Chương 11: "Thầy ơi, tặng thầy một món tín vật đính ước.
"
Sau lễ Quốc Khánh, trường cấp ba sẽ tổ chức lễ hội nghệ thuật, học sinh dưới lầu sôi nổi tổ chức bán hàng từ thiện, tiệc trà, trong hội trường lớn còn biểu diễn những sân khấu kịch, bất quá mấy cái này đều không liên quan gì đến học sinh năm cuối, mấy lớp năm cuối đều ở trong một tòa nhà khác, ngăn cách bởi một hàng tre nhỏ, quả thực là một thiên đường ẩn hiện.
Tuy nhiên, cũng có những học sinh không chịu làm người ngoài cuộc muốn đi xem náo nhiệt, chẳng hạn như bọn Lý Nhiên.
Sau khi ra tiết, Lý Nhiên liền kéo Từ Dư chạy ra ngoài, bên ngoài nắng quá lớn khiến Từ Dư không mở mắt ra được, vẻ mặt cậu bình tĩnh, "Có gì vui vậy?"
Thế mới nói, trái tim thiếu niên dù không tình nguyện, vẫn muốn tham gia cuộc vui cùng bạn bè.
Buổi bán hàng từ thiện diễn ra trong nhà thi đấu, bọn Từ Dư vừa mới đi vào, mấy nữ sinh ở gần đó liền nhận ra, khi bọn họ học lớp mười một, cũng vào một lễ hội nghệ thuật, một số người đã thành lập ban nhạc, ở trên sân khấu hát liền ba bài, đủ để khiến bản thân người hát trở thành một nhân vật quan trọng, sau khi lên lớp mười hai, cậu cũng không chơi nữa.
Từ Dư lười biếng đi đến trước một quầy hàng nhỏ, trên kia đều bày những chiếc vòng tay thủ công, Từ Dư liếc mắt nhìn một cái, không có hứng thú quay đầu, nhưng cô bé ở phía sau đã gọi cậu lại, với âm lượng nhỏ, có chút khẩn trương, "Học trưởng, anh muốn mua cái này sao? Cái này dùng đá đậu đỏ xâu lại thành chuỗi, là loại thích hợp nhất để tặng người anh thích.
"
Từ Dư quay đầu lại, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra, "Người tôi thích?"
Cậu bước tới, cầm vòng tay lên, chuỗi hạt màu đỏ ở dưới ánh sáng có hơi phát sáng, Từ Dư suy nghĩ một chút rồi tháo chuỗi hạt trên cổ tay xuống, cậu hỏi: "Cậu có thể chia chuỗi hạt này với chuỗi hạt đậu đỏ kia thành hai cái vòng được không?"
Cô bé khựng lại một chút, sau đó cười nói: "Được.
"
Từ Dư đi ra khỏi quầy bán hàng từ thiện, chuông vào tiết liền vang lên, Lý Nhiên và những người khác định cúp tiết đi vào hội trường lớn để xem biểu diễn, tiết tiếp theo là của Chu Bùi, Từ Dư xua tay, "Tao còn phải thi vào đại học Thanh Hoa, chúng mày đi đi, bố trở về học.
"
Lý Nhiên "Xí" một tiếng, nhanh chóng kêu cậu lăn đi.
Từ Dư tăng nhanh tốc độ trở về phòng học, liền nhìn thấy Chu Bùi đứng trên bục giảng, cậu đứng ở trước cửa, thấy Chu Bùi đang cúi đầu nhìn giáo án, cố ý hét lên một tiếng "Báo cáo", tay Chu Bùi run lên, ngẩng đầu lên mơ màng nhìn cậu, anh không nhịn được lải nhải một câu, "Làm thầy giật cả mình, hét lớn như vậy làm gì, mau vào đi.
"
Các bạn trong lớp đều cười ồ lên, Từ Dư nhếch miệng, chậm rãi đi qua sau lưng Chu Bùi, còn duỗi tay nhéo eo thầy Chu một cái, thân thể Chu Bùi run lên, sau đó một chiếc vòng tay liền rơi vào túi Chu Bùi.
Chu Bùi cảm thấy túi quần của mình nặng nề, sau đó nghe được nam sinh ở phía sau thấp giọng nói: "Thầy ơi, tặng thầy một món tín vật đính ước.
"
Sau khi tan học, anh trở về văn phòng, thầy Chu, người nhận được tín vật đính ước của học sinh, ngồi xuống ghế, lấy vòng tay trong túi quần ra.
Trên chuỗi ngọc trơn bóng có xâu một viên đậu màu đỏ thẫm, anh véo hạt đậu đỏ kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, anh đeo chuỗi hạt lên cổ tay, giữa các hạt ngọc màu xanh lơ xen lẫn một chút đỏ thẫm, tôn lên cổ tay trắng như tuyết, còn rất đẹp mắt.
Nữ giáo viên ở bên cạnh vừa lúc đi tới, quét mắt nhìn qua một cái rồi cười, "Thầy Chu, đây không phải đậu tương tư sao? Có phải là thầy đang yêu không?"
