Hiểu Thanh Hoan

Chương 72



Khi còn ở Kinh thành, Giang Hiểu Hàn phải quản lý hơn nửa công việc của Nội các. Sổ con đến từ các châu phủ, văn thần võ quan đều phải đưa đến Nội các, từ đó chọn những chuyện quan trọng để báo lên Ninh Tông Nguyên. Nói cách khác, việc nhỏ của cửu châu thập phủ đều phải qua tay hắn. Lần này chỉ cần quản lý một cái Bình Giang thành, Giang đại nhân chẳng cần phải hao tâm tốn sức.

Ngoài mười ngày đầu phải xử lý chính vụ tồn đọng do Ôn Túy lười biếng ra, Giang đại nhân đã qua nửa tháng không làm việc nghiêm túc rồi.

Lúc trước Giang Mặc còn lo cho Giang Hiểu Hàn, sau đó thấy hắn thật sự coi dịp này là một kỳ nghỉ, bèn yên tâm, tạm thời coi như ra ngoài du sơn ngoạn thủy một chuyến.

Đại đa số thời gian, Giang Hiểu Hàn đều ở phủ nha, đến trưa thì chuồn về Giang phủ, có thể kịp lúc ăn bữa trưa với Nhan Thanh, buổi chiều thì nghỉ ngơi, hoặc bớt chút thời gian dạy hai đứa nhỏ ở nhà luyện võ.

Gần đây Giang đại nhân có quá nhiều thời gian rảnh, coi như bù đắp lại tháng ngày chịu khổ ở thôn Lưu gia. Không biết lại tìm từ đâu ra một cái chiết phiến dùng kim loại nhũ làm khung quạt, ngày ngày phe phẩy trong tay.

Mùa hè ở Giang Nam thường rất dài, Nhan Thanh quanh năm ở trên núi Côn Luân, đây vẫn là lần đầu tiên được lĩnh hội cái nóng bức đòi mạng ở nơi này.. Giang Hiểu Hàn biết y không chịu được nhiệt, mua băng như không cần tiền mà chuyển về Giang phủ, hận không thể đào một cái hố sâu trong sân để thả băng vào đó.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Nhan Thanh sẽ ra ngoại thành đi dạo, nhìn tình hình bốn phía Bình Giang thành. Nhưng chuyện ôn dịch ở thôn Lưu gia như là dọa sợ Giang Hiểu Hàn, mỗi lần Nhan Thanh ra ngoài, Giang Hiểu Hàn đều đứng ngồi không yên, chỉ lo y gặp phải chuyện gì.

Ban đầu Nhan Thanh không biết việc này, chỉ là ngẫy nhiên nghe thấy Giang Hiểu Hàn nói mơ khi gặp ác mộng, mới hiểu được đến tận giờ hắn vẫn sợ hãi trong lòng.

Lại thêm ngày hè nóng bức, Nhan Thanh cũng vì vậy mà bớt ra ngoài, chỉ ở nhà dạy bảo Cảnh Trạm.

Sau khi tổ chức bù lễ bái sư cho cậu bé ở Bình Giang, Nhan Thanh liền lộ ra bản chất "nghiêm sư" của mình, những thứ Cảnh Trạm cần học tăng gấp mấy lần khi còn ở thôn Lưu gia. Học cả tâm pháp, kiếm pháp, đạo kinh và dược lý, quả thực khổ không thể tả.

Giang Hiểu Hàn cũng không nhúng tay vào việc Nhan Thanh giáo dục cậu bé ra sao, thỉnh thoảng, nếu về nhà sớm thì sẽ chuẩn bị món tráng miệng chờ. Qua mấy lần, còn được Nhan Thanh khen một câu "hiền lành", trêu đến Giang Hiểu Hàn dở khóc dở cười.

Có điều, tuy phải học không ít, nhưng Cảnh Trạm lại là người chịu khó, cũng thông minh, lúc học không tính là vất vả. Chỉ là không biết cô nhóc Giang Lăng kia mọc sai thế nào, nhất định phải theo học kiếm cùng Cảnh Trạm, không cho học còn khóc nhè.

