Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đằng sau đột nhiên có người xô đẩy, giữa hai người liền không còn khe hở. Lâm Dục Thư sợ run, cảm giác quá thất lễ, liền thu tay lại. Y còn chưa biết nên chào hỏi hắn hay không, hắn đã nói một câu “Không sao”, sau đó lại quay về phía sân khấu, tiếp tục trò chuyện với người đi cùng.

Lần này Lâm Dục Thư dò xét nhìn người đi cạnh Tống Khải Minh, có vẻ là founder của một quỹ đầu tư Singapore nào đó. Lâm Dục Thư không quen biết, nhưng đã từng thấy anh ta trên báo tài chính.

“Không sợ phương án thu mua bất lợi cho cậu sao?”

“Nếu Thiệu Quang Kiệt giở trò, tôi cũng không ngại chơi tới bến.”

Hay lắm, lần này Thiệu Quang Kiệt cũng được điểm danh rồi.

“Cậu cũng không nắm rõ thực lực của anh ta, vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Tôi có tính toán của mình.”

Tại hoàn cảnh này mà vểnh tai nghe lén cũng không phải hay ho gì. Như bây giờ tình cảnh Lâm Dục Thư rất khó xử, bởi vì thứ sáu tới y đã phải cùng Tống Khải Minh lên bàn đàm phán rồi. Đến lúc đó Tống Khải Minh nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đại diện của Vĩnh Tinh lại xuất hiện tại trường đua F1, lại còn vừa vặn đứng ngay cạnh mình. Khả năng cao hắn sẽ cho là Lâm Dục Thư cố ý theo dõi mình. Sau đó liền có thể kết luận: Thiệu Quang Kiệt đang tìm cách chơi xấu.

Lâm Dục Thư không khỏi ảo não, quả nhiên sự cố phát sinh quá đột ngột, y liền bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tự giới thiệu bản thân rồi. Rõ ràng y có rất nhiều đề tài để có thể cùng Tống Khải Minh trò chuyện. Y biết Tống Khải Minh năm nay 29 tuổi, cao 1m87, am hiểu nhất về độ xe. Y thậm chí còn biết Tống Khải Minh nuôi một con chó giống Tiệp Khắc, nhũ danh là Ốc.

Sao y bỗng dưng lại chết não, ngay cả “Xin chào” cũng không nói nên lời vậy chứ??? Lúc này mới tự giới thiệu thì chỉ càng thêm gượng.

Trong giọng Tống Khải Minh lộ ra vẻ đề phòng đối với vụ thu mua này. Y thân là đại diện của phe kia, cũng không thể tự dưng ngắt lời bọn họ mà rằng, hai anh đang nói về quyết sách đàm phán sao, thật tình cờ tôi chính là đại diện Vĩnh Tinh đây.

... Thật đau đầu.

Đây chắc chắn là lần xã giao hố nhất đời y! Lâm Dục Thư không cách nào tự giới thiệu bản thân được nữa.

Tiếp tục đợi bên cạnh thì hiển nhiên không ổn, y chỉ có thể yên lặng dời khỏi vị trí, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tống Khải Minh sẽ không nhớ rõ mặt mình.

Màn biểu diễn không được chú tâm nghe cho lắm, thêm nữa bia dây đầy quần áo cũng khiến y khó chịu, không lâu sau liền đón xe về khách sạn.

Lúc này Thiệu Quang Kiệt chưa về. Lâm Dục Thư tranh thủ vọt vào tắm thật nhanh, sau đó chỉ để một cái đèn đọc sách, nằm trên giường xem tin nhắn.

Lúc trước Lâm Dục Thư chỉ phải tập trung bào việc phân tích đầu tư, nhưng gần đây càng lúc càng phải ôm đồm nhiều việc. Trong gia tộc có ai muốn đi du học cũng hỏi y tư vấn, nhà họ Thiệu muốn chọn thông gia cũng kêu y đi điều tra bối cảnh các bên,…

Hơn mười người nhà họ Thiệu gần như đã ngầm thừa nhận Lâm Dục Thư chính là giám đốc đời tiếp theo của văn phòng, nhưng Lâm Dục Thư thầm hiểu, càng là sắp thăng chức thì càng không thể chủ quan.

