Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 25: Chương 25




"Nhưng......!Cho dù cậu trưởng thành, cũng đâu có liên quan tới tôi?" Chu Bùi nghiêm túc mà nhìn Từ Dư, anh nhìn sắc mặt Từ Dư càng trắng hơn, cho đến khi tia huyết sắc cuối cùng rút đi, anh nhẹ giọng nói: "Sự việc năm đó, dù cho cậu có trưởng thành hay chưa, cậu vẫn như cũ làm tổn thương tôi, tôi không nghĩ đến việc tha thứ cho cậu, không liên quan đến việc cậu có trưởng thành hay không."
Đó là điều cuối cùng Chu Bùi nói với Từ Dư trong chuyến đi đó.

Tối hôm đó, Từ Dư loạng choạng rời khỏi phòng Chu Bùi, biểu tình rất là cô đơn.

Chu Bùi tự mình mở cửa cho cậu, nhìn cậu rời đi, anh định nói với Từ Dư, đừng tới tìm mình nữa, nhưng câu nói kia đến cuối cùng lại nghẹn ở trong cổ họng, anh thở dài, chậm rãi đóng cửa lại, lưng đè lên ván cửa, đầu mơ màng trướng trướng, bên tai dường như có tiếng rên rĩ ầm ĩ.

Chu Bùi rất mệt, không phải thân thể mệt, mà là trong lòng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, rồi lại không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt sắp khóc của Từ Dư.

Anh cảm thấy chán ghét chính mình như thế này, anh ghét nhất là dây dưa không rõ cảm giác sai lầm, dù có ăn năn hối cải thì quá khứ cũng không thể trở về như lúc ban đầu, anh không muốn quay đầu lại.

Trong những ngày du lịch tiếp theo, anh không gặp lại Từ Dư, Chu Bùi thanh tĩnh chơi vài ngày, rồi sau đó từ Iceland đến Phần Lan, ở lại đó hai ngày, mới khởi hành về nước.

Về đến nhà, hơn một tuần nay trong nhà không có thông gió, hơn nữa là ngày hè, mùi không được tốt lắm, Chu Bùi mở cửa sổ để không khí lưu thông.

Vì thời tiết quá nóng, Chu Bùi quá lười nấu nướng, cũng không muốn đi ra ngoài ăn, liền gọi cơm hộp.

Cơm hộp anh gọi là cơm gà cà ri, đặt món xong thì 15 phút sau đã được giao đến tận nơi, Chu Bùi ăn cơm xong, nằm ngửa trên đệm mềm dưới đất, gió từ điều hòa thổi rào rạt, Chu Bùi cảm thấy có chút lạnh, lại bởi vì ăn no, anh lười biếng kéo thảm lông trên sô pha xuống, đắp ở trên người, vùi mặt vào trong thảm lông mềm mại, khép lại mí mắt, hỗn loạn chìm vào giấc ngủ.


Ngày hè vào ban đêm, tiếng ve kêu không ngớt, mặt trăng như hình cánh cung, ánh sáng tản mạn che kín trời cao.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, nam nhân nằm nghiêng trên tấm nệm mềm mại cuộn tròn thành một quả bóng, trên bàn là hộp cơm trống rỗng.

Thời gian cứ như trôi thật chậm nhưng cũng thật mau, ban đêm một người một mình là dùng kim giờ để bước, ban ngày trà trộn vào trong đám người là dùng kim giây chuyển động.

Một người một chỗ chính là như vậy, hoàn toàn không muốn cử động, chỉ tham ngủ, khi chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau liền tới, vì thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy rốt cuộc cũng chịu đựng được một ngày.

Chờ lúc Chu Bùi tỉnh dậy, bầu trời vẫn còn tối, anh liếc nhìn điện thoại trên bàn, mới 11 giờ.

Chu Bùi ngáp một cái, chầm chậm đứng dậy, thu thập hộp cơm, xách theo túi đựng rác đi ra cửa, đi đến thùng rác ở đầu cầu thang, ném rác xong, Chu Bùi muốn xoay người, lại đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn vào bóng tối, có một bóng người mơ hồ, trong lòng anh căng thẳng, vội vàng xoay người, bước vào nhà của mình.

