Hiểu Thanh Hoan

Chương 69



Giang Hiểu Hàn chọn xong vải, đi ra mới thấy bầu không khí bên ngoài vô cùng quái lạ.

Trước tiên, không nói đến việc vì sao Trang Dịch lại ngồi bên Nhan Thanh, chỉ nhìn qua vẻ áy náy trên mặt Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn liền cảm thấy dường như đã có chuyện xảy ra ngoài mong muốn của hắn.

"Trang Dịch." Giang Hiểu Hàn cảnh giác nhìn y: "Ngươi vừa nói gì với A Thanh nhà ta đấy?"

"Không nói gì." Nhan Thanh ôn thanh đáp: "Chỉ là tùy tiện tâm sự chút thôi."

"Rồi sao, ta có thể ăn tiên sinh nhà ngươi chắc?" Trang Dịch lườm hắn một cái, cố ý nhận mạnh cụm "nhà ngươi".

Cơ mà da mặt Giang đại nhân đủ dày, chẳng ngượng ngùm gì hỏi vặn lại: "Ai mà biết được?"

Trang Dịch khịt mũi coi thường cái vẻ trông đồ ăn này của hắn, hận không thể coi như không có tên bạn xấu này.

Nếu là thường ngày, y đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng hôm nay lại không biết vì sao mà cố nhịn xuống.

Nhan Thanh nhìn hai người, đứng dậy: "Ta vào xem xem A Trạm thử quần áo như thế nào."

"Được." Giang Hiểu Hàn cười cười gật đầu: "Ta cũng quên chưa nói với chủ tiệm cần hai phần sa cho bé con, em nhớ nhắc nàng đôi câu."

"Được." Nhan Thanh gật đầu, vòng qua bức bình phong.

Giang Hiểu Hàn ngồi xuống chỗ Nhan Thanh ban nãy, nhấp một ngụm từ chén trà của y: "Có chuyện gì, nói đi."

Trang Dịch còn nhớ dáng vẻ không tiền đồ của hắn vừa nãy, tức giận hỏi: "Sao ngươi biết ta có việc muốn nói?"

"Ngươi nghĩ gì đều viết ra hết trên mặt rồi." Giang Hiểu Hàn đặt chén trà xuống: "Nếu không, ngươi thấy vì sao A Thanh lại muốn tránh đi?"

Bàn về đáu võ mồm, Trang Dịch đấu mười thua chín, thêm nữa, tâm tình y hôm nay thật sự không tốt, càng không có lòng đôi co với hắn.

Trang Dịch quấn quấn mấy chuỗi hạt châu bên hông, vẻ mặt có chút chán nản: "Minh Viễn, cha muốn đưa ta tới điền trang ở phương Bắc."

"Ồ?" Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ hỏi: "Vậy sao?"

"Nhưng nửa tháng trước Bệ hạ mới vừa hạ chỉ, nói mấy tháng nữa là sinh nhật của Lục điện hạ Ninh Diễn, muốn cha ta ở lại trong Kinh, đến lúc đó có thể vào triều cùng ăn mừng." Vẻ mặt Trang Dịch bất an, y quấn chặt sợi hạt châu, sợi vàng xiết lên ngón tay y, hằn ra vết đỏ: "Bình thường, khi vào Kinh, cha sẽ cho ta đi theo để tập xã giao. Hiện tại ông ấy lại nhất quyết muốn đưa ta đi, ta cảm thấy không đúng."

"Ở thôn trang phía Bắc nhà ngươi còn có Giang phủ của ta, khu săn bắn ở đó cũng đủ cho ngươi vui chơi hơn nửa tháng." Giang Hiểu Hàn bình tĩnh như thường: "Đi thì đi, có gì không tốt?"

Trang Dịch cau mày.

Y vốn muốn hỏi Giang Hiểu Hàn chút gợi ý, không ngờ lại nhận được một câu trả lời không rõ ràng như vậy. Giang Hiệu Hàn trước giờ đối những việc này nhạy bén như hồ ly, nếu nói như vậy, nhất định là đang qua loa y.

