Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 2: Chương 2




Chương 2: "Bài kiểm tra tại lớp của con thỏ Chu.


Sau khi Chu Bùi kết thúc tiết học đầu tiên, liền vội vàng đi tới văn phòng.

Trường cấp ba có lực lượng giáo viên hùng hậu, cấu trúc giảng dạy không thể so sánh với các trường trước đây của Chu Bùi, nói cách khác, sau khi anh bị trường học trước kia sa thải, thế nhưng anh vẫn có thể đến đây với tư cách giáo viên chủ nhiệm, vẫn là dựa vào Cao Khoát.

Cao Khoát chia tay với anh, còn hại anh bị trường học sa thải, đại khái là cảm thấy áy náy với anh, liền dựa vào quan hệ, giúp Chu Bùi vào làm ở trường cấp ba.

Chu Bùi theo hắn mười năm, cuối cùng nhận lại được một căn nhà và vị trí giáo viên chủ nhiệm của một trường cấp ba, ngẫm lại thì đổi cũng đáng giá nha.

Vị trí của Chu Bùi nằm cạnh cửa sổ, bàn làm việc sạch sẽ đang chờ anh sắp xếp lại mọi thứ, mấy giáo viên nữ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi và nho nhã như vậy, đều chạy tới nói chuyện cùng với anh, họ đối với đồng nghiệp mới rất nhiệt tình, tiếp đón bằng cách buổi tối cùng nhau đi ăn cơm.

Chu Bùi cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ thực sự khác biệt, thoải mái, vui vẻ, khiến người cảm thấy hạnh phúc.

Mấy giáo viên bởi vì đợi lát nữa còn có tiết, liền cùng anh hàn huyên mấy câu, sau đó mọi người rời đi hết.

Chu Bùi sửa sang lại vật dụng cần dùng của mình, sau khi sắp xếp xong, lấy hồ sơ của học sinh ra bắt đầu lật xem.

Anh vừa rồi nghe mấy giáo viên nói, tiếp nhận cái lớp này, là một lớp nổi tiếng dễ quản, không phải vì có nhiều học sinh ưu tú, mà là không cần phải quan tâm đến những học sinh này, thành tích hay tỉ lệ lên lớp gì tất cả đều không cần phải quan tâm, chỉ cần đảm bảo họ đừng vi phạm, mỗi ngày đi học đủ là được rồi.

Ngay lúc Chu Bùi nghe xong còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, nghi hoặc nói: "Thế bọn họ tới trường để làm gì?"
"Hỗn nhật tử bái, trong nhà có tiền, chuyện gì cũng thương lượng được, này không là gì, mới vừa lên năm thứ ba trung học, đã có một nửa lớp xuất ngoại.

"
Chu Bùi nghe xong, tâm tình phức tạp, anh xuất thân từ một gia đình bình thường, anh đã tự mình từng bước một học tập nghiên cứu, hiện tại vừa nghe đến lời này, liền nhịn không được cảm thán, phú quý từ thiên mệnh, thật sự có người vừa sinh ra trong tay đã nắm chìa khóa vàng.

Anh dựa vào trên ghế, cúi đầu lật xem hồ sơ, đảo qua những khuôn mặt non nớt, đột nhiên động tác xốc trang giấy lên ngừng lại, tầm nhìn rơi vào một chỗ.

Trên bức hình nền màu xanh lam, khóe mắt nam sinh hơi rũ xuống, lông mi rất dài biếng nhác mà gục xuống ở mí mắt, mắt một mí, sống mũi cao, thời điểm chụp ảnh, cằm khẽ nâng lên, cả khuôn mặt đều tràn ngập ý tứ bố mày đang rất mệt, rất buồn ngủ, đừng tới chọc ta.

Còn non nớt, không biết che giấu cảm xúc, không giống đêm qua, mặc một cái áo sơ mi đen, cầm ly rượu, mặt mày mang ý cười, tự biết mình đẹp, không kiêng nể mà tản ra mị lực mê người.


Chu Bùi ngơ ngẩn mà nhìn bức ảnh hai tấc kia, đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang, Chu Bùi hoảng hốt một chút, phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn qua, trong văn phòng chỉ có một mình anh, ngoài cửa truyền đến thanh âm nam sinh, "Thưa thầy, em có thể vào không?"
Chu Bùi nói lớn: "Vào đi.

