Hình Bóng

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

60eb6ab29eb45588088a8831c40e08c9

Trước khi rời giường cảm giác ở chỗ chân bị thương hôm qua của Lý Dật Sơ càng rõ ràng hơn, lúc mặc quần vào đụng phải vải vóc khiến cậu đau tới mức nhe răng trợn mắt. Sợ tư thế bước đi không được tự nhiên, cậu liền cắn răng ngồi xổm xuống mấy lần, sau khi thích ứng với cảm giác đó mới bình thường bước ra khỏi phòng ngủ.

Rửa mặt xong Lý Dật Sơ liền vào bếp giúp Lưu Phàm nấu đồ ăn sáng. Người nhà họ Lương thích ăn cháo hơi đặc, Lý Dật Sơ không ưa mùi vị này nhưng lại chưa từng lên tiếng phản đối, có điều mỗi lần cậu đều chỉ ăn rất ít. Lâu dần lượng thức ăn buổi sáng của cậu còn không bằng một nửa Lương Huyên.

Trên bàn ăn Lưu Phàm căn dặn Lương Huyên, “Tuần sau có phải thi giữa học kỳ rồi không? Nhớ phải ôn tập cho kỹ đó.”

Lương Huyên trả lời, “Con biết rồi.”

Lưu Phàm thấy Lý Dật Sơ cúi đầu ăn cơm, nhớ lại tối qua mình nói chuyện có chút khó nghe liền nói với cậu, “Dật Sơ à, nếu con có gì không biết thì nhất định phải nói Lương Huyên dạy con, đều là anh em đừng tỏ vẻ như người xa lạ.”

Lý Dật Sơ cười, “Dạ được.”

Lý Dật Sơ sẽ không chủ động đến hỏi bài Lương Huyên. Một mặt là cậu sợ làm lỡ thời gian của anh, mặt khác là bởi vì căn bản cậu không có bài gì không biết làm, chỉ không muốn thể hiện ra mà thôi.

Hồi tiểu học Lý Dật Sơ học tập vô cùng nghiêm túc. Khi đó cậu nghĩ mình nhất định phải học thật giỏi, tính cách phải ngoan thì mới có thể làm người khác yêu thích, bởi vậy luôn rất chăm chỉ khắc khổ. Thêm vào đó cậu vốn rất thông minh, thành tích luôn luôn đứng top đầu trong trường. Ban đầu quả thật Lưu Phàm rất vui vẻ, mỗi lần hai đứa trẻ cầm bằng khen về nhà đều khen ngợi cả hai. Sau đó có một lần Lý Dật Sơ còn cao điểm hơn Lương Huyên, vừa khéo đúng lúc ăn tết, rất nhiều thân thích của Lương gia đều ngạc nhiên không thôi về thành tích của Lý Dật Sơ. Còn Lương Huyên – đứa con mà Lưu Phàm vẫn lấy làm kiêu ngạo – lần đó không thể trở thành tiêu điểm của cuộc họp mặt gia đình.

Lúc ấy Lý Dật Sơ đã nhanh chóng luyện thành khả năng xem xét biểu tình của Lưu Phàm. Cậu thêm một lần nữa hiểu rõ, mình không phải người nhà họ Lương, dù cậu ưu tú đến đâu cũng không thể khiến người Lương gia vui vẻ, ngược lại còn khiến dì Lưu không thoải mái.

Từ đó về sau thành tích của Lý Dật Sơ luôn duy trì ở mức trung bình trong lớp. Lớn lên Lương Huyên thì vào lớp trọng điểm cấp 3, còn cậu chỉ vào lớp phổ thông. Lý Dật Sơ vẫn còn nhớ biểu tình vừa kích động vừa kiêu ngạo của Lưu Phàm lúc đó. Đương nhiên vẻ mặt an ủi cậu cũng là thật lòng.

