Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 12



Theo tiếng động cơ gầm gừ, cảm giác tốc độ mãnh liệt ập tới.

Quả nhiên phải thực tế lái xe mới biết xe ngon hay dở. Mới chỉ chạy mấy trăm mét, Lâm Dục Thư đã cảm nhận được cái gì gọi là bậc thầy độ xe.

So với Civic, cảm giác lái của chiếc GTR này trầm ổn hơn nhiều, nhưng cũng vì đầu xe nặng hơn mà nhiều lần khi phóng qua khúc cua, Lâm Dục Thư suýt nữa ăn shit.

Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lâm Dục Thư không muốn biểu hiện không tốt trước mặt Tống Khải Minh. Lâu lắm mới lái xe của người khác, lái không tốt thì thật chẳng ra gì. Y tập trung tinh thần, nhanh chóng xử lý vấn đề đầu xe.

Đáng tiếc niềm vui luôn ngắn ngủi, không bao lâu sau, hai người đã đến đài ngắm cảnh trên đỉnh núi.

“Cảm giác thế nào?” Tống Khải Minh bước xuống xe, cùng Lâm Dục Thư đứng cạnh hàng rào.

Bên ngoài hàng rào là cảnh núi non trùng điệp, xa xa là thành phố phồn hoa.

“Không dễ lái như Civic của tôi.” Lâm Dục Thư chống hai tay lên hàng rào, nghiêng đầu nhìn Tống Khải Minh, “Nhưng cũng không tệ. ”

“Chỉ không tệ thôi sao?”, Tống Khải Minh xoay người, dựa vào hàng rào, khoanh tay trước ngực, “Cậu yêu cầu hơi cao.”

“Đùa một chút.” Khóe miệng y nhàn nhạt nhếch lên, hiếm khi thẳng thắn nói, “Không hổ là đại thần. ”

Tống đại thần hài lòng hỏi: “Cậu chơi xe độ bao lâu rồi? ”

“Từ khi thành niên đến bây giờ.” Lâm Dục Thư phóng tầm mắt ra xa xa, “Trước kia khi còn đi học, ngày lễ về nước tôi thường xuyên ngâm mình trên đường đua, hiện tại công việc bận rộn, một tháng có thể đi một hai lần đã là không tệ rồi.”

“Vậy đến giờ là bao lâu rồi?”

Lâm Dục Thư mất một lát mới hiểu được hắn đang hỏi tuổi của y.

“Tôi nhỏ hơn anh nửa tuổi.” Y nói.

“Có vẻ cậu biết tôi rất rõ.” Tống Khải Minh nghiêng mặt nhìn y: “Ngay cả sinh nhật của tôi cũng biết. ”

“Tôi nói rồi, là do yêu cầu công việc.” Lâm Dục Thư không thèm để ý, nhún vai, “Sinh nhật Thiệu Quang Kiệt tôi cũng biết.”

“Nếu cậu đã nhắc tới hắn ta,” Tống Khải Minh lại xoay mặt đi, nhìn ra xa xa, “Chúng ta nói chuyện công việc chứ?”

Lâm Dục Thư không khỏi có chút mắc cười: “Anh nhịn suốt dọc đường rồi đó à? ”

“Ừm.” Tống Khải Minh hào phóng thừa nhận, “Vừa ra khỏi cửa tôi đã muốn nói chuyện. ”

“Anh muốn nói về cái gì? Lâm Dục Thư nói, “Nếu muốn hỏi thăm điểm then chốt của Vĩnh Tinh từ chỗ tôi, vậy khỏi cần nói chuyện, tôi sẽ không nói cho anh đâu. ”

“Vậy tôi sẽ nói với cậu điểm then chốt của tôi.” Tống Khải Minh như thể không hiểu cách tiếp cận trên bàn đàm phán, hoàn toàn không kiêng dè gì trước y, “Xem chừng Thiệu Quang Kiệt muốn biến S-Power thành một bộ phận của Vĩnh Tinh, nhưng ý tưởng của tôi là thành lập công ty con S-Power, cổ phần tôi chiếm phần lớn. ”

“Không đời nào.” Lâm Dục Thư lập tức nhíu mày, “Thiệu Quang Kiệt sẽ không để anh sở hữu một chút cổ phần nào. ”

“Cổ phần của công ty con đâu có ảnh hưởng gì mấy tới tập đoàn Vĩnh Tinh.”

“Nhưng lợi thế trên tay anh sẽ nhiều hơn.” Lâm Dục Thư nói, “Nếu trong tương lai S-Power bán chạy, anh sẽ có lý do chính đáng để cạnh tranh với Thiệu Quang Kiệt. ”

“Cho nên giữa tôi và hắn ta,” Tống Khải Minh dừng một chút, nhìn y, “Cậu lựa chọn giúp anh ta phải không?”

