Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 46



Bị Lâm Dục Thư mãnh liệt gây sức ép, Tống Khải Minh đổi tên y trong danh bạ thành “Lâm Tiểu Thư”.

Đây là cách người trong nhà hay gọi y, y cảm thấy nghe đã đủ thân mật rồi, nhưng nào biết hắn thừa dịp y không chú ý liền thêm vào đằng sau hai chữ “bảo bối”.

Nếu y nhìn thấy nhất định sẽ yêu cầu đổi lại như cũ, bởi vì cái này với y mà nói quá mức buồn nôn.

Về tên hắn trong danh bạ của y, có lẽ là còn chưa kịp quen với việc đột nhiên “mọc” ra một gã bạn trai, hoặc có lẽ là không quá am hiểu chuyện yêu đương, tóm lại sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng y dứt khoát đổi 3 chữ “Tống Khải Minh” thành 2 chữ “Sếp Tống”.

Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu liền phát hiện ra chút động tác nhỏ này của y. Hắn bất mãn bấm một cái vào lưng y, cau mày phàn nàn: “Anh lưu em là ‘bảo bối’, em lại lưu anh là ‘sếp Tống’? Vậy mà nghe được sao?”

“Anh không cảm thấy, ” Lâm Dục Thư tắt màn hình điện thoại, ngửa cằm lên nhìn hắn, “Như thế càng có cảm giác tình yêu văn phòng sao?”

Tất cả mọi người gọi hắn là “sếp Tống”, nhưng dưới gầm bàn họp, chỉ mình Lâm Dục Thư có thể dùng mũi giày tùy ý quấy rối hắn.

Cũng giống như vậy, Lâm Dục Thư là “sếp Lâm” trong mắt tất cả mọi người, nhưng sau lưng bọn họ, sếp Lâm lại là bảo bối của sếp Tống.

“Văn phòng?” hai mắt Tống Khải Minh đột nhiên trầm xuống, xoay người đè lên y, dùng giọng điệu giải quyết việc công mà hỏi tội, “Sếp Lâm, lúc trước tôi hỏi chuyện đổi văn phòng, cậu định khi nào mới giúp tôi cân đối?”

Cảm nhận được chút hưng phấn của hắn, Lâm Dục Thư biết Tống Khải Minh bị mấy chữ “tình yêu văn phòng” này kíc.h thích.

Y cố ý làm giá, không mặn không nhạt nói: “Sếp Tống, với thân phận của anh bây giờ thì còn chưa đủ tư cách đổi văn phòng, cứ chờ đi.”

Lời này nếu nói ở công ty, Tống Khải Minh cũng chỉ có thể nhịn, không cách nào trị được Lâm Dục Thư. Nhưng y quên mất, đây không phải công ty, là phòng ngủ nhà mình, là địa bàn đã bị Tống Khải Minh đánh dấu.

“Không đủ tư cách sao?” Tống Khải Minh vùi đầu vào, lấp kín môi y, trong mắt tràn đầy dục vọ.ng chinh phục, “Vậy tôi đành phải cố gắng làm thật tốt công việc này, làm đến khi nào đủ tư cách mới thôi.”

“Không phải, ư, Tống Khải Minh!” Lâm Dục Thư muốn đẩy ng.ực hắn ra, nhưng nụ hôn bất ngờ lại khiến y mất đà, “Công việc quái gì đấy?!”

“Công việc trong phòng ngủ.” Người nào đó nói như lẽ đương nhiên.

Xem ra sau này không thể tùy tiện nhắc tới văn phòng play.

Nếu không nơi đó thật sự sẽ nở hoa.

Cuối tuần này trùng hợp cũng là lễ Giáng Sinh, S-power đúng hạn tổ chức họp báo ra mắt. Tại showroom cấp cao của Vĩnh Tinh, sân khấu rộng lớn thuộc về một mình Tống Khải Minh.

Trong chiếc áo len cao cổ màu đậm bó sát và chiếc quần Tây màu tro, dưới ánh đèn flash camera chớp liên hồi không dứt, hắn ăn nói ưu nhã, cử chỉ vừa vặn, rất nhiều người qua đường dừng bước lại quan sát. Chiếc xe SP-01 đậu bên cạnh Tống Khải Minh, hấp dẫn phần lớn “hỏa lực” của cánh báo chí. SP-01 rất có ý nghĩa đối với sự phát triển của dòng xe đua trong nước. Nhiều tay đua thậm chí bay tới đây chỉ để diện kiến vị “thánh” này. Những ai không có thư mời chỉ có thể cùng người qua đường chen chúc ngoài rào chắn mà ngắm.

Lâm Dục Thư an vị tại hàng ghế thứ nhất, cách sân khấu gần nhất.

Bên cạnh y là Thiệu Quang Kiệt, bộ dáng đĩnh đạc đường hoàng, nhưng mới mấy ngày trước còn liên hệ truyền thông, muốn mua bài để soi mói trào phúng Tống Khải Minh là “sính ngoại”, bởi vì tổ chức ra mắt đúng ngày lễ giáng sinh.

