Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 17



“Thứ anh muốn cho tôi xem… Đã hết rồi?” Màn hình tối đi rất lâu, tôi mới nhớ tới bên cạnh còn một người khác.

Úy Điển chẳng nói gì mà nhìn tôi.

“Nếu anh không phiền, đoạn phim này có thể cho tôi không?”

Hắn vẫn như trước không nói lời nào, chỉ nhẹ gật đầu với tôi.

Tôi thật cẩn thận lấy đĩa phim từ trong máy tính, đặt vào lòng bàn tay. Do mới vừa coi qua, trên đĩa phim mang theo hơi nóng, đó là tất cả ghi chép giữa tôi và Long Nại, cầm lấy chiếc đĩa này, cứ như nắm lấy đôi bàn tay nho nhỏ trong tay.

“Nếu ngài Úy đây không có chuyện gì khác, tôi cáo từ trước…”

Giọng tôi rất bình tĩnh, tôi nghĩ sau này có thể cũng sẽ mãi bình tĩnh như vậy.

Có lẽ còn vài nghi hoặc chưa được vạch trần, nhưng tôi nghĩ chẳng còn chuyện gì đáng để tôi chú ý.

“Ngài Dịch, xin chờ một chút… Thêm một lúc nữa thôi…”

Bước chân tôi dừng lại.

Tôi thật sự không thể suy nghĩ ra đến bây giờ hắn còn có lý do gì để giữ tôi lại.

“Chỉ một lúc nữa thôi, còn một thứ cuối cùng, tôi nghĩ ngài Dịch đây sẽ có hứng thú…”

Hắn lấy một chiếc đĩa khác từ trong túi ra, cười với tôi, đút vào máy tính.

Ánh đèn lại tối sầm, màn hình lay động vài cái, hình ảnh một lần nữa rõ ràng trong bóng tối.

Cảnh tượng giống như trong đĩa phim trước, cũng là phòng thí nghiệm này. Góc dưới bên phải là con số tháng X năm 20XX – cách khoảng nửa năm so với đoạn thời gian trước.

Bóng người chiếm toàn bộ màn ảnh vẫn lại là Nam Lăng.

Góc quay rất cao, chỉ có thể ngờ ngợ nhìn thấy Nam Lăng đứng trước bàn điều khiển mà vội vàng làm việc, vật thể trên chiếc bàn dài bên cạnh chẳng cách nào thấy rõ. Không mặc áo khoác trắng thường hay mặc khi làm việc, sợi tóc hỗn loạn trên trán và đôi mắt sưng đỏ khiến Nam Lăng nhìn qua hết sức mỏi mệt.

Nam Lăng luôn bình tĩnh cẩn thận như vậy, nhưng bàn tay trong màn hình lại đang run rẩy vô cùng.

Dưới tốc độ đánh chữ rất nhanh, chương trình rất dài rốt cuộc lóe sáng chỉ thị ‘Successful’, ngay sau đó, một chiếc hộp hình bán cầu nào đó chậm rãi từ trên chiếc bàn dài rớt xuống.

Nam Lăng mỏi mệt kéo hai chân chậm rãi đi tới.

“Em xin lỗi…” Nam Lăng như thì thào tự nói, lại giống như đang nói cho người kia nghe.

“Em đã chẳng còn gì, nên không thể không có anh… Hãy tha thứ vì em đã không để anh rời đi cùng người đó…”

Quả cầu kim loại rơi tới độ cao thích hợp, Nam Lăng điều chỉnh vị trí của nó.

“Nhưng anh hãy yên tâm, em sẽ không để anh đau khổ. Em đã viết lại một chương trình trí nhớ khác, em sẽ để anh quên đi toàn bộ quá khứ với người kia.”

Hơi có chút do dự trong nửa giây, ngón tay Nam Lăng ấn lên công tắc.

Thanh âm dòng điện chạy, xèo xèo vang vang, trong nháy mắt đó, tựa như có gì bị hủy diệt, sau đó có thứ gì được sinh ra.

“Em sẽ yêu anh như người đó, không đúng, là sẽ yêu anh hơn cả thế nữa.”

Ánh mắt si ngốc này của Nam Lăng là ánh mắt tôi quen thuộc.