Có lẽ đây chính là điểm khác biệt. Lưu Phàm đối xử với Lý Dật Sơ không phải không tử tế, chỉ là bà càng muốn nhìn thấy con trai mình tài năng hơn người mà thôi.

Sau khi ăn sáng xong hai người cùng đi xuống hành lang dưới lầu dắt xe đạp ra. Lương Huyên đi sau Lý Dật Sơ, nhìn tư thế xuống lầu của cậu mấy lần, khi cậu vừa đụng vào tay lái liền gọi lại, “Dật Sơ, chân em làm sao vậy?”

Sắc mặt Lý Dật Sơ bình thường nói, “Không có chuyện gì cả.”

Lương Huyên ngồi xổm người xuống nắm chặt đầu gối Lý Dật Sơ, chuẩn bị vén quần của cậu lên. Lý Dật Sơ vội vã nhấc chân sang một bên, lắp bắp nói, “Không sao mà, chỉ, chỉ là bầm một chút thôi.”

Lương Huyên ngồi xổm bất động ở chỗ cũ ngửa đầu nhìn Lý Dật Sơ, vẫn không mở miệng nói lời nào.

Lý Dật Sơ bị ánh mắt kia nhìn đến sợ hãi, do do dự dự lui người trở lại.

Sau khi Lương Huyên nhìn thấy vết thương liền cứng người lại vài giây, độ cong khóe miệng cũng giãn thẳng ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bên vết thương, đến lúc nghe được tiếng hít khí của cậu mới lập tức ngừng lại. Da dẻ Lý Dật Sơ rất trắng, màu sắc đen thui của vết thương cùng màu máu bầm tụ lại khó mà không đập vào mắt.

Lương Huyên cúi đầu, “Tại sao không nói với anh?”

Chân Lý Dật Sơ bị Lương Huyên nắm chặt, tư thế này khiến cậu đứng không vững lắm. Cậu giải thích, “… Lúc đi ngủ em mới phát hiện.”

Lương Huyên xoa xoa ngón tay đứng lên, thầm nghĩ hôm qua đánh Lô Bân còn quá nhẹ. Đầu tiên anh dắt xe đạp của mình ra rồi nói, “Hôm nay em đừng đạp xe, trước hết chúng ta đến bệnh viện một chuyến đã.”

Lý Dật Sơ nghiêng đầu nhìn Lương Huyên, mấy giây sau liền mỉm cười gật đầu.

Lương Huyên đạp xe chở Lý Dật Sơ đến bệnh viện, dọc đường đi đều không đáp lại lời cậu. Lý Dật Sơ ngồi phía sau đoán được nhất định anh đang tức giận. Có lẽ là do cha Lương ở nhà quá nghiêm khắc nên từ nhỏ Lương Huyên đã được giáo dục rất cẩn thận, đa số thời điểm đều nghiêm túc thận trọng, vẫn luôn duy trì một loại thái độ xa cách đối với bạn học. Nhưng Lý Dật Sơ là ngoại lệ. Cậu biết Lương Huyên hiếm khi tức giận với mình, có điều mỗi lần như vậy đều sẽ rất khó dỗ dành.

Con ngươi Lý Dật Sơ xoay chuyển muốn nghĩ cách xin lỗi. Khi xe đến sườn núi liền cảm thấy mình tuột về phía sau, cậu vội vã vươn tay ôm lấy eo Lương Huyên.

Lương Huyên ho khan hai tiếng, “Thả tay ra, ngồi cho vững.”

Lý Dật Sơ dán người vào lưng Lương Huyên, “Không được, em sắp té mất rồi!”

Lương Huyên cúi đầu nhìn đôi tay đang vòng lấy bụng mình, trắng nõn thon gầy, giống như người phía sau, sạch sẽ xinh đẹp. Khóe miệng Lương Huyên nhếch lên một xíu, ngồi thẳng thân thể lại để cậu dễ ôm chặt hơn một chút.

