Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 15



Lon nước bất giác thấy đáy, ngoài cửa sổ mặt trăng lặng lẽ trốn sau mây.

Lâm Dục Thư cuối cùng vẫn theo thói quen co chân lên xếp bằng, dựa vào ghế sofa, nói: “Hợp tác cùng có lợi cũng không thiệt thòi gì cho anh. Ngược lại nếu anh đòi hỏi quá nhiều, vụ đàm phán này sẽ rất khó tiến hành tiếp.”

Tống Khải Minh tựa vào một bên khác của sofa, rõ ràng làm khách nhưng lại tự nhiên như ở nhà mình, một chân tùy ý co lên ghế, “Thiệu Quang Kiệt quá đáng hơn tôi chứ, đúng không?”

“Anh ta nghe không hiểu ý của tôi.” Lâm Dục Thư vứt cái lon rỗng vào trong thùng rác, “Phải tìm cách khác thôi.”

Cậu đi vào phòng bếp: “Uống thêm gì không?”

“Có rượu không? Lần trước bình cậu đưa cũng không tệ lắm.”

“Vang trắng không có, vang đỏ uống không?”

“Cũng được, không cần cầu kỳ đâu.”

Lâm Dục Thư không có thói quen uống rượu trước khi ngủ. Y chọn một chai vang tương đối nhẹ, nhưng chai đó đặt ở phía trên cao, kiễng cũng không tới. Lâm Dục Thư đang định xoay người tìm ghế để trèo thì từ phía sau lưng đột nhiên với lên một cánh tay, chuẩn xác nhấc chai vang đó xuống.

“Cậu còn uống loại rượu này cơ à?” Tống Khải Minh săm soi cái chai, cũng không lùi lại, “Tôi tưởng chỉ có phụ nữ thích.”

Hắn hẳn là cũng đã tắm, mùi trầm hương không thấy, chỉ thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.

“Uống rượu gì chẳng liên quan gì tới giới tính.” Lâm Dục Thư lấy đi chai rượu, đẩy ng.ực hắn ra, “Đừng có dựa sát vào tôi như vậy.”

Tống Khải Minh đi theo y tới bàn ăn, lười biếng dựa vào cái tủ bên cạnh, “Tôi phát hiện ra một chuyện.”

“Cái gì?” Lâm Dục Thư chuyên tâm rót rượu.

“Cậu thích sờ ngực tôi.”

Rượu suýt thì rót lệch ra ngoài. Lâm Dục Thư vội giơ cao tay lên, trừng mắt, “Bớt nói hươu nói vượn.”

Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: “Chính cậu tự đếm xem, cậu sờ mấy lần rồi?”

“Tôi không hề.” Lâm Dục Thư chính nghĩa đáp, “Đó không tính là sờ.”

“Không phải sờ thì là cái gì?” Tống Khải Minh buồn cười nói, “Lần đầu gặp mặt đã sờ ngực tôi.”

Lâm Dục Thư nhất thời nghẹn, rõ ràng là y bị đổ bia, sao lại nói như thể y cố ý?

“Cảm giác thế nào?” Tống Khải Minh nghiêm trang hỏi.

Lâm Dục Thư nhíu mày, chuẩn bị phát cáu: “Sao tôi biết được?”

“Vậy cho cậu sờ lại.”

“Tống Khải Minh!” Cặp mắt đào hoa đột nhiên thẹn quá hoá giận, đỏ lên, “Anh còn như vậy nữa tôi sẽ cáu đấy!”

“Rồi rồi rồi, tôi không đùa nữa.”

Tống Khải Minh thu liễm lại ý cười, đưa tay nhận ly rượu, lại bị Lâm Dục Thư hất ra, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Mời anh về cho. Từ sau quá mười giờ tối cấm ra vào nhà tôi.”

“Không phải chứ, ” Tống Khải Minh hơi kinh ngạc, “Cậu giận thật đấy à?”

“Ra ngoài.” Lâm Dục Thư đẩy Tống Khải Minh ra cửa.

“Tôi sai rồi, ” Tống Khải Minh vội xin lỗi, chỉ là ít nhiều có chút ngả ngớn, “Là tại tôi không biết kiềm chế, đừng để bụng vậy chứ.”

Lâm Dục Thư trơn tru tống hắn ra ngoài: “Loại đàn ông không biết kiềm chế nên bị nhốt trong nhà.”

“Lâm Dục Thư,” Tống Khải Minh đứng ngoài cửa, như thể vừa thay đổi hoàn toàn nhận thức về Lâm Dục Thư, có chút dở khóc dở cười, “Cậu bảo thủ vậy sao?”

Lâm Dục Thư tỏ vẻ muốn chốt cửa.

“Còn bên Thiệu Quang Kiệt cậu—”

Vốn định thông báo một chút chuyện chính sự, nhưng lời chưa nói xong cửa đã đóng cái “rầm”.

Tống Khải Minh hậm hực sờ sờ mũi: “Dữ thật.”

Hắn lại cúi đầu nhìn dép lê trên chân, chớp mắt một cái, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi dép của y về phòng.

Thứ ba, trong thành phố có một buổi hội thảo dành cho các nhà đầu tư. Lâm Dục Thư đương nhiên đến, còn dẫn theo Thiệu Quang Kiệt.

“Cậu chắc chắn Tống Khải Minh sẽ đến?” Thiệu Quang Kiệt hỏi.