“Em sẽ mua món sữa mà anh thích uống, làm món đồ ngọt mà anh thích ăn… Em sẽ luôn cạnh bên anh, không hề rời bỏ anh. Em sẽ theo ước nguyện trái tim anh, làm những gì anh muốn… Em sẽ sửa cá tính chất phác của anh, để anh sống thoải mái vui vẻ… Quan trong nhất, em sẽ không nhìn anh bằng con mắt dành cho người nhân tạo, em sẽ dùng tình cảm dành cho con người mà thật lòng yêu anh…”

Cơ thể Nam Lăng khom xuống, hạ chiếc hôn bao hàm biết bao lời.

Theo sự chuyển động của cơ thể Nam Lăng, góc máy quay di chuyển tới, gương mặt của người vẫn nằm trên bàn nhận việc xóa đi ký ức rốt cuộc hoàn chỉnh lộ ra.

Manh mối của tất cả vào giờ khắc này trở nên trọn vẹn, nối thành một đường tròn hoàn chỉnh.

Tốt lắm! Tôi mỉm cười.

Tôi rốt cuộc hiểu được Úy Điển đã cho tôi thứ gì.

Thời tiết sáng trong, bầu trời màu lam nhuộm không trung thành cả mặt biển nhấp nhô sóng, hương vị đủ đầy ngập tràn trong không khí, tựa như mùa hè đã qua kia một lần nữa trở lại.

Từ phòng thí nghiệm của Úy Điển đi về, tôi vẫn không ngừng mỉm cười.

Thật tốt, hết thảy đều như tôi mong muốn.

Nắm chặt đĩa phim kia lần nữa, tôi im lặng đi tới giữa rộn ràng đám đông.

Có đôi vợ chồng già mười ngón tay đan vào nhau, có đôi tình nhân yêu cuồng liệt ôm hôn không ngừng. Những bé con bầu bĩnh trong vòng ôm ấp của cha mẹ phát ra những âm thanh vui mừng mà chỉ chúng mới hiểu.

Mỗi người đều ở trong thế giới của đồng loại, an toàn dựa sát vào nhau.

Nơi này là nhân gian. Mà tôi, tôi nào phải một con người.

Nghĩ đến đây, nụ cười tôi càng lớn hơn. Bàn tay gập lại nắm chặt thêm nữa – nhóc sẽ bên tôi, tôi biết…

Độ ấm nơi chiếc đĩa vẫn còn, chưa tan.

“Trác Việt, anh đi đâu vậy? Em ở nhà đợi anh suốt một ngày.” Động tác đút chìa khóa ở trước cửa phòng có hơi lâu, Nam Lăng nghe tiếng, mở cửa bước ra trước.

“Không có…” Tôi lắc đầu, đáp chẳng ăn nhập với câu hỏi, lướt qua cạnh bên.

“Em an bài tất cả công tác hết rồi, bắt đầu chính thức nghỉ vào ngày mai… Vừa rồi em cũng đã chuẩn bị một phần hành lý đi châu Âu, em nghĩ cũng không cần mang nhiều đồ gì đâu. Trạm thứ nhất chúng ta đi Hy Lạp, khách sạn chọn là khách sạn dưới chân núi Olymbus, mỗi ngày mở mắt sẽ được nhìn thấy mặt trời của những thần tiên dâng lên… Trác Việt, anh có nghe em nói không?”

“Có mà…” Ngẫm nghĩ, tôi cười với em, “Nam Lăng, ra trải giường cùng mấy chiếc áo T-shirt lần trước gửi tới còn không?”

“Ném hết rồi.” Thanh âm em thấp xuống, trong mắt nhiễm vẻ hoài nghi, “Trác Việt anh sao vậy? Không thoải mái à?”

Bàn tay em đặt lên trán tôi dò xét, lành lạnh.

“Ném hết rồi? Thôi bỏ đi, kỳ thật cũng không sao…” Tôi ngồi xuống trên ghế sofa, ngẫm lại còn quên thứ gì không.

“Trác… Trác Việt… Anh đang suy nghĩ gì thế? Úy Điển lại tới tìm anh?”

“Không có.” Cẩn thận nghĩ hết một lần, hẳn là sẽ không quên gì nữa. Rốt cuộc tôi rất nghiêm túc mà ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ này, “Là anh đi tìm Úy Điển.”

Không khí tĩnh mịch.

Chúng tôi đều đều đợi đối phương giở ra con bài chưa lật.