"
Nam sinh đẩy cửa ra, Chu Bùi tiện tay đặt hồ sơ tài liệu ở một bên, anh nâng mắt lên, cả người liền ngây ngẩn.

Nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi cùng quần dài, nhướng mày nhếch môi, lắc lắc tay với anh, "Chào, thầy Chu!" 
Sắc mặt Chu Bùi biến đổi, anh nhìn đối phương, mím môi, vô cùng xấu hổ.

Đêm qua quả thật là vô cùng hoang đường, anh uống rất nhiều rượu, đầu óc đều không thanh tỉnh, ở trong nhà vệ sinh của quán bar, hôn môi với đứa trẻ trước mặt, may mắn không có làm đến bước cuối cùng, này xem như an ủi đi, lưng Chu Bùi tựa vào ghế, thở dài trong lòng.

"Có chuyện gì sao, Từ Dư?"
Nam sinh nghe tên của mình, nhướng mày, đem chồng vở trong tay đến trước bàn của Chu Bùi, cậu cười nói: "Đây là bài tập hè của lớp, là cô Lý đã giao vào cuối học kỳ trước, chúng em đã làm xong, thầy, em đặt ở đây nhé.

"
Chu Bùi "A" một tiếng, anh nhìn đống vở kia, phản ứng lại, vội vàng gật đầu, "Được, được, để ở đó đi, lát nữa thầy sẽ xem.

"
Từ Dư liền cười, đặt chồng vở lên bàn, liền xoay người rời đi.

Chu Bùi nhìn bóng lưng Từ Dư, thấy cậu đi đến ngoài cửa, lại quay đầu vào, quy củ mà nói, "Thầy, gặp lại sau", rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, Chu Bùi tức khắc nhẹ nhàng thở ra trong lòng, xem ra tính tình của Từ Dư cũng không tệ lắm, tuy rằng ham chơi, nhưng hẳn sẽ không làm ra chuyện khác người.

Ngoài cửa, Lý Nhiên đang đợi ở bên ngoài hàng lang, thấy Từ Dư đi ra, liền hai ba bước chạy tới, hắn có chút tò mò, bắt lấy cánh tay Từ Dư, "Thế nào, phản ứng của thầy như thế nào?"
Từ Dư nhướng mày, cong khóe miệng, "Còn có thể phản ứng như thế nào, sợ tới mức lỗ tai thỏ đều dựng thẳng lên.

"
Cậu hồi tưởng lại phản ứng của Chu Bùi vừa rồi khi nhìn thấy mình, khóe mắt anh đỏ hoe, khuôn mặt trắng nõn, cả người liền như một con thỏ sợ hãi, trông rất đáng thương.

Cậu cảm thấy thú vị, người thầy này cũng quá đáng yêu rồi, tâm tình Từ Dư không tồi, chậm rì rì trở lại phòng học, cũng không ngủ, dựa vào vách tường, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ sau cơn mưa.

Buổi chiều còn có một tiết của Chu Bùi.

Chu Bùi đối với học sinh lớp này mới chỉ là hiểu biết sơ bộ, tuy rằng có mấy giáo viên ở bên nói rằng, không cần phí quá nhiều tâm tư vào bọn họ, nhưng Chu Bùi vẫn kiên định làm tròn trách nhiệm của mình.

Anh dành một buổi sáng để làm một đề kiểm tra, photo hơn 20 bản, để học sinh làm bài kiểm tra vào tiết chiều nay.

Học sinh ghét nhất là làm bài kiểm tra, mọi người đều than vãn phàn nàn, bài kiểm tra được chuyền từ trước ra sau, Lý Nhiên ném bài kiểm tra lên bàn Từ Dư, Từ Dư đang nằm trong góc ngủ bù, cậu mở mắt ra, đổ ập xuống chính là một bài kiểm tra, cậu nhăn mặt, nâng cằm lên, chậm rãi ngẩng đầu, "Này là cái gì?" 
"Bài kiểm tra tại lớp của con thỏ Chu.

" Lý Nhiên đã cấp cho Chu Bùi một cái danh hiệu vang dội, Từ Dư nghe ba chữ kia liền cười, cậu cầm bài thi, chống cằm, nhìn Chu Bùi đang cúi đầu trên bục giảng.