Dù sao Trang Dịch cũng thường xuyên đến Kinh thành, dù cho có đơn thuần đến mức nào, lúc này cũng nghe ra chút ý tứ khác thường.

"Giang Minh Viễn, ngươi đừng có ở đây giả ngu với ta!" Trang Dịch vốn đã sốt ruột, lần này càng là tức giận, kéo cổ áo Giang Hiểu Hàn, hung dữ nói: "Cả ngươi và cha ta đều như nhau, các ngươi coi ta là một đứa ngu phải không? Trong Kinh hiện nay đã ra sao, vì sao cả hai người đều muốn ta phải tránh đầu sóng ngọn gió?"

Trang Dịch ra tay không nhẹ không nặng, xiết cổ áo khiến hắn thở không nổi.

Giang Hiểu Hàn khẽ cau mày: "Ngươi muốn ồn ào cái gì?"

"Ta ồn ào gì?" Không biết Trang Dịch đã nín giận bao nhiêu ngày, lần này rốt cục có thể xả ra cho bằng hết, từng tiếng rời khỏi cổ họng: "Ta nào dám ồn ào cái gì? Các ngươi ai cũng đều rõ trong lòng, lại gạt ta, coi ta là kẻ ngu mà đối xử. Đi hết thôn trang này đến thôn trang kia, ông ấy lúc này đưa ta đi, ông ấy muốn làm gì? Giang Minh Viễn, các ngươi muốn làm gì?"

Giang Hiểu Hàn bị ánh nhìn xem thường của y làm bực mình, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy đấy. Nếu như ngươi biết chúng ta muốn làm gì thì đã không cần phải đi."

"Giang Hiểu Hàn, ngươi ___!"

Giang Hiểu Hàn hất tay y: "Nếu đã biết cha ngươi muốn để ngươi đi tránh đầu sóng ngọn gió, ngươi nên biết ông ấy vì sao lại muốn làm vậy!"

Trang Dịch bị hắn đẩy cho suýt ngã, bèn tức giận, chỉ vào mũi hắn mắng: "Ta có thể biết cái gì? Giang Hiểu Hàn, có phải chính ngươi khuyên cha đưa ta đi đúng không? Cả đám sài lang hổ báo các ngươi đầy bụng chỉ có ý xấu, từ sáng đến tối tình cái này, toán cái kia. Để ta xem các ngươi tính toán ra được cái quái gì!"

Trang Dịch vốn định mắng những chuyện lộn xộn trong Kinh, kết quả nóng lên không biết lựa lời, gom luôn cả Giang Hiểu Hàn vào mắng.

Trong phòng còn có một người học việc bị thế giương cung bạt kiếm này của bọn họ dọa sợ, đứng dán sát vào tường rồi dịch từng chút về phía cửa.

Trang Dịch sợ khổ từ nhỏ, không biết chút võ công nào, dù có khóc lóc om sòm ra sao cũng không tới được gần Giang Hiểu hàn, tức giận bèn tiện tay cầm đồ ném về phía hắn.

Trong phòng quá hẹp, không có không gian tránh né, Giang Hiểu Hàn giơ tay lên chặn theo bản năng. Mãi đến tận khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn mới pát hiện thứ bị ném tới là một cốc trà.

Giang Hiểu Hàn bị đau đến hít khí lạnh.

Nước trà nóng đổ lên tay hắn, cốc uống trà thì vỡ tan, nhưng may là không cắt rách tay áo.

Trang Dịch tựa hồ cũng không ngờ lần này lại ném trúng, thêm vào ban nãy y bị tức đến choáng váng, mắng ra những lời thực sự khó nghe, giờ mới cảm thấy mình có chút quá đáng.

Nhưng y lại không hạ mình xinh lỗi được, ngoài mạnh trong yếu nói: "Này, một cốc trà mà thôi, ngươi bớt làm bộ làm tịch."

Giang Hiểu Hàn không để ý đến y.

Hắn cuốn ống tay áo đã ướt đẫm lên, đúng như dự đoán, phần quấn băng vải lúc này đã rịn ra lấm tấm vết đỏ.

Giang Hiểu Hàn cau mày, chậc một tiếng.