Ngày ấy, vừa lúc thuộc hạ từ châu huyện đến báo cáo thu nhập thuế, Giang Hiểu Hàn không có trong phủ. Nhan Thanh nhìn tiểu cô nương mắt long lanh nước, bó tay toàn tập, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt mà dạy. Nhờ phúc của Giang Lăng, ngày ấy Cảnh Trạm mới có thể luyện kiếm trong phòng mát mẻ.

Tối đến, khi Giang Hiểu Hàn nghe nói chuyện này thì nở nụ cười, nói thẳng, nếu bé con muốn học thì cũng không cần phải làm ra ngoại lệ, cứ cho cùng phơi dưới mặt trời đi.

Người cha này quả nhiên không đáng tin, bé con da thịt mềm mại trắng nõn lại bị bắt đứng luyện kiếm dưới nắng mà cũng không đau lòng.

Giang Hiểu Hàn vốn tưởng Giang Lăng chỉ hiếm chuyện lạ, mấy ngày sau sẽ chê mệt không học nữa, ai ngờ, bé con nhìn thì yêu kiều, vậy mà cũng là một người có thể chịu khổ, mấy ngày nay luyện kiếm rất là ra dáng.

Cuối cùng, Trang Dịch cũng không thuyết phục được Trang lão gia tử, hành lý chất đầy xe ngựa, suốt đêm đi đến bãi săn ở phía Bắc, đối ngoại chỉ nói ấu tử thân thể yếu đuối, cần đi dưỡng bệnh.

Trước khi đi, Trang Dịch còn nhớ y nợ Giang Lăng một món quà ra mắt ___ đó là một khối ngọc dương chi viền kim tuyến thượng hạng. Giang Hiểu Hàn nghĩ tới nghĩ lui, ròng rã hai ngày, cuối cùng tự tay đẽo khối ngọc này, làm thành vòng cổ cho Giang Lăng, coi đó như bùa hộ mệnh.

Đáng tiếc, tuy Giang đại nhân thích trải qua những tháng ngày lười biếng là vậy, ông trời lại không ưa nhìn hắn nhàn hạ.

___ Thứ đó từ An Khánh phủ đã được đưa đến.

Hạ Lưu Vân trước giờ luôn cẩn thận, dặn dò người vận chuyển ngàn vạn lần phải đưa đồ vào trong phủ, còn phải đưa thật "chậm rãi", "nhẹ nhàng".

Người chuyển đồ là thuộc hạ tâm phúc của Hạ Lưu Vân, đương nhiên hiểu rõ ý hắn, đến Bình Giang phủ thì nghe ngóng một vòng, cuối cùng đưa đồ đến Giang phủ ở phố tây. 

Nhan Thanh thiếu kiên nhẫn làm những việc xã giao nơi quan trường, cũng không rõ Giang Hiểu Hàn định ứng đối việc này như thế nào, cuối cùng vẫn là Giang Mặc đứng ra nhận đồ, lại vội vàng cho người chạy đến phủ nha mời Giang Hiểu Hàn về.

Giang Hiểu Hàn đang cùng thuộc hạ tính toán đống sổ sách ghi chép thuế lộn xộn Ôn Túy để lại, chính vào lúc bận sứt đầu mẻ trán, nào có lòng thanh thản hồi phủ tiếp chuyện những người kia, bèn thuận miệng sai người về đưa chút bạc coi như thưởng rồi thôi.

Lập thu, cần ghi chép lại thu nhập thuế từ quý một, lúc thanh toán lại phải tính hết sổ từ các phủ và thôn trang khác, tuy tính toán không có gì khó, nhưng phải làm nhiều, cũng tạo ra phiền toái không nhỏ.

Giang Hiểu Hàn cũng một đám quan chức tính tính toán toán đến giờ thân hai khắc mới coi như làm xong.

Vất vả cả một buổi trưa, vẫn chưa ăn uống gì, Giang Hiểu Hàn đã sớm quên chuyện "quà tặng" được đưa đến ban sáng, lúc vào cửa, phát hiện ra giữa khu nhà chính bày chềnh ềnh một cái rương gỗ đỏ, còn bị dọa cho giật mình.

