Sau khi tạm biệt Thiệu Quang Kiệt, Lâm Dục Thư không về công ty tăng ca mà chạy thẳng về nhà.
Không phải cậu không còn công việc khác, chỉ hôm nay tâm trạng rất tốt, không muốn tăng ca.
Thiệu Quang Kiệt cuối cùng đồng ý nhượng bộ, chuyện thu mua hẳn sẽ nhanh chóng kết thúc, đây xem như một tiến triển tốt trong công việc, nói không chừng trước cuối năm, Lâm Dục Thư có thể chờ được văn bản thăng chức.
Rượu vang hồng đào mới mở còn chưa uống hết, Lâm Dục Thư rót cho mình một ly đầy, sau đó thoải mái nép mình trên sofa, vừa nghe tin tức tài chính kinh tế, vừa chờ Tống Khải Minh tới lấy dép lê.
Tuy nhiên, thời gian nhàn nhã luôn ngắn ngủi.
Không lâu sau, điện thoại di động của Lâm Dục Thư rung lên dữ dội, cậu nhìn tên người gọi thì thấy đó là con trai thứ hai của nhà họ Thiệu, Thiệu Hòa Húc, người hiếm khi tìm đến cậu.
"Thiệu đổng." Lâm Dục Thư bắt máy.
"Quản lý Lâm, cậu tốt nhất nên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng." Thiệu Hòa Húc nói.
"Chuyện tôi và Phương Lan ly hôn sắp lên báo."
Lâm Dục Thư không hiểu ý của Thiệu Hòa Húc: "Tại sao phải lên báo?"
"Có người tiết lộ, tin tức đã không ngăn chặn được nữa rồi."
Lâm Dục Thư lập tức từ sofa đứng lên: "Cái gì?!"
"Bây giờ tôi đến công ty họp, cậu cũng mau tới đây đi."
Vợ của Thiệu Hòa Húc là Phương Lan, thiên kim tiểu thư của bất động sản Phương Thiên, hai người đã kết hôn hơn 20 năm.
Tập đoàn Vĩnh Tinh cùng Phương Thiên luôn hợp tác chặt chẽ, không chỉ phát triển một số dự án bất động sản thương mại quy mô lớn mà còn nắm cổ phần lẫn nhau, hiện tại rất khó để tách biệt hoàn toàn.
Vốn là hôn nhân thương mại, lợi ích quan trọng hơn tình cảm, nhưng hai người đi chung đường nhiều năm như vậy ít nhiều vẫn có chút tình cảm, cho nên để đến mức ly hôn có lẽ đã không chịu đựng nổi.
Trong tay Thiệu Hòa Húc quản lý sản nghiệp giải trí của Vĩnh Tinh, thường xuyên giao thiệp với giới giải trí.
Phương Lan luôn mắt nhắm mắt mở với đám ong bướm bên cạnh hắn, nhưng khoảng thời gian trước, một nữ minh tinh lớn tuổi đột nhiên qua đời, trước khi lâm chung, cô nói cho Thiệu Hòa Húc biết giữa hai người còn có một đứa con riêng hơn 20 tuổi, mà Thiệu Hòa Húc lại muốn bù đắp đối phương bằng cách nhận đứa con riêng về Thiệu gia.
Phương Lan chỉ sinh cho Thiệu Hòa Húc hai đứa con gái, sau này gia nghiệp Thiệu gia chỉ rơi vào trong tay Thiệu Quang Kiệt, cũng khó trách Thiệu Hòa Húc lại muốn nhận đứa con riêng của hắn như vậy.
Nhưng Phương Lan đương nhiên sẽ không vui, bất kể ai khuyên cô cũng không nghe, khăng khăng muốn ly hôn với Thiệu Hòa Húc.
Tuy nhiên, cô cũng biết việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của cả hai công ty nên cô luôn hợp tác với Thiệu Hòa Húc và chưa bao giờ công khai chuyện này.
Hiện nay luật sư của hai người vẫn đang kiểm tra tài sản chung trong hôn nhân, còn rất lâu nữa mới chính thức ly hôn.
Thông thường, việc ly hôn nên được công bố sau khi hai người đã hoàn tất thủ tục ly hôn và không còn cãi vã nữa, như vậy có thể giảm thiểu tác động đến giá cổ phiếu.