“Đúng.” Lâm Dục Thư nói, “Cứ chờ xem.”

Trong tiệc đứng tại sảnh khách sạn năm sao, các nhà đầu tư cầm ly chcus rượu bốn phía, Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt thì ngồi yên, không muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, vậy mà đã có người tới chào hỏi không dứt.

“Có bản kế hoạch cứ gửi vào email của tôi là được.” Y lại nhẹ nhàng đuổi đi một nhà đầu tư, thong dong uống trà.

Y vừa nhìn Thiệu Quang Kiệt đang buồn chán ra mặt, và tính tìm chủ đề gì tán gẫu giết thì giờ, một góc sảnh đột nhiên xôn xao. Hai người đồng thời nhìn về phía đó, rất nhiều nhà đầu tư đang vây quanh một bóng dáng cao to.

Lâm Dục Thư có chút run, sợ mình nhìn lầm, nhưng Thiệu Quang Kiệt đã nói bên tai: “Đỗ Vũ Phi trở về rồi kìa.”

Xem ra người kia thật sự là Đỗ Vũ Phi.

“Cậu chắc là có quen hắn nhỉ?” Thiệu Quang Kiệt thu tầm mắt lại, nhìn Lâm Dục Thư, “Hình như hai người là bạn cùng lớp?”

“Ừm.” Lâm Dục Thư mất tự nhiên đưa tay che một bên mặt, “Đó là đàn anh khóa trước.”

… Cũng là đối tượng y đã từng thổ lộ.

Hồi còn đi học, Lâm Dục Thư ít nhiều có chút ngông cuồng. Y thích Đỗ Vũ Phi, không cần nghĩ nhiều đã đi tỏ tình, trước đó đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ: kể cả nếu bị từ chối thì cũng không sao hết. Y thực sự không ngờ Đỗ Vũ Phi từ chối theo một cách gây tổn thương như vậy.

“Không có ý gì đâu, học đệ.” Đỗ Vũ Phi vẻ mặt áy náy nói, “Chúng ta không cùng một đẳng cấp.”

Hắn dùng cái từ “đẳng cấp” này khiến cho Lâm Dục Thư lần đầu tiên trong đời ý thức được, thì ra giữa những người giàu cũng có sự phân loại.

Nhà Đỗ Vũ Phi mở chuỗi khách sạn năm sao khắp toàn cầu. Còn nhà y khi đó vừa mới chuyển sang làm ô tô năng lượng mới, vẫn chỉ là một cái xưởng nhỏ.

Người ta nói có những chân lý chỉ cần trong nháy mắt là bạn có thể hiểu thấu. Cảm xúc của Lâm Dục Thư lúc đó chính là như vậy.

Y đột nhiên hiểu ra, kẻ thực sự có tiền sẽ không chơi độ xe. Bugatti, Mercedes Benz, Koenigsegg của bọn họ vừa xuất xưởng đã ở trong trạng thái tốt nhất, căn bản không còn bất kỳ bộ phận nào có thể để cải tiến tốt hơn được nữa.

Vì sao JDM đã từng vang bóng một thời? Còn không phải là vì xe Nhật tiện nghi lại khá tốt so với giá sao?

Cũng chỉ có loại “người nghèo” như Lâm Dục Thư mới vắt óc thay đổi linh kiện chỉ để tăng tốc độ một chút, còn đã là kẻ thực sự có tiền thì nếu muốn tăng tốc cũng chỉ cần thay luôn xe khác là xong.

Lần tỏ tình đó xem như một lần đả kích mạnh mẽ nhất vào nhân sinh quan của y. Đối với Đỗ Vũ Phi, y không có chút nhớ nhung tiếc nuối nào, không phải vì cảm thấy mình không thể với cao nổi, mà vì y không thích kẻ cao ngạo như vậy.

Nhưng…

Từ khi bị đả kích, Lâm Dục Thư như biến thành người khác, liều mạng học tập, liều mạng làm việc, chỉ để cho bản thân trở nên ưu tú hơn, leo đến những nấc thang cao hơn.

Lâm Dĩ Tắc không nói sai. Lâm Dục Thư tốt nghiệp xong không về nhà làm là vì chê xưởng của nhà quá nhỏ, không đủ không gian để phát triển, cho nên y mới tới Vĩnh Tinh, từng bước leo lên để có được địa vị xã hội ngày hôm nay. Y không muốn từ chức về nhà làm, cũng là vì nếu rời khỏi địa vị hiện tại, về sau những nhà đầu tư trong đại sảnh này sẽ không còn xun xoe quanh y như bây giờ.

Cho nên kết quả là, Lâm Dục Thư chán ghét loại người cao ngạo như Đỗ Vũ Phi, nhưng chính y lại không thể mở rộng lòng mình, cuối cùng từng bước biến thành loại người mình ghét nhất.

Y bợ đỡ, y yêu tiền, y chấp nhất đối với sự thành công hơn tất thảy. Bản chất là vì có người đã từng đâm nhát dao chí mạng vào lòng tự tôn của y.

“Chậc chậc, quả nhiên là nó đến.”

Thiệu Quang Kiệt nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Dục Thư. Y ngẩng lên, thấy Tống Khải Minh đã xuất hiện tại cổng đại sảnh. Hắn còn chưa đi vào đã bị các nhà đầu tư vây quanh kín mít, quả thực còn hot hơn cả con tôm hùm Úc khổng lồ được trưng bày trong cái tủ kính bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.