Đi vào trong nhà, Chu Bùi đóng cửa lại, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh hồi tưởng lại bóng đen ở lối vào hành lang, liền cảm thấy lạnh sống lưng, đó là ai? Tại sao lại ở đó? Tại sao không lên tiếng? Tại sao đứng bất động? Đủ loại liên tưởng, làm anh càng nghĩ càng sợ.

Tối hôm đó, Chu Bùi ngủ không ngon chút nào, tâm tư anh vốn thâm trầm, nếu có một chút việc nhỏ cũng không ngủ được, lấy di động ra xem tin tức một hồi, đôi mắt chua xót, mới bức bách chính mình bình tĩnh tâm tình lại.


Lên giường đi ngủ đã là bốn giờ sáng, may mắn bây giờ là kỳ nghỉ hè, cũng không cần phải đi dạy.

Ngày hôm sau, anh ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại.

Bởi vì ngủ muộn nên Chu Bùi đau đầu kinh khủng, Chu Bùi nằm trên gối chờ đầu hết đau, lúc này lại nghe thấy "Cạch" một tiếng, Chu Bùi sửng sốt, lập tức từ trên giường bò dậy.

Anh bước tới của, thấy cửa nhà mình bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài, anh sợ tới mức tay chân lạnh toát, trực tiếp lao tới, dùng tay chống lại ván cửa, người đẩy cửa đại khái là không có phản ứng gì, nhẹ buông tay, Chu Bùi trực tiếp đập thẳng vào cửa.

Anh đóng cửa lại, trực tiếp gài khóa an toàn ở lớp trong, Chu Bùi ngơ ngẩn nhìn cánh cửa, một lúc lâu mới định thần lại, trên người đã ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn là một tên ăn trộm đi.

Chu Bùi ở trong lòng nghĩ mà sợ, tên trộm này chắc cho rằng ngày thường không có ai ở nhà, tối hôm qua có lẽ là điều nghiên địa hình, nhưng không ngờ tới là anh ở nhà, suy nghĩ như vậy, Chu Bùi vừa toát một thân mồ hôi lạnh, lại thấm ra một tầng nữa.

Anh xoay người liền đi báo nguy, cảnh sát dò hỏi chi tiết sự tình, nhưng vì anh không bị thương và trong nhà cũng chưa bị trộm gì nên không thể lập hồ sơ.


Chu Bùi cũng không biết làm gì, anh liền nghĩ đến việc lấy video giám sát từ bên bất động sản, nhưng không ngờ tới, camera trước cửa nhà anh thế nhưng trùng hợp lại bị hỏng, bất động sản nói sẽ nhờ bảo an ở phụ cận nhà anh đi xung quanh vài vòng, hệ số an toàn trong tiểu khu vẫn đều luôn rất cao, chưa bao giờ có chuyện trộm cắp khiến Chu Bùi cảm thấy an tâm.

Sau khi Chu Bùi trở về, nghi thần nghi quỷ qua một tuần, nhưng lại không có phát sinh cái gì bất thường, đảo mắt liền sắp đến khai giảng, tuy nói tiểu học so với cao trung áp lực ít hơn một tí, nhưng cũng không thể chậm trễ, Chu Bùi liền bắt đầu soạn bài cho học kỳ mới, rồi dần dần đem chuyện này ném ra sau đầu.

Hôm nay, Chu Bùi mua một ít đồ ăn ở cửa hàng đồ ăn ngon bên ngoài, chân gà om của cửa hàng đó rất ngon, Chu Bùi mua nhiều một chút và mua vài lon bia, anh định thư giãn với một chút bia lạnh vào buổi tối.

Về đến nhà, dùng chìa khóa mở cửa, anh dừng lại một chút, thế mà phát hiện cửa nhà không khóa.

Chu Bùi ngẩng đầu, đặt tay lên nắm cửa, anh phát giác không đúng, nhưng đã quá muộn.