Lâm Dục Thư kịp thời dập tắt ý đồ chơi xấu này, lý do cũng rất chính đáng — Thiệu Chấn Bang không hi vọng nhìn thấy hai đứa cháu mâu thuẫn.

“Từ khi thành lập đến nay, S-power chỉ dùng xe Vĩnh Tinh để thi đấu các giải đua. Ý nghĩ của tôi rất đơn giản, muốn để càng nhiều người nhìn thấy Vĩnh Tinh, hiểu rõ Vĩnh Tinh…”

Trên sân khấu, Tống Khải Minh diễn thuyết cực kì lưu loát. Kết quả là vẫn là tự hắn viết bản thảo, Lâm Dục Thư chỉ đơn giản sửa chữa vài từ.

Sự thật chứng minh tiếng Trung của lão già Đức này cũng không tệ lậu như y nghĩ. Xem phản ứng của mọi người ở đây, “tiểu luận” của hắn viết còn khá ổn.

Tống Khải Minh cho nổ máy SP-01, lại gây nên một trận xôn xao và những tiếng flash chớp liên tục.

“SP-01 phát huy sức mạnh mô hình xe nổi tiếng của Vĩnh Tinh, đồng thời đặc chế thích hợp để tạo ra siêu tốc độ…”

Trên màn hình là cảnh Tống Khải Minh và team của hắn tăng ca làm việc để thiết kế khái niệm của chiếc SP-01. Cái này được lấy linh cảm từ Lâm Dục Thư, trong lúc y bị hắn tiến vào từ phía sau. Tống Khải Minh lúc đó đột nhiên ôm y đi vào thư phòng, nói là có ý tưởng mới…

Lúc này, một số phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi, cắt ngang dòng hồi ức không đúng lúc của y: “Anh chỉ dùng xe của Vĩnh Tinh để độ và tham gia các giải đấu, có phải là để chứng minh xe Vĩnh Tinh rơi vào tay anh còn mạnh hơn dòng nguyên bản không?”

Câu hỏi thế này chọc thẳng vào mối quan hệ đối nghịch giữa Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt. Lâm Dục Thư nhìn lướt qua Thiệu Quang Kiệt bên cạnh, vẻ mặt hắn vẫn kiểm soát rất tốt, không hổ là người thừa kế nhà họ Thiệu, từ nhỏ đã lớn lên trong ánh đèn flash.

“Tôi lựa chọn Vĩnh Tinh, là bởi vì ô tô Vĩnh Tinh có không gian rất lớn để cải tiến.” Tống Khải Minh ung dung đáp, “Nếu như bản chất chưa tốt, cho dù độ thế nào cũng không nên hồn. Ô tô Vĩnh Tinh chất lượng đảm bảo, mọi người đều rõ như ban ngày, ngoài ra, bản thân tôi là người nhà họ Thiệu, dùng ô tô Vĩnh Tinh đi thi đấu thì có vấn đề gì?”

Khi Tống Khải Minh nói mình là người nhà họ Thiệu, Lâm Dục Thư lại liếc sang bên cạnh, thấy khóe miệng Thiệu Quang Kiệt lần này có chút giật giật, chắc hẳn trong lòng ít nhiều vẫn có chút chấn động.

Sau câu hỏi chọc ngoáy này, những câu hỏi khác cũng được Tống Khải Minh nhẹ nhàng đối phó. Buổi ra mắt kết thúc trong tiếng vỗ tay náo nhiệt. Tống Khải Minh bước xuống bục, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua chỗ Lâm Dục Thư ngồi, vẻ mặt như đang nói: mission completed!

Civic cùng GTR lần lượt rời khỏi bãi đỗ xe, rời khỏi đô thị phồn hoa, cuối cùng đi đến trường đua Long Mã ở ngoại thành.

—— chờ hơn một tháng, linh kiện của Civic rốt cục vận đã được vận chuyển tới Châu Cảng. Đêm giáng sinh, đường đua náo nhiệt khác thường, không ít tay chơi mang theo bạn gái tới, khiến trường đua rộ lên khí thế tiệc tùng.

Khi Civic và GTR xuất hiện lúc, tất cả mọi người đều đồng loạt dõi theo, tiếng tán gẫu im bặt. Lâm Dục Thư cùng người quen bắt chuyện mấy câu rồi lái Civic tiến vào phòng Pit. Lư Tử Bác sớm đã chờ ở đó, vừa giúp Tống Khải Minh unbox hộp linh bộ, vừa nói: “Lão đại, anh cũng giúp tôi nhìn qua con AMG của tôi nhé? Sao tôi cảm giác mã lực lớn hơn mà không trâu bò bằng của anh thế?”

Lâm Dục Thư muốn nói, mã lực cũng không quyết định tất cả, nhưng có Tống Khải Minh ở đây, y dĩ nhiên sẽ không múa rìu qua mắt thợ. Nào ngờ Tống Khải Minh lười nói chuyện, chỉ chuyên tâm loay hoay với linh kiện, hững hờ nói: “Ừm, để hôm nào.”

