Giang Khác Chi biết rõ bản thân nên cự tuyệt yêu cầu muốn anh thay cô “ngăn ngứa” cái hoa huyệt đói khát này lại, nhưng đầu óc của anh lại bị một thế lực cực kỳ đen tối nào đó xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ: đã làm tới nước này rồi, ngại gì mà thiếu bước này nữa.
Từ đầu đến cuối anh chỉ là muốn mượn một cái cớ cho mình thôi.
Chung Hi muốn anh dùng ngón tay để làm cô lên đỉnh.
“Anh biết làm không đó?” Cô nắm lấy tay anh đặt lên phía tận cùng bên trong đùi, giọng nói có đôi phần lẳng lơ như bao ngày.
Giang Khác Chi không nói lời nào, trực tiếp đưa bàn tay to lớn để lên khe giữa hai chân Chung Hi, những cọng lông xoăn dính đầy chất dịch trong suốt, anh có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh đã ướt nước.
Chứng kiến Chung Hi dùng ánh mắt khao khát nhìn anh, Giang Khác Chi hạ thấp tầm mắt xuống, rà mắt nhìn vào thứ ở giữa hai chân cô.
“Dang hai chân ra một chút.” Mãi một lúc sau, anh trầm giọng lên tiếng.
Vốn dĩ Chung Hi đang ngồi xổm, nhưng cô nhận ra rằng, với tư thế như vậy, tay của Giang Khác Chi đưa vào rất khó khăn, vì vậy mà cô dựa vào bức tường của hang động, sau đó dang rộng hai chân ra.
Thật không ngờ, ngón tay cái của Giang Khác Chi đột nhiên ấn thật mạnh lên cái âm đế be bé ở trước bướm nhỏ, cơ thể Chung Hi chợt rung lên.
“Anh… Anh phải cho tôi chuẩn bị tâm lý chứ.” Giọng nói của cô đã bị sự sung sướng bất ngờ đó làm cho thay đổi.
Ngón tay giữa đang chống trong lỗ huyệt bị tiếng kêu của cô làm cho dừng lại, mãi một hồi sau, Giang Khác Chi mới hỏi: “Muốn đưa vào không?”
Anh nói chuyện không chủ ngữ gì cả, giống như trong chuyện này chẳng hề có dính líu gì tới anh, như vậy anh có thể tự lừa mình dối người rằng cái con người đang có quan hệ xác thịt với Chung Hi kia không phải là anh.
Chung Hi gật đầu mãnh liệt: “Muốn!”
Ngón tay của Giang Khác Chi lần mò đến trước cửa tiểu huyệt, bên trong đó chưa được anh khám phá tới mà nước đã tràn thành sông rồi.
Anh đưa mắt liếc nhìn Chung Hi, rồi lại rũ mắt xuống nhìn nơi đó. Vạch môi lớn môi bé sang hai bên, nhíu mày chậm rãi đưa ngón tay sâu vào bên trong. Nhận thấy có vật cứng tiến vào, âm hộ của cô đột nhiên xiết chặt lại, nhưng nhờ dâm dịch không ngừng tiết ra, Giang Khác Chi cũng được xem là thuận lợi vào sâu bên trong. Từng nếp gấp bên trong tựa như đang sợ sệt ngoại vật sắp tới đây nên bắt đầu co rút từ chối ngón tay kia, thế nhưng Giang Khác Chi vẫn cứ nương theo dòng chảy trơn tru mà đi thẳng sâu đến tận cùng.
“Anh đưa vào sâu quá~” Chung Hi khẽ rên lên thành tiếng, không biết là đang hài lòng hay đang than phiền nữa.
Cô cảm giác có hơi nhói, mỗi lần Giang Khác Chi đút sâu vào tận cùng, vốn dĩ Chung Hi đang rất sung sướng nhưng từ đầu đến cuối anh đều ung dung chậm rãi mà đưa vào, ngay cả làm tình Giang Khác Chi cũng vẫn giữ đúng phong cách của mình à…
“Nhanh, nhanh lên đi, dùng thêm một tí lực cũng được!” Chung Hi không nhịn được chìa tay ra đẩy đẩy lấy cẳng tay của anh.