Chu Bùi có chút xấu hổ, bỏ tay xuống bàn, lòng bàn tay áp vào đùi, hơi nóng, anh không nói lời nào, gật đầu qua loa xem như thừa nhận.
Nữ giáo viên lại nói thêm vài câu rồi cuối cùng cũng rời đi, Chu Bùi dựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Anh không có tiết vào buổi chiều, nên đã hẹn trước với bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Sức khỏe của Chu Bùi không được tốt lắm, bởi vì người thân có tiền sử về bệnh di truyền nên anh đặc biệt chú ý đến phương diện này, anh thu xếp đồ đạc, chào giáo viên ở trong văn phòng, sau đó rời đi.
Khi anh đến trước cửa lớp mười hai, đúng lúc là giờ ra chơi, bên trong vô cùng ồn ào, đi ngang qua cửa sổ, anh thấy Từ Dư đang dựa vào trong một góc, đầu gục xuống, dáng vẻ mệt rã rời.
Chu Bùi đi đến cửa sau, không một học sinh nào trong lớp phát hiện ra anh bước vào, Chu Bùi bước đến sau lưng Từ Dư và vỗ nhẹ lên vai cậu, Từ Dư ngồi nghiêng ghế sang một bên, tai đeo tai nghe, đầu cậu cũng không nâng lên, nói một câu: "Đừng làm phiền tôi.
"
Lý Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thầy Chu đang đứng ở sau lưng Từ Dư, hắn hơi trợn to mắt, vỗ vào tay Từ Dư, Từ Dư xốc mí mắt lên, không kiên nhẫn nhìn hắn: "Làm gì vậy?"
Lý Nhiên chỉ về phía sau, Từ Dư cau mày, xoay người lại, sau đó đột ngột đứng lên, rút tai nghe ra và nhìn Chu Bùi, "Thầy!"
Trong giọng nói của cậu mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ, cậu tiến lên một bước, nắm lấy tay Chu Bùi, thân thể Chu Bùi cứng đờ, trở tay giữ chặt Từ Dư, "Ra bên ngoài đi, thầy muốn nói chuyện với em.
"
Từ Dư nhếch khóe miệng, ném điện thoại lên bàn, nhướng mày nhìn Lý Nhiên, hết sức phấn khởi đi theo phía sau Chu Bùi.
Lý Nhiên nhìn bọn họ, có cảm giác như một con gấu đang dẫn theo một con hổ, đi dạo bên ngoài.
Ở bên ngoài, Chu Bùi đưa Từ Dư đến cửa sổ ở lối vào của hành lang, Chu Bùi nâng tay lên, lắc lắc cổ tay mang vòng tay trước mặt học sinh của mình.
Từ Dư nắm chặt cổ tay anh, nâng tay của mình lên, toàn thân đều thấy cảm động, cậu cười nói: "Thầy ơi, thầy có thích nó không?"
Dưới mí mắt Chu Bùi nổi lên hai mảng đỏ, anh thì thào: "Thích.
"
Từ Dư nghe xong liền rất vui vẻ, ôm Chu Bùi không buông tay, Chu Bùi hơi đẩy cậu ra một chút, nói với cậu: "Chiều nay thầy không có ở trường, thầy đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, em vào học phải ngoan một tí, không được ngủ.
"
"Đi kiểm tra sức khỏe? Khi nào thì thầy về?"
"Thầy không trở về trường, kiểm tra sức khỏe xong, trực tiếp trở về nhà.
"
"Vậy tan học em trực tiếp đến nhà thầy.
" Từ Dư dừng một chút, không có ý tốt mà nói: "Thầy ơi, em còn rất nhiều câu hỏi không hiểu cần hỏi thầy.
"
! ! ! !
Chu Bùi kết thúc buổi kiểm tra sức khỏe từ trong bệnh viện đi ra, phải mất ba ngày làm việc mới có báo cáo kết quả xét nghiệm, vì kiểm tra sức khỏe nên anh không ăn sáng, lúc này bụng đói cồn cào, nên tìm một quán ăn ở gần bệnh viện rồi đi vào.
Gọi hai món xong, Chu Bùi ngồi ở bên cửa sổ, thực sự rất đói, cầm hạt dưa trên bàn nhấm nháp, một lúc sau, đồ ăn được dọn lên, Chu Bùi vừa định gắp một miếng, trước mặt liền rũ xuống một bóng người, ghế dựa đối diện bị kéo ra, anh nghe thấy giọng nói của Cao Khoát.
Cao Khoát đưa vợ đến bệnh viện làm kiểm tra, vợ hắn đã mang thai được ba tháng, phát hiện vào nửa tháng trước, khiến Cao Khoát hạnh phúc một trận.
Lúc này đây, vợ của hắn còn đang ở trong bệnh viện làm kiểm tra, hắn tình cờ ra ngoài ăn chút gì đó, không ngờ lại gặp Chu Bùi ở đây, nhưng nghĩ lại thì cũng không đáng ngạc nhiên lắm vì cũng sắp đến ngày kiểm tra sức khỏe hàng tháng của Chu Bùi.