“Nam Lăng, hãy nói cho anh biết được không?”

“Cái gì?”

“Chỗ thiếu hụt của anh —— chỗ thiếu hụt trên người anh…”

“Trác Việt, em không hiểu anh đang nói gì.”

“Long Nại chính là không có tuyến lệ, còn anh thì sao? Ngày chế tạo anh trước Long Nại, em để lại trên người anh chứng cứ gì thuộc về người nhân tạo?”

“…”

“Máu của anh là lạnh, không nóng như máu con người đúng không?”

“Trác Việt!”

“Quả nhiên là vậy…” Tôi thản nhiên hít vào.

Long Nại, kỳ thật tôi phải nên sớm đoán được mới phải, có con người chân chính nào dưới dưới nhiều nhiệt tình của một người mà lại ngốc nghếch lâu như vậy, có con người nào lại yêu thương một người mà thời gian dài như vậy vẫn không nhận ra?

Ngoại trừ một kẻ máu lạnh ngu ngốc tôi đây.

“Nam Lăng, trả lại cho anh đi…” Nhìn gương mặt gầy yếu chỉ bằng vài lời nói của tôi chuyển thành không còn giọt máu, tôi bỗng nhiên không đành lòng tiếp tục không khí cứng ngắc này.

Người này —— con người trước mắt này, dù cho như thế nào cũng là người tôi đã từng yêu, hơn nữa còn yêu tôi một cách đau khổ như vậy.

“Trả lại cho anh? Trả lại cái gì?” Em thì thào hỏi, muốn nắm lấy hy vọng lừa mình dối người cuối cùng.

Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

“Nam Lăng, là trí nhớ của anh. Hãy lấy phần trí nhớ anh và Long Nại cùng một chỗ trả lại đầy đủ cho anh, được không?”

Đồng tử chưa rõ ràng sau khi nghe đến hai ‘trí nhớ’ thì hơi nhảy lên, em rốt cuộc ý thức được tất cả đều đã không thể vãn hồi.

Hai tấm vé máy bay đi châu Âu trừ trong tay em bay xuống đất.

Cảnh sắc thánh điện của chư thần vào lúc mặt trời lặn nhất định là tuyệt mỹ, đáng tiếc đó dù sao cũng chẳng là phong cảnh thuộc về nhân gian.

Cho nên chúng tôi chung quy không thể tới gần.

“Trác Việt” Đôi môi khô khốc của em gọi tên tôi lần cuối, “Trác Việt hãy tin em, em yêu anh…”

Lời nói thành khẩn thẳng thắn như vậy, nếu nghe được vào lúc chưa biết gì, tôi sẽ vui vẻ biết bao.

“Anh biết.” Tôi đi đến trước mặt em, nâng gương mặt em lên, “Cho nên Nam Lăng, anh không trách em.”

Em chịu không nổi sức nặng mà gục đầu vào ngực tôi, ôm ghì lấy tôi.

“Em đã sớm biết, con người được sinh ra là do đặc quyền của Thượng đế. Như vậy hành vi chống lại thần này một ngày nào đó sẽ phải trả một cái giá rất đáng sợ. Em đã nghĩ qua đủ loại phương thức chuộc tội, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ thật lòng yêu anh…”

Em cúi đầu, giọng tự trách và mỏi mệt, tâm hồn bị dày vò lâu như thế đã là khiển trách tàn khốc nhất rồi.

“Em vẫn luôn nói với mình, sau khi Long Nại rời đi, em sẽ yêu anh còn hơn cả nó, em hy vọng xa vời mình có thể thay thế nó, em đã từng cho rằng mình có thể thay thế nó cho anh tiếp tục hạnh phúc…”

Tiếng khóc than tuyệt vọng đến vô cùng.

Nam Lăng, Thượng đế đã cùng em mở ra một trò đùa lớn, anh thật sự không trách em.

Bước tới bên em, tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

“Nam Lăng, cám ơn em… Dù như thế nào, cám ơn em đã đối với anh rất tốt, quan trọng hơn chính là, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội, cơ hội được cùng Long Nại gặp nhau.”

Trong từng tiếng trần thuật của tôi, nước mắt em chậm rãi chảy xuống.

Vẫn là Nam Lăng hiền lành mà am hiểu ý người khác, em vẫn chẳng khác biệt so với người tôi đã biết, nước mắt của em đã có thể toàn bộ rửa đi tội lỗi và trừng phạt của mình.