Lương Huyên ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ thoa thuốc băng bó cho Lý Dật Sơ, trên mặt không có biểu tình gì. Cẳng chân Lý Dật Sơ rất gầy gò, một bàn tay đã có thể nắm hết mắt cá chân, nằm trong tay bác sĩ giống như một miếng ngọc thạch có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Lương Huyên nắm chặt tay kiềm chế cơn tức giận không biết từ đâu kéo tới trong lòng. Trước giờ anh luôn trầm ổn, tâm tình rất ít khi xao động, giờ phút này nhìn chân Lý Dật Sơ anh không biết nên giận đám Lô Bân kia, hay là nên giận nhà mình nuôi Lý Dật Sơ thành gầy như vậy.

Năm bảy tuổi Lý Dật Sơ từng bị mẹ anh đuổi đi, sau khi trở về tính cách cậu trở nên hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng của Lương Huyên. Vốn là một thằng nhóc bướng bỉnh coi trời bằng vung, trong chớp mắt đã biến thành vô cùng nhát gan, trên bàn ăn cũng không dám nói lời nào, ăn hết một bát không dám xin bát thứ hai, buổi tối đói bụng thì lén lút bò đi uống nước. Ban đầu Lương Huyên cũng không chú ý tới, tình cờ có một lần đi vệ sinh lúc nửa đêm mới nhìn thấy cậu ngồi trong phòng khách uống nước ừng ực. Vậy mà vừa nghe tiếng bước chân của Lương Huyên cậu liền lập tức bỏ ly xuống quay về nằm trong chăn. Lương Huyên chỉ nghĩ là cậu nửa đêm khát nước nên không để trong lòng. Nhưng mấy buổi tối liên tiếp đều nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Lương Huyên bèn tò mò hỏi Lý Dật Sơ, “Em uống nước nhiều như vậy mà tối không phải đi vệ sinh sao?”

Lý Dật Sơ nằm một góc trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách, vốn đang giả bộ ngủ thì bị Lương Huyên kéo chăn ra. Giờ phút đó cậu không dám ngẩng đầu nhìn Lương Huyên, một tay cầm góc chăn lật tới lật lui.

Từ trước đến nay Lương Huyên không quen gần gũi với người khác, nhưng lúc trước Lý Dật Sơ động một chút lại dán đến bên cạnh anh, bởi vậy anh đã quen với đứa trẻ mềm mại này, liền vươn tay bắt lấy bả vai cậu, “Sao vậy?”

Lý Dật Sơ nhìn Lương Huyên nói, “Có phải nước đắt tiền lắm không? Sau này em sẽ không uống nhiều như vậy nữa, xin lỗi…”

Lương Huyên làm sao ngờ được Lý Dật Sơ lại nghĩ như thế, cuộc sống mỗi ngày của anh đều cứ như vậy, không hề ý thức được Lý Dật Sơ đã thay đổi đến long trời lở đất. Lần đầu tiên anh có cảm giác đau lòng thế này với người khác ngoài cha mẹ, anh tiếp tục hỏi, “Dật Sơ, có phải em đói bụng không?”

Lý Dật Sơ do dự một lát mới gật đầu.

Lương Huyên lập tức đứng dậy vào bếp, tìm bánh mì và sữa bò trong tủ lạnh đưa cho Lý Dật Sơ, ôn tồn nói, “Sau này đói bụng cứ lấy đồ ăn vặt mà ăn, nơi này là nhà của em, đừng sợ.”

Dù sao Lý Dật Sơ chỉ mới là một đứa trẻ, ai đối xử tốt với cậu cậu liền thích người đó. Nhưng cậu biết Lương Huyên cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chú Lương thường xuyên vắng nhà, người cậu hay đối mặt nhất là dì Lưu, bà đã đuổi cậu đi một lần, chỉ cần cậu không biểu hiện tốt thì chẳng mấy chốc sẽ có lần thứ hai.