Cửa nhà bị kéo ra từ bên trong, một nam nhân vóc dáng cao lớn, vẻ mặt dữ tợn cúi đầu nhìn anh, Chu Bùi lui về phía sau, muốn chạy đến cửa thang máy, đối phương cũng nóng nảy, bắt lấy cánh tay Chu Bùi, Chu Bùi giãy giụa kịch liệt.

Trên làn da cánh tay trắng nõn, bị đối phương bắt lấy mà có hai vết máu, món kho rơi trên mặt đất, nước kho bắn tung tóe khắp sàn, anh kinh sợ hét lên, đối phương lại một phen chế trụ cổ anh.

"Không được nhúc nhích."
Thân thể Chu Bùi chấn động, liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy lưỡi dao bạc lóe ánh sáng lạnh băng đang để trên eo chính mình, cả người anh cứng đờ, run rẩy nói: "Ngươi muốn tiền, cầm hết đi, tôi sẽ không báo cảnh sát."
Tên cướp cúi đầu nhìn anh, hắn nhếch mép cười, vẻ mặt dữ tợn thích thú, hắn nói: "Nếu mày không trở lại, còn có thể tránh được một kiếp."
Trái tim Chu Bùi trầm xuống, anh biết người này có lẽ không phải đơn thuần muốn ăn trộm đơn giản như vậy.

Ngay khi tên cướp kéo Chu Bùi vào nhà, thang máy "Đinh" một tiếng, mắt Chu Bùi sáng rực, anh quay đầu nhìn lại nhưng tên cướp đã giữ chặt tay anh.


Cửa thang máy mở ra, một nam nhân từ trong đi ra, Chu Bùi mở to mắt, bắp thịt toàn thân như đông lại thành băng, anh hô hấp dồn dập nhìn người đi tới.

Từ Dư không ngờ tới, khi bước ra khỏi thang máy, thứ mà cậu nhìn thấy là như thế này, cậu ngẩn ngơ, sau đó cơ thể phản ứng đầu tiên, liều mạng lao về phía trước, tên cướp sửng sốt, còn Chu Bùi thì phóng vụt đi.

Cậu vung khuỷu tay thật mạnh hướng lên trên, trúng hàm dưới của tên cướp, người nọ bị đau, lưỡi dao văng mạnh ra phía ngoài.

Từ Dư hô một tiếng "Thầy", rồi lao tới ôm lấy Chu Bùi, cậu dùng lưng bảo vệ Chu Bùi, một tay bắt lấy cánh tay tên trộm rồi vặn xuống, chỉ nghe được tiếng xương cốt răng rắc.

Tên cướp gào lên đau đớn, Từ Dư mặt vô biểu tình, cậu xoay người cố trụ cổ của tên cướp, dùng sức kẹp mạnh.

Tên cướp rất to lớn, Từ Dư rất khó làm được điều này, tên cướp cầm một con dao nhỏ trên tay, đột nhiên đôi tay dùng sức tránh ra, Từ Dư chỉ cảm thấy có một vũ khí sắc bén ập vào mặt mình, cậu nâng tay lên chắn lại, sau đó bụng dưới lạnh lẽo.

Cậu chưa kịp phản ứng lại thì tên cướp dùng sức đẩy cậu ra, trốn vào hành lang tối tâm, cuống quýt chạy trốn.

Từ Dư ngã trên mặt đất, bên tai ầm ầm, mơ màng trướng trướng không nghe rõ.

"Từ Dư, em không sao chứ?" Chu Bùi chạy tới, ôm chặt Từ Dư, tay chạm vào thân thể cậu, cúi đầu nhìn xuống, thân thể tức khắc cứng đờ.

Anh ngơ ngẩn nhìn màu đỏ tràn ra từ bụng Từ Dư, thần sắc anh lo sợ không yên, Từ Dư gắt gao đè lên bụng mình, cậu thở hổn hển một hơi lớn, ngẩng đầu nhìn Chu Bùi, giọng nói đứt quãng, mỏng manh, "Thầy, anh không sao chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.