Lúc trước Nhan Thanh nói không sai, Xích Tiêu kiếm là mũi kiếm chôn trong hàn thạch ba năm mới được lấy ra, kiếm khí vô cùng ác liệt. Thêm nữa, lúc này đang giữa hè, vết thương cũng khó lành.

___ Về nhà cũng không biết giải thích thế nào đây, Giang Hiểu Hàn nghĩ.

Trang Dịch rời thôn Lưu gia sớm hơn những người khác, cho nên không biết tay hắn bị thương, thấy thế thì sợ hết hồn, chột dạ đi tới bên Giang Hiểu Hàn, ngó đầu xem: "Ngươi... Là bị sao vậy..."

"Không cẩn thận thôi." Giang Hiểu Hàn thả ống tay áo xuống, tức giận nói: "Ngươi nhìn nữa cũng không ra cái gì đâu."

Là Trang Dịch ném cốc trà nên mới khiến hắn thành ra như vậy, y tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, không dám lên tiếng.

Chân học việc vừa bị dọa run lập cập ban nãy không biết đã dẫn cứu binh về từ lúc nào. Nữ chủ tiệm vóc người thướt tha ôm bàn tính đẩy cửa, lộ nụ cười dịu dàng.

"Ôi chao." Chủ tiệm nhìn mảnh vỡ trên đất, kinh ngạc nói: "Đây là làm sao?"

Chân học việc trốn phía sau nàng, lén lút liếc nhìn hai người trước mặt. 

"Không cẩn thận, trượt tay." Giang Hiểu Hàn tự nhiên ngồi về chỗ: "Thu dọn đi, tính vào sổ của ta."

"Chuyện này có gì đáng nói." Nữ chủ tiệm che miệng cười, quay đầu bảo chân học việc: "Thật là, cái đứa lười biếng này, còn không mau dọn dẹp?"

"Dạ, vâng." Chân học việc tựa hồ không hiểu vì sao vị công tử trước mặt lại hỉ nộ vô thường như vậy.

Nữ chủ tiệm kia đứng một lúc, nhìn chân học việc thu dọn cho xong mảnh sứ vỡ trên sàn nhà. Nàng nhìn ra bầu không khí khó nói giữa hai người, bèn kiếm cớ muốn đi hỏi chuyện Nhan Thanh rồi dẫn người lui ra.

Cửa gỗ được đóng lại, Trang Dịch nhìn về phía Giang Hiểu Hàn theo bản năng.

Trang tiểu công tử tuổi còn nhỏ, lại được nuông chiều từ bé nên tính tình khó chiều, điểm ấy Giang Hiểu Hàn đã được lĩnh hội ngay từ khi biết y lúc đầu.

"Trang Dịch à." Giang Hiểu Hàn mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Ngươi có sức hỏi ta, vì sao không tự mình động não."

Hắn nói lời này, lộ ra chút vẻ bề trên. Đã nhiều năm, Trang Dịch không quen quản chuyện. Trên phương diện làm ăn thì có cha y lo, còn có rất nhiều đại chưởng quỹ. Trong Kinh thành lại có Giang Hiểu Hàn chỉ bảo, y cũng chưa từng phạm phải sai lầm gì.

Lâu dần, đã tạo thành thói quen ỷ lại người khác.

Giang Hiểu Hàn nói tiếp: "Ta hỏi ngươi, nếu như muốn làm được chuyện, cần có những thứ gì?"

"... Binh, quyền, tiền." Trang Dịch thấp giọng đáp.

"Ngươi là con trai duy nhất của Trang gia, lại được cưng chiều. Nếu như dùng ngươi để làm khó bọn họ, toàn bộ mệnh môn của Trang gia đều sẽ nằm trong tay người ngoài." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Cha ngươi muốn ngươi né đi là bởi nhìn ra vùng nước vẩn đục trong Kinh. Các ngươi làm hoàng thương, chỉ cần đứng sai bên sẽ là vạn kiếp bất phục, ngươi có hiểu hay không?"