Cậu là người ngoài, nếu như tham ăn quá thì Lương gia sẽ không muốn bỏ tiền nuôi cậu nữa, vậy cậu sẽ bị đuổi đi đúng không? Lý Dật Sơ chậm rãi hiểu được, ngoại trừ cha mẹ ruột thì sẽ không có ai đối xử tốt với cậu vô điều kiện. Người khác giúp đỡ cậu là vì bọn họ lương thiện, cậu cần phải biết ơn.

Lương Huyên nhìn Lý Dật Sơ ăn từng miếng bánh mì, khuôn mặt trắng noãn như một con búp bê sứ, không nhịn được vươn tay giúp cậu lau vụn bánh bên khóe môi. Lý Dật Sơ uống hết sữa mới hài lòng nói, “Lương Huyên, anh thật tốt.”

Lương Huyên mỉm cười.

Lý Dật Sơ dịch lại gần hôn lên gò má Lương Huyên một cái, đôi mắt vô cùng sáng ngời, “Cảm ơn anh.”

Lương Huyên có chút cứng đờ lấy tay xoa mặt, vỗ vỗ đầu Lý Dật Sơ, “Ngủ đi.”

Từ đó về sau mỗi lần ăn cơm Lương Huyên đều cố ý ăn chậm lại, đợi đến khi Lý Dật Sơ ăn hết bát thứ nhất sẽ cầm bát cậu cùng đi bới bát thứ hai. Mãi đến sau này Lý Dật Sơ từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bọn họ càng ngày càng giống người một nhà, thói quen này mới chậm rãi biến mất.

Lương Huyên nghĩ rằng bản thân mình vẫn luôn chú ý tới tình trạng thân thể của Lý Dật Sơ, đến giờ phút này mới nhận ra cậu thật sự quá gầy. Cùng lớn lên trong một gia đình vậy mà tuy chiều cao của Lý Dật Sơ không kém anh bao nhiêu, nhưng cân nặng sợ là thua khá nhiều.

Đợi đến khi bác sĩ băng bó xong Lương Huyên mới chở Lý Dật Sơ về trường học. Đi ngang qua một quán nhỏ bán mễ đường, đột nhiên nhớ ra lúc nhỏ đến nhà Lý Dật Sơ chơi, cậu vừa nghe bên ngoài có tiếng rao “Bán mễ đường đây—” liền đòi ra mua, sau khi mua về mới vui sướng hài lòng chia cho Lương Huyên.

“Dật Sơ, có muốn ăn mễ đường không?”

01b0ee3e020a435

米糖 – mễ đường (chắc là một loại bánh làm từ gạo)

“Hả?” Lý Dật Sơ ngoài ý muốn hỏi lại.

Lương Huyên dừng xe đạp chạy đến quán hàng rong mua hai cái về, đưa hết cho Lý Dật Sơ, “Cầm lấy.”

Lý Dật Sơ rũ mắt xuống nhìn mễ đường mấy giây, không biết nghĩ gì mà nhanh chóng ngẩng đầu lên, “Cảm ơn anh.”

Lương Huyên tiếp tục chở cậu đi, nhìn cửa hàng bánh mì ven đường lại dừng xe hỏi, “Dật Sơ, ăn bánh mì không?”

Không chờ cậu trả lời anh đã vào trong mua hai cái bánh mì chà bông đưa cho cậu, “Buổi sáng đói bụng thì ăn.”

Trong tay Lý Dật Sơ vẫn còn mễ đường chưa ăn xong lại bị nhét thêm hai cái bánh mì, cậu cười khanh khách, “Lương Huyên, anh phát tài à?”

Lúc này Lương Huyên nhìn mặt cậu, đột nhiên cảm thấy góc mặt hơi bén nhọn, quả nhiên là quá gầy, liền mở miệng nói, “Buổi trưa chờ anh cùng đến nhà ăn, biết chưa?”

