“Vậy cuối cùng anh có muốn uống nước không?”
Hỏi xong mấy lời này, mặt Chung Hi đã nóng bừng lên, giữa hai chân bỗng cảm thấy hơi ngứa.
Giang Khác Chi không nói gì, cổ họng anh khô khốc.
Chung Hi thấy anh trầm mặc nhìn chằm chằm miệng mình, hai tay cô ôm lấy đầu gối, ánh mắt mập mờ hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có cảm thấy khát hay không?”
Giang Khác Chi không bỏ sót bất kỳ động tác tay nào của cô, kể cả hai chân thon dài đang kề sát nhau kia.
Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Sau một lúc lâu, giọng anh trầm khàn nói:
“Khát.”
Sao mặt cô lại hồng như vậy? Có phải dính cảm rồi không? Giang Khác Chi đang suy nghĩ trong đầu, Chung Hi đã đứng trước mặt. Cục đá anh ngồi lên không quá cao, nhìn thẳng về phía trước chỉ có thể thấy eo nhỏ của Chung Hi.
Anh nhìn Chung Hi từng chút một từ từ kéo váy lên, kéo đến bụng nhỏ thì thắt một cái nút lại.
Đôi tay anh đang đặt trên đùi trong kìm được nắm chặt lại.
“Chỗ này có nước.” Cô cúi đầu xuống chăm chú nhìn Giang Khác Chi:
“Anh có muốn uống không?”
Vừa hỏi câu này, Chung Hi đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối.
Nhưng con ngươi của Giang Khác Chi chỉ nhìn chằm chằm vào góc váy bị kéo cao, cô không mặc quần lót, phong cảnh phía dưới hoàn toàn lộ ra, anh thậm chí có thể nhìn thấy cánh hoa môi khép chặt lại.
Anh nhìn nơi đó không chớp mắt một lúc, hoa môi cũng từ từ co rút vì ánh mắt mãnh liệt của anh. Anh thừa nhận, anh rất muốn nếm thử dòng nước ngọt ngào đó.
Lúc Chung Hi muốn cởi nút để thả váy xuống như ban đầu, Giang Khác Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, đôi tay nắm lấy eo cô, cứ như vậy chậm rãi vùi mặt vào giữa hai chân….
Hô hấp ấm áp phả lên hoa môi làm Chung Hi cảm thấy tê tê dại dại, theo bản năng cô khép chặt hai chân lại, trong miệng khẽ rên rỉ một tiếng.
Tay của Giang Khác Chi nắm chặt khẩn trương, Chung Hi không phải không cảm nhận được anh đang căng thẳng, đây là muốn khẩu giao cho cô sao?
Cô suy nghĩ miên man, Giang Khác Chi đã ngẩng đầu lên từ giữa hai chân, Chung Hi lần đầu tiên phát hiện xương lông mày của anh nhô cao, bọng mắt hoằn sâu vào hốc mắt, làm cho cả người anh nhìn càng thêm thanh lãnh thoát tục.
Anh nhìn cô, giọng khàn khàn như mất tiếng nói:
“Tách hai chân ra một chút.”
Chung Hi nghe vậy, hơi điều chỉnh khoảng cách giữa hai chân, Giang Khác Chi giây tiếp theo đã cúi đầu dán môi lên nơi riêng mật của cô.
Cả người Chung Hi vì thế mà run lên, quá kích thích. Sống mũi cao thẳng của Giang Khác Chi cọ vào âm đế làm toàn thân cô run rẩy, rõ ràng còn chưa bắt đầu mà.
Giang Khác Chi để cô chờ thật lâu, một lúc sau cô mới cảm giác được môi anh ngậm mút lấy hoa môi, từng chút từng chút đem hai cánh hoa tách ra.
Anh dùng đầu lưỡi thăm dò tiến vào khe môi chập hẹp, mị thịt mềm mại cảm nhận được anh đến gần liền không ngừng co rút.
Đầu lưỡi anh bên trong hoa huyệt của Chung Hi không ngừng khuấy đảo, ngay từ đầu anh liếm mút rất thong thả nhưng bây giờ anh không muốn nghe Chung Hi nói gì nữa, tốc độ đảo lưỡi của anh nhanh hơn, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng ma sát với âm đế đã sớm sưng đỏ.
Hai chân Chung Hi gắt gao kẹp lấy đầu anh, cô dường như không đứng vững được nữa, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, liên tục đứt quãng. Mà môi lưỡi Giang Khác Chi mạnh mẽ đảo lộng bên trong như muốn cắn nuốt lấy cô. Bây giờ cô không thể làm gì nữa, môi đỏ căng mọng không thể không ngừng bên tai anh nói lời dụ dỗ, càng không thể không nhìn anh bằng đôi mắt đầy quyến rũ.
Những cảm xúc này khiến Chung Hi choáng váng, cô đã từng tưởng tượng cảnh Giang Khác Chi liếm huyệt cho mình, nhưng bây giờ so với tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.
Cô bởi vì anh liên tục liếm mút âm đế mà thét chói tai:
“Ha a….”
Dòng nước ngọt ngào tiết ra này càng nhiều, tiếng mút nước cũng càng lúc càng lớn. Hai tay Giang Khác Chi nắm chặt lấy eo cô, nuốt hết dâm thủy không ngừng tuôn ra của cô như đang uống nước vậy.