Khi Cao Khoát bước vào quán ăn, liền chú ý tới Chu Bùi, Chu Bùi mấy ngày nay trải qua vô cùng thư thái, sắc mặt của anh trông tốt hơn nhiều so với lúc chia tay, anh đang ngồi, cúi đầu bóc hạt dưa, ngón tay rất thon, rất trắng, tay cầm vỏ hạt dưa màu đen, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm lần nữa.
Cao Khoát đi về phía anh, đứng trước mặt, gọi tên của anh, Chu Bùi ngẩng đầu lên, sắc mặt liền thay đổi.
"Em có phiền nếu anh ngồi ở đây không?" Cao Khoát không chờ Chu Bùi trả lời, liền ngồi xuống.
Chu Bùi liếc hắn một cái, trong tay cầm đôi đũa, vốn đang muốn gắp miếng thịt chua ngọt, đột ngột chuyển hướng, trở về trong chén của mình, anh đặt đũa xuống, Chu Bùi nhìn Cao Khoát, mày nhăn lại, hỏi hắn: "Có chuyện gì sao?"
Cao Khoát gọi người phục vụ lại, gọi thêm vài món ăn, nói rằng hắn sẽ ăn cùng Chu Bùi, Chu Bùi thấy hắn từ đầu đến cuối cũng không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng buồn bực, anh ném đôi đũa xuống, đứng dậy, "Anh muốn ăn thì tự mình ăn, tôi không muốn ăn với anh.
"
Anh quay đầu về phía người phục vụ ở bên cạnh nói: "Tôi chưa đụng đến thức ăn ở trên bàn, nhường cho vị tiên sinh này.
"
Nói xong, anh muốn đi, Cao Khoát liền đứng dậy, có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn thấy Chu Bùi như thế này, có chút sửng sốt, hắn kéo tay Chu Bùi, Chu Bùi giãy giụa hai cái, Cao Khoát nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay Chu Bùi, cười nói, "Còn mang đậu tương tư?"
Chu Bùi đột ngột rút tay về, hít vào thở ra hai lần, người ở trong quán đều nhìn bọn họ, người phục vụ cũng thấy xấu hổ, anh không muốn khiến cho cảnh tượng trông xấu hổ như vậy.
Chu Bùi một lần nữa ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Cao Khoát, có chuyện gì với anh vậy? Mau nói xong rồi đi đi.
"
Cao Khoát cảm thấy Chu Bùi đã thay đổi, bất quá sự thay đổi này cũng có thể lý giải, là do hắn phản bội Chu Bùi, nhưng nói cho cùng thì cũng là mười năm cảm tình, sau khi chia tay Chu Bùi, hắn vẫn chú ý đến động thái của Chu Bùi, chỉ là mọi phương thức liên lạc đều bị cắt đứt, những gì hắn biết được cũng không nhiều lắm.
Nếu không phải lần trước thấy Chu Bùi đi cùng một nam sinh, Cao Khoát đã nghe được tên của nam sinh kia, trở về điều tra một phen, hắn quả quyết không thể tưởng tượng được, lá gan Chu Bùi bây giờ lại lớn như vậy.
Cao Khoát nhìn Chu Bùi, thầy Chu làm ra vẻ mặt người sống chớ lại gần, hắn thở dài trong lòng, nói: "Hà tất phải như vậy? Anh cũng sẽ không làm hại em.
"
"Anh đã hại tôi thê thảm rồi.
"
Chu Bùi lạnh mặt, trả về một câu.
Cao Khoát sửng sốt, trong lòng có chút đau, hắn dừng một chút, cố nén giọng nói: "Anh đã điều tra qua, đứa trẻ kia là học sinh của em, Chu Bùi, sao em càng lớn càng không ra gì.
"
Chu Bùi vừa nghe thấy, cả người liền chấn động, đáy mắt anh lóe lên sự sợ hãi, nhưng khi nghe thấy hai chữ "lớn lên", Chu Bùi liền cười, anh mỉa mai mà nhìn Cao Khoát, nói: "Tôi không muốn lớn lên.
"
Chu Bùi nói xong câu đó, liền cúi đầu, anh nghe Cao Khoát trách cứ, nhớ lại trước kia, khi bọn họ vừa mới tốt nghiệp, Cao Khoát ở bên ngoài thực tập, ngày nào cũng chịu đựng đến khuya, tối trở về liền ôm lấy Chu Bùi, nói với Chu Bùi, Bùi Bùi à, làm giáo viên là tốt rồi, không cần tiếp xúc với bên ngoài, vĩnh viễn ở trong tháp ngà (*), cứ luôn như vậy đi, đừng lớn lên, trở thành người lớn không có gì tốt, quá mệt mỏi.
(*) tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Cao Khoát, người đã trở thành người lớn, đang chỉ trích anh, nói rằng anh vì cái gì còn chưa chịu lớn.
Hắn có tư cách gì?.