Nhìn thấy thái độ này của Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư bỗng nhiên ý thức được, giữa hai người dường như đã có rất nhiều “dấu hiệu” từ rất lâu về trước. Ví dụ như y không thể chịu nổi sự đụng chạm của Thiệu Quang Kiệt, nhưng khi ở cạnh Tống Khải Minh thường xuyên ôm eo y, y lại cảm thấy không có gì. Ví dụ như, Tống Khải Minh bận rộn như vậy lại không quên giúp y cải tiến Civic, nhưng đối với thỉnh cầu của Lư Tử Bác lại không để bụng.

Có lẽ đã từ rất lâu trước đó, bọn họ vẫn dựa vào nhau, mà tới giờ Lâm Dục Thư mới phát hiện.

“Nói rồi đó nha lão đại.” Lư Tử Bác nói, “Bên kia tôi còn có chút việc, tôi qua đó trước đây, lát nữa lại tới tìm hai người.”

Lư Tử Bác đi khỏi, trong phòng pit chỉ còn lại Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh. Tiếc là, từ khi bước vào mùa đông, thời tiết không còn cho phép Tống Khải Minh mặc đồ trắng nữa, Lâm Dục Thư liền không thể tiếp tục thưởng thức hình ảnh độ xe hết sức hương diễm của hắn như lần trước.

“Bảo bối, mang cờ lê sang đây cho anh.” Tống Khải Minh vẫy y.

Lâm Dục Thư vội nhìn một chút bên ngoài phòng, thấy không có ai chú ý tới bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Y cau mày đưa cờ lê tới: “Ở ngoài anh có thể chú ý chút không hả?”

“Làm sao?” Tống Khải Minh cười nhìn y, “Em còn e sợ sao?”

Nếu có thể, Lâm Dục Thư ước gì toàn thế giới đều biết mình và Tống Khải Minh đã ở bên nhau. Nhưng chẳng phải là điều kiện không cho phép sao?

“Tập trung làm chuyện của anh đi.” Y dựa vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm từng thao tác của hắn như một giám sát viên.

“Anh khổ cực như vậy,” Tống Khải Minh thành thạo tháo động cơ, dùng găng tay lau mồ hôi trên trán, “Không được ban thưởng gì sao?”

Nghĩ Tống Khải Minh lại muốn chơi trò mới, mặt Lâm Dục Thư hơi nóng lên: “Anh muốn ban thưởng cái gì?”

“Giúp anh viết bản thảo phát biểu hội nghị.”

Lâm Dục Thư chưa kịp phản ứng: “Hả?”

“Đến Tết Nguyên đán không phải có diễn đàn kinh tế Châu Á sao?” Tống Khải Minh tiếp tục loay hoay với động cơ, “Hôm nay anh nhận được thiệp mời, kêu anh lên đọc diễn văn.”

“Anh cũng muốn đi?” Lâm Dục Thư lập tức cảm thấy bên ban tổ chức thật sự là đam mê drama, “Thiệu Quang Kiệt cũng đi.”

“Anh biết. Thế nên mới đồng ý.”

“Ai đáp ứng người đó viết.” Lâm Dục Thư khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng xem như chuyện không liên quan đến mình, “Tôi lười viết hộ.”

Tống Khải Minh lập tức dừng lại thao tác, ủ rũ chùng hai vai xuống, ra vẻ đáng thương nhìn y: “Vợ…”

“Đừng gọi bậy.” Lâm Dục Thư nhíu mày, sợ hắn lại vớ vẩn, liền dứt khoát đi ra ngoài phòng, “Tôi ra trò chuyện với bọn họ một lát, anh cứ từ từ làm đi.”

Ngoài đường đua vô cùng náo nhiệt. Vừa ra ngoài Lâm Dục Thư đã chú ý tới, có người lái đến một chiếc Porsche 918, thu hút không ít ánh mắt và bình luận.

Y cũng nhìn mà thèm. Đúng lúc này, nơi lối vào đột nhiên vang lên tiếng nổ máy, một chiếc Lamborghini Huracan trắng đi vào. Lamborghini là xe tốc độ, dòng nào cũng không cao quá một mét hai. Nhưng cửa xe vừa mở ra, bước xuống lại là một đôi chân dài không tương xứng với chiều cao khiêm tốn của cái xe.

Người nọ mặc áo đen quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai đen, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt đàn ông. Có lẽ khí chất quá mức không tầm thường, tất cả mọi người đều đồng thời im lặng, tò mò nhìn sang.

Người nọ nhìn chung quanh một chút, lại tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt Lâm Dục Thư.

“Tống Khải Minh đâu?” Cậu ta hỏi, “Tôi nghe nói hắn ở đây.”

Mặc dù khẩu trang che mặt, Lâm Dục Thư vẫn tức thì nhận ra, đây chính là Vũ Tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.