Nhưng nếu tin tức bị rò rỉ trước khi mọi thứ được quyết định, nó tương đương một căn bệnh nan y khác đối với Thiệu Chấn Bang —— và giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh sẽ lại sụt giảm mạnh.
Tăng ca dường như là số phận của Lâm Dục Thư, hiếm khi thả lỏng một ngày, nhưng có chuyện xảy ra cậu lại phải quay về công ty tăng ca.
Khi Lâm Dục Thư lái chiếc Civic màu đỏ rời khỏi khu dân cư, vừa vặn đụng phải Tống Khải Minh lái chiếc GTR của hắn trở về.
Tống Khải Minh ấn cửa sổ xe xuống, hiển nhiên là muốn chào hỏi Lâm Dục Thư, song cậu không có tâm tình nhàn nhã như vậy, sau khi rào chắn cổng ra vào nâng lên, liền đạp ga, chỉ để lại cho Tống Kỳ Minh một làn khói.
"Anh đã sớm nói, chú nên xin lỗi em dâu, chú nhìn xem hiện tại ầm ĩ cỡ nào, chú muốn tức chết ba đúng không?"
"Tin tức ly hôn cũng không phải tôi tiết lộ, anh nổi giận với tôi làm gì?"
Trong phòng họp, hai anh em Thiệu Hòa Đông và Thiệu Hòa Húc cãi nhau, dù sao chỗ này không có người ngoài, hai người cũng lười giả bộ.
Những nhân viên khác trong văn phòng gia tộc không ai dám mở miệng, cuối cùng vẫn là Lâm Dục Thư khuyên nhủ: "Hai vị Thiệu đổng, bây giờ không phải lúc cãi nhau."
Thiệu Hòa Húc tự biết đuối lý, chủ động nói theo lời Lâm Dục Thư: "Quản lý Lâm, anh có cách nào hay không?"
"Tôi đã tìm người tận lực trấn áp tin tức." Lâm Dục Thư nói.
"Nhưng tin đã lên trang nhất, ngày mai tất sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu."
Bây giờ có người trong APP giao dịch chứng khoán đang bắt nhịp, khi thị trường mở cửa vào ngày mai, chắc chắn tất cả các cổ đông sẽ bán tháo cổ phiếu Vĩnh Tinh.
"Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức?" Thiệu Quang Kiệt nhíu mày hỏi.
"Là có người đang chơi chúng ta sao?"
"Nói không chừng chính là Phương Lan." Thiệu Hòa Húc dùng ngón trỏ gõ bàn hội nghị.
"Cô ấy muốn cá chết lưới rách với tôi."
Lâm Dục Thư không đồng ý lắm, nói: "Trong tay Phương tổng còn nắm nhiều cổ phiếu Vĩnh Tinh, giá cổ phiếu giảm cũng không có lợi cho cô ấy."
"Cho nên tôi nói." Thiệu Hòa Húc nói.
"Cá chết lưới rách, cô ấy muốn tôi không yên ổn."
"Chú không trăng hoa thì em dâu đâu có mất hứng đến vậy?" Thiệu Hòa Đông nắm lấy cơ hội giáo huấn Thiệu Hòa Húc.
"Bây giờ còn muốn nhận con riêng về, chú xem ba có đồng ý không."
"Dựa vào cái gì không cho tôi nhận lại con trai? Ba còn chưa tỏ thái độ, anh ý kiến nhiều quá đấy."
Thấy hai người có khả năng lại cãi nhau, Lâm Dục Thư vội vàng nói: "Giá cổ phiếu ngày mai sẽ giảm rất mạnh, hai người tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần."
Nhắc tới đề tài lợi ích, Thiệu Hòa Đông cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi người Thiệu Hòa Húc, hỏi Lâm Dục Thư: "Đại khái sẽ giảm bao nhiêu?"
"Có thể xuống giới hạn." Lâm Dục Thư nhìn máy tính bảng trong tay.
"Bây giờ tập đoàn không thể dành thêm bất kỳ khoản tiền nào để duy trì giá cổ phiếu.
Sau khi chịu một đòn nặng nề vào ngày mai, giá cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm trong một thời gian."
"Tôi đã tìm người lên tiếng, nói ly hôn là tin giả." Thiệu Hòa Húc nói.
"Có lẽ không quá nhiều tác dụng." Lâm Dục Thư nói với giọng điệu khéo léo: "Lo lắng cũng sẽ khiến mọi người bán cổ phiếu.