Ước chừng nửa tiếng sau, kim đồng hồ dần dần chỉ hướng 0 giờ, ngoài cửa vang lên tiếng quẹt thẻ từ.

Lâm Dục Thư sớm đã có chuẩn bị, lập tức tắt màn hình điện thoại, xoay người nằm nghiêng, giả vờ như đã ngủ.

—— y thực sự không muốn hơn nửa đêm còn phải đối phó với Thiệu Quang Kiệt.

Quả nhiên, Thiệu Quang Kiệt vừa mới vào phòng đã hỏi y: “Đã ngủ chưa? Lâm quản lý.”

“Lâm quản lý?”

Lâm Dục Thư dĩ nhiên không đáp, nằm im thở đều. Tiếng bước chân tới gần, sau đó, mép giường y đột nhiên lún xuống, trên hông y đột nhiên có một bàn tay chạm vào.

Ngày thường, Thiệu Quang Kiệt cũng thi thoảng chạm nhẹ vào y, nhưng chưa từng chạm cả bàn tay như lúc này.

Bởi vì nằm nghiêng nên đường cong giữa hông và eo rất rõ ràng, Lâm Dục Thư có thể cảm nhận được tay Thiệu Quang Kiệt lần theo đường cong không ngừng dịch lên, rồi dừng lại ở vị trĩ lõm nhất, tựa như đang cảm nhận xem eo của y mảnh cỡ nào.

“Sao lại ngủ sớm như vậy?”

Hắn khẽ vỗ nhẹ, muốn đánh thức Lâm Dục Thư nhưng lại không muốn quá thô lỗ.

Lâm Dục Thư vẫn không phản ứng chút nào, hiện giờ y còn giữ được bình tĩnh là vì trên người vẫn còn đắp chăn, coi như duy trì ranh giới cuối cùng.

Nếu như Thiệu Quang Kiệt dám can đảm luồn tay vào chăn,…

Cũng may Thiệu Quang Kiệt thấy y không phản ứng liền thu tay về. Nhưng khi hắn đứng dậy rời đi còn không mặn không nhạt nói một câu “Được thôi”.

Nghe giọng ước chừng ba phần tiếc nuối, bảy phần như là tỏ vẻ rộng lượng “tha cho một lần này”.

Chứng tỏ Thiệu Quang Kiệt chỉ có ba phần tin rằng Lâm Dục Thư đang ngủ thật. Nhưng ngủ thật hay ngủ giả không quan trọng, miễn là ngoài mặt không ai đâm thủng lớp cửa sổ giấy này thì đó chính là ngủ thật.

Y không thích đối phó với Thiệu Quang Kiệt, cũng may hắn là người trưởng thành, không làm ra chuyện gì quá đà khiến đôi bên khó xử.

Khách sạn năm sao nên giường rất êm ái, nhưng Lâm Dục Thư cả đêm đều duy trì cảnh giác, mãi đến hừng đông mới mệt mỏi thiếp đi.

Chờ y lần nữa tỉnh lại, rèm đã bị kéo ra, bên ngoài sáng choang. Thiệu Quang Kiệt đang đứng ở ban công gọi điện thoại nói chuyện phiếm.

Lâm Dục Thư tùy tiện nghe ngóng, đơn giản là kể lể về mấy chuyện phóng túng. So với Tống Khải Minh, cậu ấm này có vẻ không để bụng lắm về vụ thu mua.

“Dậy rồi?” Thiệu Quang Kiệt cúp điện thoại, trở lại trong phòng, như cười như không nhìn Lâm Dục Thư, “Tối hôm qua ngủ sớm như vậy, hôm nay còn ngủ nướng.”



Thư ký đặt chỗ trước một bàn lộ thiên ở một nhà hàng Michelin, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh. Lâm Dục Thư ăn xong điểm tâm ngọt, đang nghĩ khi nào Thiệu Quang Kiệt sẽ nói chính sự thì hắn đột nhiên mở miệng: “Tuần này mình cậu đi gặp cụ.”

Chuyện gì nên đến cũng đã đến. Như Lâm Dục Thư dự đoán, Thiệu Quang Kiệt dẫn y đến Singapore quả nhiên là vì chuyện này.