“Anh hy vọng sẽ có một người vẫn luôn yêu em, hạnh phúc cùng em…”

“Còn anh? Vậy còn anh? Trác Việt anh muốn làm gì?” Em hoảng sợ mà tăng thêm lực vào tay còn lại quấn vòng quanh tôi, đến mức cơ thể tôi gần như tách ra.

“Sao em còn không hiểu? Nam Lăng… Người nhân tạo không có linh hồn, nên sau khi mất đi sinh mệnh thì không có chỗ để đi, Long Nại… Nhóc con ấy một người cô đơn lâu như vậy, đã đến lúc anh đi cùng nhóc ấy…”

Nhẹ nhàng hôn lần cuối lên môi em, tôi buông em ra.

Long Nại à, lúc này chẳng còn lực lượng nào có thể chia cắt chúng ta nữa.

Thời gian bước vào căn cứ có hơi muộn hơn so với tôi dự đoán.

Không có cách nào, rất nhiều chuyện vừa hồi tưởng vừa thao tác kỳ thật rất tốn thời gian.

Trí nhớ dù sao đã bị tẩy trừ, nhiều việc đã qua chẳng thể trả lại đầy đủ, thật sự là một việc rất tiếc nuối.

Chính là tiếc nuối mà thôi.

Dù sao từ nay về sau sẽ có quãng thời gian dài như thế cùng nhóc, tính cách thích nói thích phá phách của nhóc tự nhiên sẽ kể cho lại cho tôi nghe về thời gian trước, thời gian chúng tôi đã từng sẻ chia biết bao vui sướng mừng vui, kể không sót phần nào.

Ngọn đèn trong căn cứ vẫn sáng suốt đêm trước sau như một, hai bên hành lang là vách tường và cánh cửa cân đối nhau, kéo dài từng cái từng cái một. Nếu nheo mắt lại, sẽ mơ hồ cảm thấy rằng màu xám ấy kéo dài kéo mãi, nặng nề đến làm người khó thở.

Trong không gian bịt kín này, ngay cả thay đổi của ngày và đêm cũng chẳng cảm nhận được, tựa như mất liên hệ với nhân gian.

Thi thoảng sẽ có cảnh tượng vài người vội vàng đi ra từ phía sau cửa, những chiếc cửa giống hệt nhau, họ ngoại trừ phục sức có tính chuẩn mực ra, trong tay mãi vẫn luôn là tài liệu thật dày và trên gương mặt vẫn luôn là biểu tình trầm ngâm tự hỏi.

Dù mở hay đóng cửa, dù ho khan hoặc hít thở vào, tất cả đều là âm thanh không thể đánh vỡ sự trầm mặc.

Cho nên dáng vẻ hiện tại như tôi đây, lại càng khiến người khác chú ý.

“Trác Việt… Trễ thế này rồi còn lại đây, tăng ca sao?”

“Đúng vậy.”

Tôi lên tiếng, không chút nào keo kiệt mà cười.

Cuộc sống nghiên cứu khoa học buồn tẻ kỳ thật đã khiến mọi người rụt rè đến cực hạn, chỉ một chút ngoại lệ nhỏ thôi cũng đủ đánh vỡ tất cả những cẩn thận, trang nghiêm yếu ớt – huống chi tôi hiện tại ôm hơn mười hộp kem trong lòng, mỗi bước đi đều là nguy cơ kem sẽ đổ ra, bộ dáng thật sự buồn cười.

Trầm lặng là phương thức bất đắc dĩ, hướng tới sự đổi thay mới là bản tính của loài người.

Nhóc từng đứng nơi khu chợ mua bán thú kiểng nhìn chằm chằm những con cá bơi qua bơi lại bên trong qua tấm thủy tinh, rất nghiêm túc nói với tôi, “Cho dù biết vào nước không thể thở được, nhưng nhìn đến một thế giới khác, vẫn nhịn không được mà muốn tìm hiểu.”

Long Nại, nhóc nói thật sự đúng mà.

“Mấy thứ này là để làm… tài liệu thí nghiệm?”

“Không phải…” Tôi suy nghĩ, thật cẩn thận lấy một tay ra khỏi đống đồ đang ôm, sau đó đưa tới, “Đây là kem mới nhất của hãng Haagen-Dazs năm nay, tôi đặc biệt mua đó, cô muốn ăn không. Tôi cho một hộp? Tôi còn rất nhiều.”

