Chung Hi chưa từng nghĩ đến chỉ cần cọ xát với côn thịt của đàn ông đã khiến cô chảy nước đến cao trào.
Mặt cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết tại vì sao, rõ ràng là tối hôm qua rên rỉ lúc thủ dâm còn bị Giang Khác Chi bắt gặp, nhưng cảm giác lúc đó cũng không phức tạp như bây giờ.
Sao cô có thể cưỡi lên con ciu của người đàn ông mà sung sướng đến như thế nhỉ! Đặc biệt là đối với ánh mắt của Giang Khác Chi, anh chưa trải sự đời như thế, sẽ không nghĩ rằng mình lại đi tiểu trên người anh chứ!
Chung Hi giả vờ bình tĩnh cúi đầu nhìn vũng nước trên bụng dưới của anh, cảm ơn trời, tạ ơn đất, trong suốt một trăm phần trăm.
“Anh đừng vì sự thiếu hiểu biết mà vu oan rằng tôi tiểu lên người anh, tuyệt đối không phải đâu nhé, không tin thì anh thử mà xem.” Cô giả bộ thoải mái nói.
Ánh mắt Giang Khác Chi phức tạp đặt tay lên vai cô rồi đẩy cô ra.
“Chứng hoang tưởng của cô lại nâng cấp rồi.”
Chung Hi bị cách nói của anh chọc cười, “Vậy tôi phải cảm ơn anh một chút, tôi trở về sẽ tặng cờ thi đua cho anh, trên đó sẽ viết ‘Kim kê tái thế khiến người ta lên đỉnh hạnh phúc: Giang tổng’, vậy được không?”
Giang Khác Chi thật sự bị cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười.
Anh chỉ đành coi như không nghe thấy, dùng nước biển rửa sạch đi chất lỏng trên người mình và cả cát ở trên lưng, cũng chẳng nhìn đến thẳng nhỏ của mình dường như chưa được thoả mãn mà dựng đứng lên.
Chung Hi chống cằm, ở phía sau lưng anh hỏi, “Có muốn tôi giúp anh giải quyết không? Coi như là thù lao cho việc khiến tôi phun nước.”
Động tác tay của Giang Khác Chi bỗng ngừng lại, anh bước lên trước một bước, tránh xa nguồn nhiệt, sau đó lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Chung Hi “Ờ” một tiếng.
Sau khi ăn uống no nê, Chung Hi trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
Cô chỉ về phía chiếc phao cứu sinh ở nơi không xa kia, chủ động nhắc đến: “Quần áo của chúng ta ở đằng kia.”
Giang Khác Chi im lặng tìm thấy quần áo của mình ở bên trong, có lẽ là không muốn trần trụi như thế này mà đi xa hơn, vậy nên đứng ở chỗ cũ mặc quần lót trước.
Khi Chung Hi đi đến phía sau anh, nhìn thấy cơ lưng anh đã căng cứng cả rồi.
“Tôi đến để lấy quần áo của mình, đừng căng thẳng.”
Trong lòng cô cảm thấy rất thú vị, có đôi lúc cô thực sự nghi ngờ việc khiến người đàn ông này sợ mất hồn mất vía lại là niềm vui và niềm kiêu hãnh của cô.
Động tác mặc đồ của Giang Khác Chi rất nhanh, nhưng Chung Hi chỉ có một chiếc váy dây nên dĩ nhiên là mặc nhanh hơn anh.
Hai người quay lưng vào nhau mặc đồ như vậy quả thực là khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Cô vừa nghĩ vừa cúi đầu cười.
Kết quả là cúi đầu như thế lại có thêm một phát hiện mới, cô nhìn thấy có vài vết xanh sẫm trên ngực mình, hai ngày nay Chung Hi vốn đã chú ý đến nơi này, nhìn như thế này lại càng cảm thấy rằng đó là dấu tay người.
Cô đặt tay của mình lên, kích cỡ có vẻ nhỏ hơn nhiều so với dấu vết.
Lúc này Chung Hi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang cài cúc áo sơ mi trước mặt.
“Mượn tay của anh dùng tí nhé.” Cô nói xong rất nhanh, hoàn toàn không cho Giang Khác Chi thời gian phản ứng, trực tiếp kéo tay anh đặt lên ngực mình.
…
Giang Khác Chi mím chặt môi nhìn cô, rất nhanh thoát khỏi lòng bàn tay của cô. Anh không biết cô như vậy là lại muốn làm ra cái trò gì.
Chung Hi cười rạng rỡ, cô chỉ vào dấu vết trên ngực mình, ánh mắt mờ ám nhìn Giang Khác Chi.
“Nhìn ở đây đi, trên người của tôi có dấu vết của anh, anh không định giải thích gì hay sao?”
Giang Khác Chi nhìn chăm chú vào dấu vết đã mờ nhạt đến mức dường như không còn nữa, sau đó thu lại ánh mắt rất nhanh rồi lạnh nhạt đáp: “Chẳng có gì để giải thích cả, tôi chỉ làm hồi sức tim phổi cho cô.”
Nói xong, anh không ngoảnh đầu lại mà đi về hướng ban nãy, có lẽ là đi lấy vật dụng vệ sinh cá nhân.
Chung Hi không ngốc, tất nhiên có thể đoán ra, nhưng mượn đề tài để nói chuyện lại chính là sở thích của cô.
Cô theo sau anh tiếp tục hỏi:
“Ngực của tôi sờ có mềm không?”
Giang Khác Chi hít một hơi thật sâu, anh biết mình nên bỏ qua cái âm thanh phiền phức này, nhưng thật xin lỗi, anh không làm được.
“Nếu như cô biết vị trí nén hồi sức tim phổi ở đâu thì sẽ không hỏi ra một câu hỏi ngu xuẩn như thế, ở đó chỉ có xương thôi.” Giọng điệu của anh rất lạnh.
Chung Hi nhún vai, cô cũng chẳng ngu, vì thế giọng điệu trêu chọc nói: “Ừ được rồi, thế miệng của tôi thì sao?”
Bước chân của Giang Khác Chi ngưng lại trong phút chốc, nhưng chỉ có một giây thôi mà thôi.