Lý Dật Sơ gật đầu, “Được!”

Lý Dật Sơ vừa vào lớp thì mấy bạn học nữ liền vây lại, “Lý Dật Sơ, hạt điều cay còn không? Mì ăn liền thì sao?”

Lý Dật Sơ ngồi xuống chỗ mình lật qua lật lại ngăn kéo, tiếc nuối nói, “Không còn, buổi trưa tớ sẽ đi lấy hàng.”

Sau khi lên cấp ba mỗi tuần cậu và Lương Huyên đều có năm mươi đồng tiêu vặt. Lương gia chỉ có Lương Trường Bình có thu nhập, trước giờ vốn không giàu có gì. Cậu đã định không muốn nhận tiền tiêu vặt, có điều cha Lương không đồng ý nên đành nhận lấy, nhưng cậu vẫn chẳng dám tiêu xài mà để dành đó. Tiền tiêu vặt của cậu bắt nguồn từ việc bán lẻ này, cứ vài ngày cậu sẽ đến tiệm tạp hóa mua sỉ một ít đồ ăn vặt đem vào lớp bán. Trường học đã có công văn nghiêm cấm loại hành vi này, cho nên mỗi lần cậu chỉ lấy đầy cặp sách chứ không dám nhiều, mỗi ngày kiếm một vài đồng lời đã đủ để tiêu xài. Thêm vào đó bạn cùng lớp đều bao che cho cậu, không ai mách lẻo với giáo viên. Lý Dật Sơ làm ăn một lần liền làm tới hai năm. Hai năm qua cậu vẫn luôn giấu Lương Huyên, mỗi lần đều nhân lúc nghỉ trưa đến tiệm tạp hóa nhập hàng.

Trước giờ Lý Dật Sơ và Lương Huyên vốn không ăn trưa cùng nhau, hôm nay vì Lương Huyên căn dặn nên Lý Dật Sơ vừa tan lớp liền đến chờ trước cửa phòng học của anh. Lý Dật Sơ vội vã đi lấy hàng nên ăn trưa vừa nhanh vừa vội, sau khi ăn xong liền nói trong lớp có việc, bỏ Lương Huyên lại chạy mất.

Lý Dật Sơ vừa đi đường vừa nhẩm tính trong lòng xem mình còn bao nhiêu tiền, từ trường học đến tiệm tạp hóa có một con đường tắt để đi, tiết kiệm được hơn phân nửa thời gian. Lý Dật Sơ đeo cặp sách đi xuyên qua một giàn nho, đột nhiên nghe thấy động tĩnh nơi khúc quanh.

Lý Dật Sơ đứng trong góc nhìn sang bên đó.

Lô Bân với cánh tay băng bó bị hai người chặn ở góc tường, nhìn biểu tình của hắn liền biết đã từng có ân oán với hai người kia. Không biết Lô Bân nói gì mà hai người đưa lưng về phía Lý Dật Sơ đột ngột vung một cái tát lên đầu hắn.

Lý Dật Sơ không kịp nghĩ nhiều nữa, kêu lên một tiếng từ xa, “Lô Bân!”

Lô Bân theo lời nhìn sang, nhận ra cậu liền thầm nghĩ hôm nay đúng là vận rủi tám đời, kẻ thù tụ tập lại còn tay mình thì đang tàn phế. Cục diện thế này vẫn nên nghĩ cách chạy trốn thì hơn, hảo hán không ngại thua thiệt trước mắt.

Lý Dật Sơ đi đến trước mặt ba người bọn họ, gỡ cặp sách trên lưng xuống, cười nói, “Sao anh lại ở đây? Tụi tôi chờ anh nãy giờ.”

Hai tên lưu manh kia thấy Lý Dật Sơ gầy gò như con gà bệnh, căn bản chẳng thèm để vào mắt, cất giọng nói, “Mày là ai? Đừng lo chuyện bao đồng, cút nhanh đi!”