Khóe miệng nữ đồng sự trước mặt tôi, người nghe nói có ba danh hiệu tiến sĩ, đến nay vẫn chưa kết hôn, cho đến bây giờ chỉ quen cùng người khác thảo luận vấn đề học thuật, dần tạo thành hình chữ ‘O’.

Kỳ thật cô ấy chỉ mới ba mươi hai mà thôi, dáng vẻ giật mình hãy còn rất xinh đẹp.

“Nếm thử đi… Nếu thích, lễ tình nhân năm nay có thể đi ăn cùng người mình thích.”

Nói tới đây cổ họng bỗng nhiên có hơi chua xót, tôi tránh đi ánh mắt lộ vẻ xúc động của nữ tiến sĩ mà nhanh chóng đưa kem qua.

Thời điểm thật lòng thích một người, dù giá cả thế nào, chỉ biết xúc động muốn đưa người đó món ăn và thú nhồi bông.

Long Nại, hóa ra đạo lý này nhóc đã sớm hiểu rồi phải không.

Thang máy cuối hành lang chờ đang trống, tôi lập tức bước vào, ấn nút đi xuống phòng thí nghiệm.

Tốc độ đi xuống cũng không mau, có thể dư ra rất nhiều thời gian ngẫm nghĩ nhiều việc.

Tôi nghĩ, bắt đầu vào lúc đi vào phòng thí nghiệm nơi tầng cao của Úy Điển kia, lúc đứng lặng nơi mây cao, tôi ở nơi nào đó thấy đước toàn bộ quá trình bản thân mình được sinh ra.

Phải là nghi thức vô cùng thần thánh, đáng tiếc ở nơi ấy lại chẳng có Thượng đế.

“Leng keng” một tiếng, thang máy ngừng lại, trước mắt là cửa lớn cần mật mã của phòng thí nghiệm.

NANLING LOVES ZHUOYANG

Từng chữ từng chữ được tôi chậm rãi đánh vào, sau đó nghe cạch một tiếng, âm thanh cửa dần mở ra.

Góc tâm linh toàn bộ được chiếu sáng, vị trí chiếc lọ thủy tinh vẫn như cũ không hề đổi thay.

Kỳ thật nào có xa như vậy?

Thượng đế vẫn luôn cạnh bên, mà hoa viên sau thiên đường vẫn ngay tại trong lòng mà thôi.

Rất cẩn thận đặt từng hộp từng hộp kem vẫn đang ôm lấy một cách không hình tượng vào trong lọ thủy tinh, tôi một lần nữa xoay người, dùng sức đóng cửa phòng thí nghiệm lại, sau đó phá hư khóa mật mã.

NANLING LOVES ZHUOYANG từ nay về sau chỉ là một thứ đã qua, sẽ không trở thành giấy thông hành nữa.

Chẳng còn người nào có thể bước vào —— kỳ thật nơi này vốn là nơi chỉ thuộc về tôi và Long Nại.

Một việc cuối cùng, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

“Alo.”

“Úy Điển…” Tôi dừng một chút, cho hắn thời gian phản ứng, “Hết thảy như anh muốn.”

Tiếng hít thở của hắn rõ ràng trở nên nặng nề hơn.

“Đang ở đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng đã hỏi ngay trọng điểm, hắn quả nhiên là kẻ hiểu biết tôi.

“Việc này cần gì phải hỏi lại?” Tôi khe khẽ thở dài, ấn điện thoại vào càng gần hơn, “Sau này… hãy đối xử tốt với Nam Lăng.”

Một cái tên mẫn cảm nào đó sẽ lay động một sợi dây đàn nào đó cũng không thể tự nhận ra, thanh âm bên đầu kia điện thoại rõ ràng trở nên nôn nóng.

“Hãy khoan đã!”

Còn phải đợi gì nữa?

“Tôi… có lẽ có thể cho cậu một cơ hội, cơ hội giữa cậu và Nam Lăng…” Do dự không biết tìm từ diễn đạt, muốn cố gắng tạo ra vẻ nhượng bộ và đáng thương.

Tôi gần như cúp điện thoại đi.

Úy Điển, hóa ra anh cũng không hiểu, tôi không cần bất luận kẻ nào cho tôi cơ hội.

