mở miệng, Nhan Thanh đã tiếp tục.

"Ta mơ một giấc mơ." Y nói: "Trong mơ có ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.