Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 13



Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.

Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.

Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.

Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.

Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.

“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”

Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.

Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.

Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.

Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.

Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?

Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.