Lý Dật Sơ làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Các người đang đánh nhau à?”

Hai thằng kia rõ ràng không nhịn nổi, vừa chuẩn bị tới đẩy Lý Dật Sơ liền nghe cậu nói, “Lô Bân, có phải anh là đồ ngốc không?”

Tới lúc này Lô Bân mới ý thức được Lý Dật Sơ đang giúp mình dời đi sự chú ý của hai người này, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, hét lớn, “Mấy anh em, tao đang ở đầu hẻm nam, nhanh đến đây đi!”

Hai thằng lưu manh kia muốn giật lấy di động Lô Bân nhưng không kịp, bỏ lại mấy lời hung ác rồi chạy mất.

Lý Dật Sơ thấy nguy hiểm đã hết liền nhấc cặp đi đến trước mặt Lô Bân, “Lô Bân, hôm nay tôi đang chuẩn bị tới tìm anh, hiện tại vừa hay, chúng ta nói chuyện chút được chứ.”

Lô Bân cười như không cười, “Làm sao? Muốn đánh nhau với tao nữa à?”

Lý Dật Sơ nở nụ cười, “Tôi không sợ đâu, nhưng Lương Huyên nhà chúng tôi thì không được, anh ấy là học sinh tốt, anh đừng tìm anh ấy gây sự nữa. Nếu anh cảm thấy chuyện hôm qua làm anh mất mặt thì tôi mời anh ăn cơm, mời cả mấy người anh em của anh nữa.”

Lô Bân nghiền ngẫm, “Hai người các cậu là anh em?”

Lý Dật Sơ, “Đúng vậy.”

Lô Bân, “Bà con?”

Lý Dật Sơ đáp, “Không phải, từ nhỏ tôi đã ở nhà anh ấy, cha mẹ anh ấy chính là cha mẹ tôi, ngày đó anh mắng thầy Lương chính là mắng cha tôi.”

Lô Bân không khỏi coi trọng người trước mặt này thêm mấy phần, hắn vốn cho rằng loại người nhìn nho nhã yếu đuối như thế này đều chẳng có ích gì, không ngờ lại rất có tình nghĩa.

Lô Bân dùng tay không bị thương vuốt tóc, cười nói, “Được. Hôm nay nhờ có cậu, hai ta giảng hòa. Sau này nhất định tôi không đi tìm Lương Huyên gây phiền phức nữa.”

Lý Dật Sơ vốn định dùng hết tiền tiết kiệm để mời đám này bữa cơm giảng hòa, một thân một mình thì cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi liên lụy tới Lương Huyên thì cậu không thể cứ làm theo ý mình. Cậu không sợ mấy tên này trả thù mình, chỉ sợ Lương Huyên gặp chuyện.

Thấy mục đích đã đạt được, Lý Dật Sơ chào tạm biệt Lô Bân, “Tôi đến tiệm tạp hóa đây, tạm biệt.”

Hai năm qua Lý Dật Sơ đều lấy hàng ở cửa hàng này, bà chủ cũng quen biết cậu, mỗi lần đến đều sẽ tính bớt một ít. Hôm nay lấy đồ cho Lý Dật Sơ xong liền nhìn vết xanh tím trên mặt cậu hỏi, “Tiểu Lý, mặt cháu sao vậy?”

Lý Dật Sơ cười nói, “Không sao ạ, đánh nhau với người ta thôi.”

Bà chủ vốn rất thích Lý Dật Sơ, đứa trẻ này còn nhỏ mà đã bán sỉ đồ ăn vặt, lớn lên nhìn lại gầy yếu, thấy là biết điều kiện gia đình không tốt. Nhưng cậu không hề keo kiệt với người khác, mỗi lần lấy hàng nếu được bà chủ khuyến mãi nhiều thì lần sau đến nhất định sẽ mang theo đồ chơi tặng con gái bà.