"Trang gia không muốn đứng về phe ai hết." Trang Dịch cắn môi: "Có bao nhiêu núi vàng núi bạc, chỉ có Bệ hạ có thể sử dụng."

"Ngươi không muốn? Nhưng người khác lại buộc ngươi phải muốn." Giang Hiểu Hàn sắp bị y làm tức đến bật cười, không biết nên mắng y đơn thuần hay ngu ngốc: "Năm nay ngươi đã hai mươi, không cần lấy cớ khác, chỉ cần một vị Điện hạ nhất thời nghĩ tới, nói muốn dẫn ngươi đi học thêm kiến thức, ngươi cho rằng Trang lão gia tử có thể cự tuyệt sao?"

Trang Dịch bị hắn mắng đến tủi thân, nhưng lại không phản bác lại được, vành mắt cũng đỏ.

"Nhưng mà __"

Cửa sau phòng bỗng mở, Nhan Thanh dẫn hai đứa bé đi ra.

Người đẹp vì lụa, Giang Lăng và Cảnh Trạm thay đi bộ áo đã giặt đến bạc màu của mình, dùng y phục tốt nhất, phong thái liền khác hẳn.

Có Nhan Thanh ở đây, Trang Dịch đâu thể nói gì nữa, tủi thân bĩu môi, nuốt nửa câu sau về.

Giang Hiểu Hàn làm như không thấy, cười nghênh đón: "Lại đây."

Giang Lăng nghe tiếng thì nhào đến ôm chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, híp mắt cười.

"Cha, đẹp không này!" Cô nhóc vui mừng kéo kéo vái, chỉ lo Giang Hiểu Hàn không thấy rõ, còn quay một vòng.

"Ừ, đẹp lắm." Giang Hiểu hàn xoa xoa đầu bé.

Vải Cảnh Trạm dùng dày hơn của Giang Lăng một chút, xem ra là ý của Nhan Thanh. Chỉ là, tuy vải này nhìn đẹp, nhưng gấm Tứ Xuyên mặc mùa hè khó tránh khỏi có chút oi bức.

"Sao lại chọn cho đứa nhỏ vải dày như vậy?" Giang Hiểu Hàn hỏi: "Không phải còn có chất liệu mỏng hơn sao?"

Nhan Thanh lắc đầu: "Không cần quá mức hưởng lạc. Muốn luyện võ, phải biết chịu khổ trước."

Dù sao thì Cảnh Trạm cũng là đồ đệ của Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn không rõ Côn Luân bọn họ dạy trẻ con ra sao, đương nhiên không tiện hỏi nhiều.

"Ta vừa nghe ngươi nhận nuôi hai đứa nhỏ, liền biết là hai người bọn nó." Trang Dịch đi tới, hỏi: "Là con trai hay con gái của ngươi?"

Y đã bày ra bậc thang, Giang Hiểu Hàn đương nhiên không thể không bước xuống: "Con gái. Đứa nhỏ còn lại là con nuôi của ta, đồ đệ của Nhan Thanh."

"Ồ."

Hôm nay Trang Dịch tới gấp, trên người không có món đồ nào. Y lần mò một vòng, cuối cùng cởi khối Kỳ Lân ngọc bên hông. Ngọc này là một đôi, chất ngọc ấm nhuận bắt mắt, lúc đi trên đường sẽ vang lên tiếng.

Trang Dịch cúi người, treo ngọc bên hông Cảnh Trạm.

Cảnh Trạm muốn tránh theo bản năng, lại bị Giang Hiểu Hàn giữ vai: "Y đưa cho con, cứ nhận là được."

"Nhóc gọi hắn là cha, vậy gọi ta là Thanh tiểu thúc, không cần khách khí." Nói rồi, Trang Dịch đứng dậy, nói với Giang Hiểu Hàn: "Hôm nay ta đi gấp, không mang quà ra mắt. Ngày mai dẫn cô bé đến phủ ta đi."

Giang Hiểu Hàn qua loa gật đầu.

Có lẽ Trang Dịch cũng có chuyện trong lòng, không muốn ở lại thêm, vội vã hỏi thăm Nhan Thanh thêm đôi câu rồi dẫn gia đinh đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.