Lượng thông tin chứa đựng trong câu nói này rất lớn, Tống Khải Minh không chỉ thừa nhận hắn coi Thiệu Quang Kiệt là đối thủ, đồng thời còn thừa nhận suy đoán của Lâm Dục Thư – hắn muốn loại bỏ Thiệu Quang Kiệt khỏi cuộc chơi.

“Thu mua còn chưa đàm phán xong, anh đã về hẳn trong nước,” Suy đoán trong đầu Lâm Dục Thư dần dần trở nên rõ ràng, “Quả nhiên là trở về để tranh gia sản. ”

Đối với lần thu mua này, bên ngoài có không ít người suy đoán Tống Khải Minh sẵn lòng như vậy là bởi vì Thiệu Chấn Bang không còn sống được bao lâu, hắn vừa vặn có thể mượn cơ hội trở lại bên cạnh cụ Thiệu, đặt nền móng cho cuộc tranh giành tài sản sau này.

“Đừng nghĩ xấu như vậy.” Tống Khải Minh nói, “Tôi chuyển về nước trước, là bởi vì tôi tin tưởng việc thu mua có thể đàm phán. Nhưng tôi không ngờ Thiệu Quang Kiệt lại có thể dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy, cậu nói xem tôi còn lý do gì phải khách khí với hắn nữa?”

Nói vậy cũng đúng, nếu đổi lại là Lâm Dục Thư, y cũng không thích bị người ta coi như kẻ ngốc mà chơi đùa.

“Nhưng nếu anh đề cập đến những điều kiện này, Thiệu Quang Kiệt không đời nào đồng ý.” Lâm Dục Thư nói, “Nếu anh định trông cậy vào tôi để thao túng hắn, đảm bảo là vô dụng. Hắn rất sợ dẫn sói vào nhà, có thể để anh làm kỹ sư trưởng đã là không tệ rồi. Anh hỏi tôi rốt cuộc giúp ai, tôi đương nhiên là giúp Thiệu Quang Kiệt, anh ta mới là sếp của tôi. ”

“Ồ, phải không?” Tống Khải Minh thờ ơ hỏi, “Là ai bảo tôi đổi luật sư? ”

Giọng nói trầm thấp chui vào lỗ tai Lâm Dục Thư, khiến y không hiểu sao có chút chột dạ.

“Tôi chỉ không hy vọng có ai chơi xấu ở đây.” Lâm Dục Thư mất tự nhiên hắng giọng, “Còn nữa, ông ngoại anh không thích gia đình bất hòa, nếu thật sự anh muốn tranh giành gia sản với Thiệu Quang Kiệt, tôi cũng sẽ không để cho anh thực hiện được…”

Vừa dứt lời, Lâm Dục Thư đột nhiên bị Tống Khải Minh nắm lấy cánh tay, kéo tới bên cạnh hàng rào.

Y quay đầu lại, phát hiện là một loạt mấy xe máy leo núi, qua khúc cua cũng không giảm tốc độ, súyt nữa bay ra khỏi hàng rào.

Nhưng Tống Khải Minh cũng không cần che chắn cho Lâm Dục Thư. Những chiếc xe máy này tuy thoạt nhìn lái ẩu nhưng khả năng va chạm vẫn rất nhỏ.

Sau khi từng chiếc xe máy rời đi, bốn phía lại im lặng.

“Có cần phải vô tình như vậy không?” Tống Khải Minh buông ra, khom lưng đặt khuỷu tay lên hàng rào, “Cậu không có chút xíu nào muốn đứng về phía tôi sao? ”

Lâm Dục Thư vốn định nói “không”, nhưng cũng không biết có phải vì hành động vừa rồi Tống Khải Minh hay không, y ma xui quỷ khiến nói, “Đứng ở bên anh thì tôi được gì chứ?”

“Muốn gì cậu cứ nói.” Tống Khải Minh đáp, “Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt. ”

Lâm Dục Thư không đời nào chịu thiệt. Chỉ cần đánh hơi thấy chút thiệt thòi, y sẽ chuồn nhanh hơn bất kỳ ai.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, y cũng không phải không thể giúp Tống Khải Minh, nếu đánh hơi thấy có vấn đề, vậy y xoay người chuồn là được.

Nghĩ tới đây, Lâm Dục Thư mím môi, vẫn không lập tức đáp ứng: “Tôi suy nghĩ kỹ đã. ”

Trên đường trở về, Tống Khải Minh lái xe.

Vừa từ trên núi xuống, Lâm Dục Thư liền nhận được điện thoại của nhân viên toà nhà, nói là đã nghe ngóng được tin tức hàng xóm mới của y.

Y không nói gì, nếu cuộc điện thoại này gọi tới sớm nửa ngày thì y đã không đến mức chẳng hiểu sao bỗng dưng trộm leo lên thuyền của Tống Khải Minh như vậy.