Bà chủ đang ăn cơm trưa, nhìn Lý Dật Sơ có hơi đau lòng, dịu dàng nói, “Tiểu Lý, ở lại ăn bữa cơm đi, buổi trưa có canh gà này.”

Lý Dật Sơ sắp xếp hàng hóa xong mới dừng tay, đôi môi mấp máy vài lần rồi ngẩng đầu cười, “Không được dì ơi, con ăn trưa rồi, còn phải về trường sắp xếp đồ đạc nữa.”

Lý Dật Sơ vác cặp sách căng đầy về trường. Mấy năm nay ăn nhờ ở đậu cậu luôn thầm biết ơn bất kỳ ai đối xử tốt với mình. Cậu biết mỗi người đều có lòng trắc ẩn, đều có thể thương hại cậu khi thấy cậu bị khi dễ. Nhưng cậu lại càng hy vọng xa vời rằng người khác đối xử với cậu bình đẳng như một người bình thường, không thương hại cũng không bắt nạt cậu.

Phạm lỗi sẽ có người mắng cậu, không hề kiêng kỵ cậu là người ngoài; thi được điểm cao có người khen ngợi cậu, cũng không kiêng kỵ cậu là người ngoài.

Vốn đã từng là thói quen, mười năm nay lại trở thành hy vọng xa vời.

“Này.”

Một tiếng gọi kéo lại tinh thần Lý Dật Sơ, cậu nhìn thẳng vào Lô Bân cùng mấy người bạn của hắn trước mặt.

Lý Dật Sơ hỏi, “Sao các anh lại ở đây?”

Lô Bân đá cục đá dưới chân, “Cậu có hiểu quy tắc không vậy? Hai người ban nãy mới bị cú điện thoại của tôi dọa chạy thôi, nhất định còn lòng vòng quanh đây chờ xem anh em của tôi có tới thật không. Nếu bọn chúng thấy cậu đi một mình như vậy chắc chắn sẽ trút giận lên đầu cậu.”

Lý Dật Sơ hiểu rõ bọn họ đang bảo vệ mình, cười nói, “Cảm ơn anh. Đúng rồi, mọi người có muốn ăn đồ ăn vặt không, trong cặp tôi có rất nhiều.”

Nói xong liền cởi cặp sách, mở dây kéo bày ra các loại đồ ăn vặt bên trong.

“Wow—” Đám bạn của Lô Bân kêu lên kinh ngạc, cười giỡn nói, “Mình cậu ăn cũng nhiều quá ha?”

Lý Dật Sơ kéo dây khóa rộng ra hơn một chút, nhìn bọn họ cười, “Các anh tự chọn đi.”

“Dừng lại.” Lô Bân ngăn đám bạn mình lại. Gia đình hắn cũng có làm ăn, vừa nhìn điệu bộ Lý Dật Sơ liền biết cậu đi lấy hàng mang về trường bán. Nguyên một cặp đầy đồ ăn vặt như vậy gộp lại chưa đủ tiền để Lô Bân ăn một bữa cơm, trừ tiền vốn ra chắc cũng chỉ có thể kiếm được vài đồng lời. Nếu đám anh em này còn chia nhau thì người ta lấy gì ăn cơm?

Lô Bân khom lưng kéo khóa cặp sách lại, nhấc lên trả cho Lý Dật Sơ, cười hỏi, “Cậu học lớp nào? Sau này muốn ăn vặt sẽ tìm cậu mua.”

Lý Dật Sơ, “Lớp 11-6, Lý Dật Sơ.”

Lô Bân và đám anh em liếc nhìn nhau cười, “Không cần tôi tự giới thiệu nữa chứ? Trong trường mọi người đều biết tôi. Sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi.”

Lý Dật Sơ cũng cười đáp lại, “Được, về thôi, sắp vào học rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.