Giang Khác Chi nhìn cô với vẻ đầy kỳ quái, vỏn vẹn một phút, Chung Hi xác nhận là chỉ trong một phút thôi, Giang Khác Chi thô bạo dùng ngón tay chọc thật sâu vào bướm nhỏ của cô vô cùng khó chịu, giống như cuồng phong bão táp vậy.
“A a a…”
Tiếng rên rỉ phát ra từ môi và răng, Chung Hi không thể ngờ rằng anh sẽ làm theo những gì mà cô muốn, lại còn hiệu quả đến như vậy, thoáng chốc đã bị anh làm cho chìm đắm trong bể sâu của dục vọng.Hai đầu gối cô còn không trống vững được nữa có xu thế khụy xuống, hai bầu ngực lắc qua lắc lại va chạm vào nhau.
Cơ thể cô nhịp nhịp lên xuống theo lực tay của Giang Khác Chi, những tiếng kêu vô nghĩa vang lên, sự khoái cảm mãnh liệt này khiến cho bờ môi cô không thể khép lại được, nước dãi cũng từ đó tràn ra khóe miệng, nhìn cũng cực kỳ dâm đãng.
Tiếng thở dốc của Giang Khác Chi càng thêm nặng nề hơn, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Chung Hi.
Không rõ có phải chạm vào điểm nhạy cảm nào đó, cả người Chung Hi rung lên một cái, một luồng dâm thủy bắn lên tay của anh.
Giang Khác Chi sững sờ, một lát sau lại tiếp tục tìm đến điểm nhạy cảm vừa khiến Chung Hi sướng bắn mình.
Âm thanh khàn đục của anh dường như bị tấm lưới dục vọng bao phủ.
“Ở đây sao?”
Không đợi Chung Hi trả lời, ngón tay anh lại chọc ghẹo điểm nhạy cảm đang nhô ra ấy, hơi thở hổn hển của Chung Hi càng trở nên dồn dập hơn, tiếng rên rỉ cũng biến thành vừa cao vừa sắc bén, ngắt quãng từng tiếng.
Cô ngã người ra sau lưng ưỡn thật cong, cơ thể như một vòng cung tuyệt đẹp, hai tay khư khư ôm lấy cổ chân. Lỗ huyệt không chịu được mà quấn lấy quấn để ngón tay anh, từng thớ thịt co thắt nhịp nhàng theo chuyển động, trong chốc lát một dung dịch chất lỏng lại phụt ra đầy tay của Giang Khác Chi.
Da thịt mềm mại ở bên trong bị ngón tay của anh đụng chạm mãnh liệt hết lần này đến lần khác, Chung Hi bình tĩnh lại vặn vẹo lắc lư cái mông.
“Một ngón không đủ, muốn nữa…” Cô nói.
Ánh mắt Giang Khác Chi càng thêm sâu hơn, cổ tay trái của anh hừng hực chuyển động, đem ngón trỏ cùng ngón áp út một mạch đưa thẳng vào sâu trong cơ thể của Chung Hi.
“Vậy cũng vừa.” Giọng anh nhỏ đến nỗi như lí nhí trong miệng vậy, Chung Hi còn không nghe được.
Bởi có ba ngón tay góp vui kia nên giọng nói Chung Hi dần trở nên nghẹn ngào, hoa huyệt đã được kéo dãn ra hoàn toàn. Giang Khác Chi ngoáy ngoáy ngón tay như cuộc dạo chơi giữa chốn không người, cô như bị từng đợt sóng trào làm tan vỡ thành lũy.
Dâm thủy của cô cứ chảy tưởng như ngập cả bàn tay của Giang Khác Chi, từng dòng từng dòng dịch nhầy theo lông mu di chuyển đến cổ tay anh tràn ra bên ngoài nhỏ giọt chảy trên mặt đất.