Nói cảm ơn xong, y cúp điện thoại, bất giác nhìn lướt qua Tống Khải Minh đang chuyên tâm lái xe. Y hiện tại đã hiểu rõ Tống Khải Minh hơn một chút.

Lúc đầu chỉ muốn âm thầm giúp hắn một phen, hoàn toàn không ngờ y còn muốn làm nhiều việc hơn cho hắn. Nhưng khi vừa nhận ra lập trường của y không quá kiên định, hắn lập tức chủ động xuất kích, quả thực là vô cùng nhạy bén và quyết đoán.

Lâm Dục Thư không khỏi nghĩ đến sau này, nếu thật sự có lúc phải chọn đứng giữa Thiệu Quang Kiệt hay Tống Khải Minh…

Có lẽ, Tống Khải Minh sẽ là một lựa chọn không tồi.

Tiếng gầm rú của động cơ cắt đứt suy nghĩ của y. Lúc này hai người đi tới đường cao tốc thành phố, một chiếc BMW M4 không nhanh không chậm đi theo, khi thì giảm tốc độ, khi thì phi ầm ầm, vừa nhìn đã biết là đang khiêu chiến GTR.

“Anh còn chờ gì nữa? Lâm Dục Thư nhíu mày hỏi.

“Muốn làm gì hắn?” Tống Khải Minh hỏi.

“Chơi hắn đi.” Y khó chịu nói, “Anh không lên thì để tôi.”

Tống Khải Minh cười, “Tính tình nóng bỏng ghê nhỉ.”

Nói đoạn, Tống Khải Minh đạp mạnh chân ga. BMW hít khói.

Trở lại khu nhà mình, Tống Khải Minh đỗ xe về vị trí ban đầu, bên cạnh chiếc xe của Lâm Dục Thư.

Hai người đi thang máy lên lầu, chia tay trước cửa nhà. Tống Khải Minh gọi lại Lâm Dục Thư: “Cậu phải suy nghĩ bao lâu? ”

“Không biết.” Lâm Dục Thư mở cửa phòng ra, “Đừng có giục tôi. ”

Tuy rằng Thiệu Chấn Bang cố ý để y thoải mái giúp Tống Khải Minh, nhưng y không thể quá tay, kẻo Thiệu Chấn Bang lại cảm thấy y làm việc không đúng mực. Hai là không thể để Thiệu Quang Kiệt biết, nếu không hắn chạy đi tìm Thiệu Chấn Bang cáo trạng thì Thiệu Chấn Bang sẽ trách tội y, nói không chừng thăng chức cũng khỏi phải mơ tới nữa.

Mặc dù phải thừa nhận, so với Thiệu Quang Kiệt, y quả thực thưởng thức Tống Khải Minh hơn, nhưng y cũng sẽ không lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa.

Khi nhắc nhở Tống Khải Minh đổi luật sư, y vốn đã cảm thấy không nắm chắc cho lắm, sau này nếu còn muốn trợ giúp thêm cho hắn thì càng phải suy nghĩ kỹ hơn.

“Ừm.”

Nói là linh cảm cũng được, Lâm Dục Thư luôn cảm thấy Tống Khải Minh dẫn y đi xem xe không chỉ đơn giản là xem xe, cho nên y đã chuẩn bị sẵn sàng trước.

Nếu y có thể kháng cự lại cám dỗ, vậy sự giúp đỡ y dành cho Tống Khải Minh cũng dừng lại ở đây, Tống Khải Minh có thể tìm được luật sư đáng tin hay không đều không liên quan gì đến y nữa.

Nếu y không thể kháng cự cám dỗ – mà sự thật cũng đúng là như vậy, thì đổi lại, y giới thiệu một luật sư cho Tống Khải Minh cũng xem như là có đi có lại.

“Vậy cậu còn suy nghĩ cái gì nữa?” Tống Khải Minh giơ danh thiếp lên, hiển nhiên hiểu lầm ý của Lâm Dục Thư, “Không phải cậu rất vui vẻ giúp tôi sao? ”

“Vậy thì không phải.” Lâm Dục Thư nói, “Tấm danh thiếp này là để cảm tạ anh hôm nay dẫn tôi đi dạo. ”

“Như vậy.” Tống Khải Minh đăm chiêu nói, “Tức là tôi chưa bao giờ để người khác chạm vào xế cưng của tôi, hôm nay phá lệ mở ra cho cậu xài, cậu liền lấy danh thiếp đuổi tôi đi sao?”

“Nếu không thì gì?” Lâm Dục Thư đi vào trong phòng mình, “Tự anh muốn cho tôi lái, tôi đã rất ý tứ trả ơn rồi. Giờ coi như chúng ta huề, tôi không nợ anh gì cả.”

Nói xong, Lâm Dục Thư đóng cửa phòng lại.

“Chậc.” Tống Khải Minh nhìn danh thiếp trong tay, có chút bất đắc dĩ cười, “Tiểu hồ ly, thật giỏi tính kế. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.