Trên rương gỗ đỏ có dán giấy niêm phong, nom rất trịnh trọng, Giang Hiểu Hàn nhất thời nhớ không nổi đây là cái gì, cho nên cũng không tùy tiện mở ra.

"Đây là thứ gì?" Giang đại nhân mờ mịt hỏi.

Đúng lúc này, Cảnh Trạm luyện kiếm xong, từ ngoài bước vào, nghe vậy thì trả lời như lẽ dĩ nhiên: "Đây là đồ An Khánh phủ đưa tới, cha nuôi không biết sao ạ?"

Giang Lăng bám đuôi Cảnh Trạm, bật thốt một tiếng rồi mới nói: "Nguy rồi, trí nhớ phụ thân không tốt rồi."

Mấy ngày nay sống ở Giang phủ, Giang Lăng ăn được ngủ được, trẻ nhỏ lớn nhanh, chỉ một tháng ngắn ngủi, vóc người cô bé đã bắt đầu cao lên rồi. Lúc Nhan Thanh ở trong phủ, tuy không dạy Giang Lăng theo cách giáo dục của Côn Luân, nhưng cũng sẽ dạy bé nhớ mặt chữ, đọc sách. Mầy ngày nay, bé con đã có thể nói chuyện rõ ràng hơn.

"Nói linh tinh." Giang Hiểu Hàn làm dáng muốn gõ quạt lên đầu bé, Giang Lăng vội chạy đi trốn sau Cảnh Trạm, rưng rưng nhìn Giang Hiểu Hàn xin tha.

Đứa bé này làm nũng rất lành nghề, Giang Hiểu Hàn trước giờ luôn phải bó tay, cũng chỉ có Nhan Thanh có thể trị nhóc.

Giang Hiểu Hàn hỏi: "Cha con đâu?"

Lúc trước, Giang Lăng nhìn thấy Nhan Thanh hay Giang Hiểu Hàn cũng gọi là cha, vì trùng xưng hô nên gây ra không ít chuyện cười. Sau đó, nghiêm túc dạy hai ngày, Giang Lăng mới coi như học được phân biệt ai là "phụ thân", ai là "cha".

"Ở... Ở..." Dù sao thì Giang Lăng cũng còn nhỏ, một khi cuống lên thì không nói được thành câu.

Vẫn là Cảnh Trạm đi lên trước, thay cô bé giải vây: "Thưa cha nuôi, sư phụ hiện đang ở thư phòng ạ."

Giang Hiểu Hàn gật gật đầu, cất bước đi.

"Cha nuôi!" Cảnh Trạm gọi hắn: "Ngài không mở hòm sao ạ?"

"Ta không dám mở." Giang Hiểu Hàn cười cười lắc quạt: "Nghe nói đây là xương rắn ngàn năm, nhỡ là Xà Yêu thì sao. Ta phải tìm sư phụ con ra cùng mới dám mở."

Cảnh Trạm: "..."

Lại thế nữa rồi!

Giang đại nhân rảnh đến phát chán, thú vui lớn nhất chính là trêu trẻ con, nhất là Cảnh Trạm, cậu nhóc là người đứng đầu ngọn sóng, bị "hại" nặng nề nhất. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là Giang đại nhân thấy lúc bị đùa thì cậu nhóc vô cùng đáng yêu.

Theo như giải thích của Giang Hiểu Hàn thì là: "Vẻ mặt cạn lời của A Trạm thật giống như cùng một khuôn đúc ra với Nhan Thanh ấy. Bởi vậy, có thể thấy, lúc nhỏ, A Thanh cũng vô cùng đáng yêu."

Về lâu về dài, Cảnh Trạm đã quen với cái gọi là lấy bất biến ứng vạn biến.

Thư phòng Cảnh Trạm nói vốn là ở trong sân Tà Vũ lâu, sau khi để hai sân thông nhau, Giang Mặc mới theo ý của Giang Hiểu Hàn, mở rộng thư phòng thêm một chút, bày thêm hai cái bàn. Bình thường, Nhan Thanh có việc gì cũng sẽ hoàn thành ở thư phòng.