Ngay cả khi một số người cho rằng ly hôn là tin giả, nhưng thấy người khác bán ra bán, họ nhất định sẽ bán theo."
"Cho nên giá trị thị trường của tập đoàn lại giảm mạnh." Thiệu Hòa Đông bất mãn nói.
Từ năm ngoái đến năm nay, đầu tiên là Thiệu Chấn Bang mắc bệnh nan y, sau đó là hạng mục xe điện của Thiệu Quang Kiệt thất bại, hiện tại tin tức Thiệu Hòa Húc ly hôn lại bùng nổ.
Đây là những đòn giáng liên tiếp vào giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh.
"Có một cách làm giá cổ phiếu tăng trở lại." Lâm Dục Thư đột nhiên nói.
Ba người kia lập tức nhìn về phía cậu.
"Khi chúng ta hoàn tất việc mua S-Power, giá cổ phiếu sẽ tăng trở lại."
"Có khi nào Tống Khải Minh thấy chết không cứu không?" Thiệu Quang Kiệt lộ ra lo lắng mơ hồ.
"Cậu ta chắc chắn biết chúng ta đang gặp khó khăn, có thể đột nhiên đưa ra yêu cầu mới hay không?"
"Chuyện này trước tiên con đừng quan tâm." Thiệu Hòa Đông nói tới đây, lại nói với Lâm Dục Thư.
"Quản lý Lâm, cuộc đàm phán kế tiếp giao toàn quyền cho cậu, bất kể Tống Khải Minh đưa ra điều kiện gì, cậu hãy cố gắng đáp ứng, tóm lại chuyện thu mua được giải quyết càng sớm càng tốt."
"Ba, nếu như cậu ta lên giá thì sao?"
"Tin tưởng năng lực của quản lý Lâm." Thiệu Hòa Đông nói.
"Quản lý Lâm, cậu có tự tin không?"
Vốn dĩ chuyện thu mua đã sắp đàm phán xong, nhưng bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, Lâm Dục Thư không chắc Tống Khải Minh có đột nhiên thay đổi ý định hay không.
Dù sao Tống Khải Minh cũng không phải là người tốt lành gì, dưới tình huống biết rõ mình chiếm thế thượng phong, hắn làm sao có thể buông tha thịt mỡ đưa đến bên miệng?
Nhưng Lâm Dục Thư không thể nói mình "không tự tin", chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Lại trở lại khu dân cư, Lâm Dục Thư thậm chí không về nhà, trực tiếp ấn chuông cửa nhà Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh hẳn đã biết chuyện Thiệu Hòa Húc ly hôn, nếu như hắn có thể phối hợp mau chóng ký hợp đồng thu mua, Lâm Dục Thư sẽ vô cùng cảm kích.
Nhưng nếu hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của......
Cũng không phải là không thể.
Nếu là Lâm Dục Thư, cơ hội tốt ở trước mắt, cậu chắc chắn cũng sẽ nhân cơ hội nâng cao giá thu mua.
Nếu Tống Khải Minh đại phát từ bi, chủ động đề nghị giúp Vĩnh Tinh vượt qua cửa ải khó khăn, thì Lâm Dục Thư sẽ cảm thấy tên này chắc chắn không có ý tốt.
Đầu óc Lâm Dục Thư nhanh chóng dự đoán chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo, lấy giao tình nông cạn giữa cậu và Tống Khải Minh, sẽ không thể nói hắn nể mặt mình, cho nên phần lớn vẫn phải tranh luận theo lý mới được.
Nói cách khác, sẽ có một trận chiến khó khăn phía trước.
Chỉ hy vọng Tống Khải Minh không đòi hỏi quá đáng.
Lâm Dục Thư tự nhận đã chuẩn bị chu đáo, nhưng khi cửa nhà mở ra, tình huống khiến Lâm Dục Thư trở tay không kịp xuất hiện ——
Tống Khải Minh quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, đuôi tóc còn dính hơi nước, chắc là vừa mới từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn đứng sau cửa, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Muộn thế này tìm tôi có việc gì?"
Đầu óc đang chạy nhanh đột nhiên bị tắc nghẽn, ánh mắt của Lâm Dục Thư không tự chủ rơi vào cơ ngực và cơ bụng bắt mắt, quả táo Adam của cậu trượt lên trượt xuống hai lần không thể kiểm soát.
Bộ ng ực đẹp như vậy.
...!Cậu tìm Tống Khải Minh để làm gì ấy nhỉ?.