Đều không phải là anh ép buộc tôi điều gì, cũng chẳng phải bởi do tôi sợ hãi, tôi đưa ra quyết định này cũng chỉ bởi tôi biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì mà thôi.

Hạnh phúc hay bất hạnh, kỳ thật có ai khác rõ ràng hơn chính bản thân mình?

So với việc quên đi chính hồi ức của mình, nhớ lại những gì đã quên còn đáng sợ hơn.

Cho dù tôi phải đi qua một đoạn đường rất dài, nhưng hiện giờ, tôi đã có thể chạy tới trước cửa hạnh phúc.

Nhưng còn anh thì sao?

Di động bắt đầu lặp lại tiếng vang có cuộc gọi tới, một cuộc rồi lại một cuộc, như đang so tính nhẫn nại cùng tôi.

Ồn ào quá!

Tôi đơn giản tháo pin ra.

Cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành việc khởi động chương trình tiêu hủy, sau đó tôi bước vào lọ thủy tinh lọ lẳng lặng chờ đợi.

‘Cạch’ một tiếng, toàn bộ chiếc lọ nhanh chóng bị khóa lại hoàn toàn.

Quá trình hâm nóng bắt đầu, bốn phía từ lạnh như băng dần nóng lên.

Tôi ngồi xổm xuống mở những nắp hộp kem ra, vị trái cây, vị chanh, vị bơ, vị chocolate… Tất cả hương vị ngọt ngào bao quanh tôi.

Thật thơm quá! Rất thích mà hít hít mũi – tưởng tượng bộ dáng nhóc con kia tại đây bị vây trong một đống lớn đồ ăn vui mừng đến nhảy cẫng lên.

Đúng rồi, còn một việc nữa, tôi thiếu chút đã quên.

Moi moi trong túi lấy ra một tờ giấy trắng đã gấp lại thật cẩn thận.

Long Nại, tôi sẽ bức tranh Tiểu Bạch mới cho nhóc —— lâu như vậy không gặp nhau, nếu nhóc vờ không biết tôi, tôi cuối cùng đã có thứ đưa ra để nhóc vui vẻ.

Nét thứ nhất vẽ đầu một con chó, nó cứ lắc lư với nhóc này.

Nét thứ hai vẽ đôi mắt tròn tròn, nó sẽ cao hứng mà cười với nhóc.

Nét tiếp theo vẽ cái miệng ngoác ra đến mang tai, nó sủa một tiếng gọi nhóc nhóc có vui hay không?

Nét kế tiếp vẽ cơ thể mềm mềm nho nhỏ, sẽ được nhóc ôm, vẫn luôn bên nhóc…

Hừ, không đúng! Tiểu Bạch sao có thể tranh giành cùng tôi, phải là tôi vẫn luôn bên nhóc mới đúng!

Nắm thành quả trong tay vô cùng nghiêm túc mà quan sát, cuối cùng tôi vẫn không thể không thở dài một tiếng.

Long Nại, xin lỗi nhóc, hình trong tác phẩm này chỉ có thể miễn cưỡng phân loại là dã thú, hy vọng nhóc đừng trách tôi đã làm méo mó hình tượng của Tiểu Bạch.

Tốt rồi, mọi viện nên làm hiện tại đều đã làm xong, chỉ còn chờ toàn bộ thế giới đốt pháo hoa cho chúng tôi.

Soạt một tiếng rất êm tai, tia sáng màu tím trong cả chùm tia sáng rốt cuộc chiếu ra.

Đẹp quá.

Tôi xê dịch cơ thể, đưa mặt lại gần trên tấm thủy tinh.

Sung sướng quá, tôi còn có thể nhớ rõ vị trí mà vào thời điểm kia môi nhóc ịn lên.

Mặc dù hôn nhóc như vậy có hơi chậm, tôi nghĩ nhóc hẳn là vẫn cảm giác được.

Đã chẳng còn sức để di chuyển lần nữa, dưới sự nóng lên cực đô này ý thức tôi mơ hồ, thứ duy nhất có thể cảm nhận là hương mát lành của phiến thủy tinh nơi môi kề lên.

Tờ giấy vẽ Tiểu Bạch có phải đã tan chảy hay không?

Tốt quá mà.

Long Nại, chúng ta thế là đã gặp nhau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.