Không biết có phải do Chung Hi quá mẫn cảm hay không mà cô cảm thấy ánh mắt này của Giang Khác Chi nhìn cô tràn đầy nghi ngờ.
“Ánh mắt này của anh là có ý gì chứ?” Cô chọc chọc vào ngực anh.
Giang Khác Chi bắt lấy bàn tay của cô, vài giây sau mới buông ra, anh nhìn cô, bình thản nói: “Em nhìn không giống người không thích hôn môi.”
Hiếm khi Chung Hi mới nghe thấy anh nói một câu dài như vậy, về chuyện này cô không có chút ngại ngùng nào.
“Anh muốn biểu đạt cái gì?” Cô sát lại gần anh, “Anh cảm thấy tôi thích nụ hôn của anh, cho nên anh rất đặc biệt với tôi hả?” Cô lại khôi phục thái độ ngả ngớn đó rồi.
Nghe vậy, Giang Khác Chi cười cười, mặc dù là nụ cười này không có chút ấm áp nào.
“Tôi sẽ không nghĩ như vậy.” Anh tự giễu nói.
“Tại sao?” Cô ngửa đầu, dựa sát gần mặt anh, cảm thụ hơi thở của anh, “Mùi trên người anh thật dễ chịu.”
Miệng anh cũng vậy, Chung Hi nghĩ có lẽ đây là lí do cô có thể vui vẻ tiếp nhận nụ hôn của anh.
Chỉ là vừa nói xong câu này, ngoài dự đoán của cô, Giang Khác Chi đưa tay ra, lòng bàn tay che miệng của cô lại.
Chung Hi nghĩ rằng anh lại bắt đầu muốn chơi trò liếm ngón tay, nhưng khi cô nhìn vào mắt anh, trong đó lại không hề có một chút gì vấn vương đến tình dục.
Có vẻ dường như anh chỉ muốn cô đừng cựa quậy nữa, nhưng Chung Hi lại nhìn ra được một loại cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt anh, một loại cảm giác giống như là muốn đang muốn trốn tránh…
Cô cảm thấy hoang mang, từng phút từng giây trôi qua, Giang Khác Chi chăm chú nhìn lên đôi môi cô, cuối cùng thấp giọng nói: “Nói dối.”
“Gì cơ?” Chung Hy bị hai từ này của anh khiến cho tỉnh ra, cô kéo tay anh ra một cách không vui, “Anh nói rõ ràng đi, câu nào của tôi là nói dối chứ?”
Cô thật sự không tìm ra manh mối nào, mà Giang Khác Chi lại không có ý định nói ra, cũng không có ý định nghe tiếp, anh không yên lòng rút tay về, khẽ vuốt nhẹ cánh tay Chung Hi.
“Không quan trọng, gió to rồi, chúng ta quay về thôi.”
“Sao lại không quan trọng? Đổ oan cho tôi là sở thích của anh sao hả, Giang tổng?”
Chung Hi nhéo tay anh một cái, nhưng cô nói thì nói vậy thôi chứ bản thân cũng không nhớ được vừa rồi mình có đang khoác lác hay không.
Thật ra cô cũng cảm thấy lạnh rồi, bèn bò dậy khỏi người anh, dù sao Giang Khác Chi cũng nhìn không quen rất nhiều thứ của cô.
Cô còn chưa đứng vững, Giang Khác Chi một lời cũng chẳng nói mà lấy chiếc áo khoác tây âu sạch sẽ của mình khoác lên người cô rồi bắt đầu mặc quần áo của mình.
Anh vừa khoác chiếc áo ngoài cùng xong Chung Hi lại nhảy bổ lên lưng anh từ phía sau.
“Cõng tôi trở về, coi như là lời xin lỗi vì vừa rồi đổ oan cho tôi nhó.” Đầu óc cô tự động xóa cái câu “chỉ lần này thôi” của anh ngày hôm trước.
Chính vào lúc Giang Khác Chi đang định mở miệng thì cô đưa một tay ra bịt miệng anh.
“Tôi không đi dép, anh cũng đừng nói mấy lời nhảm nhí mất thời gian nữa, anh vẫn phải cõng tôi về mà thôi, tôi buồn ngủ quá rồi.”
Cô cứ như vậy mà bám vào người Giang Khác Chi, vừa nói vừa ngáp.
Sau khi Giang Khác Chi đứng im tại chỗ vài giây thì lẳng lặng kéo tay cô xuống rồi đành chấp nhận số phận mà cõng cô lên.
Lần này, anh đi thong thả hơn lần trước, Chung Hi ghé sát bên cổ anh, cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến.
“Giang Khác Chi, vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của anh hả?” Cô tiện miệng hỏi.
Thật ra, Chung Hi không có sở thích dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng có lẽ do cô đã quá buồn chán, chỉ có thể tìm thấy chút niềm vui từ người đồng hành duy nhất của mình.
Vì câu hỏi này của cô mà cơ thể Giang Khác Chi trở nên cứng ngắc, thậm chí bước chân đã khựng lại, đáp án đã quá rõ ràng, Chung Hi cũng chưa từng nhìn thấy anh đến gần bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ là cô không ngờ rằng phản ứng của anh lại lớn như vậy, nên cô đã lộ ra một nụ cười.
“Cũng không có gì—“
Nhưng Giang Khác Chi lại quả quyết cắt ngang lời nói của cô.
“Không phải.”
Sau khi nói xong, anh lại thấp giọng lặp lại lần nữa, “Không phải nụ hôn đầu.”