Giang Hiểu Hàn phe phẩy quạt bước vào cửa, thấy Nhan Thanh đang ngồi sau thư án viết gì đó. Hắn đi tới xem, mới phát hiện là một bức thư chúc thọ.

Nhan Thanh hẳn đã viết hỏng vài tờ, bên cạnh có mấy viên giấy vo viên, tờ mới nhất mới viết được một hàng.

"Hôm nay huynh về muộn." Nhan Thanh không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vướng tay chân sao?"

"Cũng không có, chỉ là nhiều chuyện vặt thôi." Giang Hiểu Hàn sợ khí nóng trên người ảnh hưởng đến Nhan Thanh, bèn đi đến bên vại sứ đựng băng chờ tiêu mồ hôi: "Huyện lệnh đến từ mấy tri châu hơi lớn tuổi, mắt mờ chân chậm, tính toán sổ sách có phần khó khăn, tự nhiên lại phiền thêm."

Miệng lưỡi hắn bén nhọn, quan địa phương bốn phía đều bị hắn làm tổn thương.

Nhan Thanh mím môi, cười lắc đầu, lại nâng tay nhúng mực.

"Nhắc đến thì, Hạ Lưu Vân này đúng là thông minh, ta vừa tra được chuyện lão xây sinh từ, lão đã đưa đồ đến đây." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn dùng khăn vải lau mồ hôi: "Lão hồ ly, mũi cũng rất tinh."(*)

Giang Hiểu Hàn cảm  thấy bản thân đã đủ mát, mới tiêu sái đi đến bên cạnh Nhan Thanh. Hắn nhìn qua đồ vật trên bàn, thứ khác không thấy, lại nhìn được đúng vài chữ "16 tháng 11" trên thư Nhan Thanh viết.

Giang Hiểu Hàn thấy thế, không khỏi cười trêu: "Sao vậy, là ai nói với em? Hầy, em thực sự không cần bận tâm chuyện này, đến lúc đó, ta tiện tay viết vài dòng là được."

Nhan Thanh sững sờ: "Sao cơ?"

Giang Hiểu Hàn vốn cho là da mặt y mỏng, không muốn thừa nhận, lại thấy vẻ mặt y không giống giả bộ, bèn hỏi: "Bức thiệp chúc thọ này của em không phải là viết cho Lục điện hạ sao?"

"Lục điện hạ nào?" Nhan Thanh một mặt không hiểu: "Ta viết cho sư phụ."

Lúc này đến phiên Giang Hiểu Hàn ngạc nhiên.

"Sư phụ em?" Giang Hiểu Hàn lặp lại một lần.

Nhan Thanh gác bút, gật đầu: "Sư phụ ta, Lục Phong, sinh nhật ngày 16 tháng 11. Bình Giang phủ cách Côn Luân rất xa, dùng ngựa cũng phải hơn một tháng, cho nên ta phải sớm chuẩn bị."

Ngày 16 tháng 11.

Cái ngày vô cùng đặc biệt này kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Giang Hiểu Hàn.

Hắn tự nói với mình, rằng thế giới này to lớn, có nhiều người có sinh nhật giống nhau; nhưng làm thế nào cũng không tự thuyết phục được bản thân.

___ Lục Phong.

Giang Hiểu Hàn trầm tư suy nghĩ, vẫn cảm thấy danh tự này lạ tai vô cùng. Nhưng mà, Lục Phong là chủ nhân Côn Luân, đi con đường ngược lại so với người trong hoàng tộc, tính thế nào cũng là có tám cái gậy tre cũng đánh không tới.

Nhan Thanh thấy vẻ mặt hắn khác thường, không khỏi lo lắng: "Hiểu Hàn, huynh sao vậy?"

Giang Hiểu Hàn hồi thần, ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu hắn thật không thể tưởng tượng nổi, dùng hai chữ hoang đường cũng không quá đáng.

Việc liên quan đến Lục Phong, Giang Hiểu Hàn không muốn khiến Nhan Thanh cảm thấy hắn quá mức đa nghi, chỉ cười cười với y, nói: "Không có chuyện gì."

___

(*) sinh từ: đền thờ cho một người, trong khi người đó vẫn còn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.