Làn da của thầy Chu thật trắng, tóc đen nhu thuận dán vào trên má, đôi mắt thật xinh đẹp, nếp gấp hai mí mắt rất to, khi anh nhìn người khác đều hiện ra một bộ dáng ngốc manh, làm người nhịn không được muốn chọc ghẹo.

Từ Dư cứ như vậy nhìn một lát, có lẽ ánh mắt của cậu quá mức mãnh liệt, bị Chu Bùi nhận ra, anh ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Dư, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Bùi sửng sốt, lập tức dời mắt đi, vành tai đỏ lên.

Từ Dư dựa lên tường, bả vai run rẩy, cúi đầu, nhịn cười đến đau bụng.

"Thời gian làm bài là nửa tiếng, đều là những câu hỏi cơ bản, tất cả các em đều phải làm, làm xong không cần nộp bài, đổi bài với bạn học bên cạnh, thầy đọc đáp án, sau đó các em giúp bạn sửa lỗi một chút.

"
Thanh âm Chu Bùi thực mềm, không có một chút uy nghiêm mà giáo viên nên có, lúc anh nói những lời này, đều mang theo ngữ khí dò hỏi, quả nhiên, học sinh ngồi phía dưới lại trở thành một đám ồn ào, lải nhải.

"Thật là phiền, còn phải sửa lỗi, tùy tiện làm một chút cũng đừng sửa lỗi đi.

"
"Đúng vậy, đúng vậy, cũng đâu phải học sinh tiểu học.

"
"Ai, các em bình tĩnh, không chấm chéo thì không chấm chéo, đợi lát nữa thầy sửa bài, các em tự sửa vào bài của mình.

"
Thế mà thật sự nhượng bộ, ngữ khí Chu Bùi mềm mại, Từ Dư nghe thấy không khỏi nhíu mày.

Lý Nhiên cầm bút để bói, chọn trúng cái nào liền điền cái đó, hắn vừa mới viết xong một cái đáp án, phía sau lưng bị chọc chọc, hắn xoay đầu, thần ngủ ở phía sau ngáp một cái, Từ Dư hé nửa con mắt, hỏi: "Có bút không?"
"Có, một cây.

" Lý Nhiên cầm bút trong tay quơ quơ trước mắt Từ Dư, "Nếu không tao cho mày mượn cây này.

"
Các bạn học nữ ở bên cạnh sớm đã nghe được động tĩnh của bọn họ ở bên này, sôi nổi móc ra túi đựng bút, sẵn sàng cho mượn.

Từ Dư liếc mắt nhìn xung quanh một cái, chậm rãi giơ tay lên, lưng dựa lên ghế, chân bắt chéo, lười nhác nói: "Thầy, em không có bút.

"
Chu Bùi vừa rồi phát ngốc trong chốc lát, lúc này bị gọi một tiếng, nghiêng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt cười tủm tỉm của Từ Dư.

Vừa rồi biểu hiện của Từ Dư ở văn phòng thật sự là ngoan ngoãn, hiểu chuyện, anh liền ngẫu nhiên xếp đứa trẻ này vào nhóm những đứa trẻ ham chơi, nhưng kỳ thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe cậu nói như vậy, liền đi đến, trực tiếp đưa bút máy của mình cho cậu, "Trước cầm viết đi.

"
Anh đến gần chút, cúi đầu nhìn Từ Dư, Từ Dư nâng tay lên, tay áo tuột khỏi cổ tay, để lộ một chuỗi hạt ngọc trên cổ tay, cậu tiếp nhận cây bút máy màu bạc kia, đầu ngón tay khẽ chạm lòng bàn tay Chu Bùi, lặng lẽ xẹt qua, có chút lạnh.

"Cảm ơn, thầy Chu.

"
Cậu nói, liền cúi đầu, vùi đầu bắt đầu làm bài kiểm tra.

Chu Bùi gật đầu, đi về phía bục giảng.

Lý Nhiên hiểu rất rõ tâm tư của Từ Dư, hắn có thể nhìn thấy nó từ trong mắt cậu, mỗi lần Từ Dư cảm thấy hứng thú với một người nào đó, muốn chơi đùa một chút, cậu chính là bộ dáng này, đuôi lông mày sẽ mang theo ba phần tình ý, như là muốn nhấn chìm người vào bên trong.