“Ừm.” Y không nhanh không chậm cảm nhận đường tan trong miệng, giả ngu hỏi, “Sao vậy?”

“Tôi nghe nói, ” ánh mắt hắn loé lên nhìn y, “Lần này trò chuyện khá lâu.”

Mỗi buổi chiều thứ hai, Lâm Dục Thư đều đến vấn an cụ Thiệu, Thiệu Chấn Bang. Có lúc là để báo cáo công việc, có lúc là để cùng tán gẫu, tóm lại chuyện này ai trong nhà họ thiệu cũng biết.

Hơn một năm trước, Thiệu Chấn Bang phát hiện ung thư phổi giai đoạn cuối, Bác sĩ đã Tiên đoán cụ chỉ có thể sống thêm nửa năm. Sau khi tin này lộ ra ngoài, giá cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Tinh sụt giảm một lần nghiêm trọng nhất trong lịch sử.

Mọi người trong nhà họ thiểu cũng đã bắt đầu lo hậu sự cho cụ. Đã vậy khi đó thầy của Lâm Dục Thư lại đột nhiên trúng gió. Những kẻ luôn âm thầm muốn tranh tài sản liền lập tức bất chấp tất cả mà đấu đá.

Chính vào lúc đó, Lâm Dục Thư gánh vác áp lực, thức trắng hai đêm liền nghiên cứu bệnh tình của Thiệu Chấn Bang, cuối cùng vung tay bỏ ra khoản tiền khổng lồ để đưa cụ đi Thụy Sĩ chữa chạy. Đến bây giờ, hơn một năm trôi qua, bệnh của Thiệu Chấn Bang coi như đã ổn định, mặc dù ai cũng không biết cụ còn có thể chống đỡ bao lâu, nhưng sống thêm ngày nào hay ngày ấy.

Về phần Lâm Dục Thư, từ đó về sau y liền thay thế hộ sĩ, trở thành thân tín bên người Thiệu Chấn Bang.

Có những lúc ngay cả bố của Thiệu Quang Kiệt cũng muốn thăm dò ý nghĩ của cụ thông qua Lâm Dục Thư, khó trách bản thân hắn cũng có lúc chịu khó trả giá để mua chuộc y như vậy.

—— đương nhiên, nếu như bọn họ không bỏ lỡ màn đua xếp hạng thì hẳn Lâm Dục Thư đã có thể thấy rõ thành ý của hắn hơn.

Cho nên, dù y chỉ là người ngoài nhưng người nhà họ thiệu đều rất nể y. Ngay cả vị cháu đích tôn này dù hàng ngày không ngó ngàng gì đến việc kinh doanh của công ty mà chỉ biết ăn chơi và hất hàm sai bảo nhân viên, nhưng trước mặt Lâm Dục Thư vẫn cứ thành thành thật thật.

Bởi vì ai mà biết y sẽ nói gì với cụ Thiệu.

Đêm qua Lâm Dục Thư dám từ chối cùng hắn đi sòng bạc chơi bời, đơn giản là vì y hoàn toàn có đủ vị thế để từ chối. Thiệu Quang Kiệt luôn luôn thăm dò xu hướng tính dục của y nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, dĩ nhiên cũng là vì nguyên nhân này.

“Không có gì.” Lâm Dục Thư đặt nĩa xuống, cầm lấy giấy ăn lau miệng, “Chỉ tán gẫu chút chuyện thôi.”

“Có liên quan đến vụ thu mua lần này sao?” Thiệu Quang Kiệt nhấc lên lại đặt xuống con dao nhiều lần, rõ ràng chính hắn cảm thấy không chắc chắn. Ngẫm lại cũng phải, dù sao đây là quyết định trọng đại đầu tiên kể từ khi hắn làm CEO đến nay, quan tâm đến thái độ của ông cụ như vậy cũng là hiển nhiên.

“Anh muốn biết cái gì?” Lâm Dục Thư dứt khoát ngả người vào lưng ghế, không vòng vo tam quốc với hắn nữa.

“Tôi khá tò mò, ” Thiệu Quang Kiệt nhìn thẳng vào y, lần này nắm chắc con dao, không để nó chúc xuống bàn nữa, “Cụ nhìn nhận thế nào về Tống Khải Minh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.