Lý Nhiên khom lưng, co rúm người ở phía trước cười trộm, nhìn Chu con thỏ đi xa, hắn quay đầu lại, giơ ngón tay cái với Từ Dư, "Người anh em, hay lắm.

"
Từ Dư nhướng mày nhìn hắn, "Quay lên đi, đừng có cản trở bố mày làm bài kiểm tra.

"
Nói là làm bài kiểm tra, nhưng thực ra chỉ là ngơ ngác.

Hai năm cấp ba này của Từ Dư, mỗi tiết học cơ hồ đều nằm ngủ, cậu lười biếng đến thành thói quen, hễ là đọc sách đầu liền đau, ngày thường chỉ thích chơi nhạc cụ, chơi game, không có cái nào đứng đắn, người trong nhà cũng mặc kệ cậu.

Vì thế, cậu cầm bút máy của Chu Bùi, so so4ng từ trong ra ngoài, cuối cùng ở đuôi của bút máy, sờ được hai chữ cái nhô lên! ! ZP (*), Từ Dư cong khóe miệng, lòng bàn tay ấn hai chữ cái kia, không chịu buông tay.


(*) Chu Bùi phiên âm tiếng Trung là Zhou Pei.

Bài kiểm tra bị cậu điên cuồng điền lấp trong mười phút cuối, trắc nghiệm đều chọn đáp án C, câu hỏi đúng sai đều mắc lỗi đánh máy, gặp phải câu cần điền từ, Từ Dư liền tùy tiện viết mấy chữ, vài nét bút ít ỏi, xem như là đã làm xong.

Dù sao bài kiểm tra này cũng không cần nộp, Từ Dư chống cằm, nhìn trang giấy lộn xộn do cậu gây ra.

Cậu còn vẽ con thỏ ở phía trên, tai thỏ thật dài, trên mặt có hai vết đỏ ửng, chớp chớp đôi mắt to theo phong cách truyện tranh, nhìn đến vui vẻ, có chút giống Chu Bùi.

30 phút trôi qua, tính đến lúc tan học còn có 10 phút, Chu Bùi nghĩ nghĩ, sửa bài cũng không kịp rồi, dứt khoát thu bài lại, anh đã nghĩ kỹ qua, tiết sau phát bài là được.

Anh gọi người đại diện lớp và lớp trưởng, yêu cầu họ thu bài kiểm tra, lúc này, nhóm học sinh vừa rồi điền bừa lại là một mảnh kêu rên.

"Sao thầy không nói sớm, em toàn viết bừa.

"
"A, sớm biết như vậy đã làm nghiêm túc.

"
"Không sao, không sao, bài kiểm tra này không tính điểm, thầy sẽ tự mình xem.

"
Chu Bùi đứng ở trên, ôn tồn nói.

Từ Dư còn chưa phản ứng lại, cậu cúi đầu, mắt nhìn bài làm của mình, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt con thỏ ở trên cùng, kiêu ngạo nhất là, cậu còn viết một chuỗi chữ ở bên cạnh.

Con thỏ Chu, ha ha ha!
Ba chữ "Ha", cậu quả thực cảm thấy thẹn, hơi trợn to mắt, vừa định dùng bút gạch đi, lớp trưởng đã đi tới, trực tiếp cầm lấy bài kiểm tra của cậu, "Từ Dư, đừng viết nữa, thầy chỉ nhìn sơ qua thôi, không có việc gì.

"
Từ Dư trơ mắt nhìn bài làm của mình bị người cầm đi, cậu há miệng, lập tức đứng lên, duỗi tay ở giữa không trung, "Cậu! ! "
Vừa mới nói được chữ "Cậu", Chu Bùi liền nhìn về phía cậu, "Làm sao vậy, Từ Dư?"
Từ Dư mím môi, nhìn lớp trưởng cầm một xấp bài kiểm tra, giao cho Chu Bùi, thầy Chu sắp xếp lại bài kiểm tra, gấp lại bỏ vào trong cặp, mặt mày anh mềm mại, tò mò nhìn Từ Dư.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, Từ Dư nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, cậu nâng tay lên, nhẹ nhàng phất phất, hữu khí vô lực nói: "Không có việc gì.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.