Hình Bóng

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

085c4fa4fcec6ad5eab7fbaed56912da

Lương Huyên ngồi trong quán Internet chơi game, hoàn toàn không biết bên ngoài đã đổ mưa tầm tã, điện thoại di động vang lên rất nhiều lần anh mới nghe thấy. Anh bấm nút nhận, giọng nói của mẹ phía bên kia thé thé sợ hãi, “Tiểu Huyên! Con mau tới bệnh viện! Ba con, ba con –”

Lương Huyên liền cúp điện thoại chạy ra ngoài.

Ngày hôm ấy trời mưa rất lớn, trên đường không bắt được taxi nên Lương Huyên đành đạp xe tới bệnh viện. Đoạn đường kia dài dằng dặc tưởng như đạp mãi cũng không tới, gương mặt anh bị nước mưa gột rửa, đôi mắt cũng không nhìn thấy đường, vậy nhưng dưới chân cứ đạp mỗi lúc một nhanh hơn. Loại cảm giác toàn thân sức cùng lực kiệt nhưng không thể ngừng lại này cực kỳ sâu sắc, cho nên sau đó vô số lần, mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi cực độ Lương Huyên đều sẽ mơ thấy cảnh trời mưa chạng vạng hôm ấy.

Thân thể Lương Trường Bình từ đêm Lý Dật Sơ bỏ đi liền chuyển biến xấu, khiến các bác sĩ cũng đều bó tay với tốc độ mất sức sống nhanh chóng này. Mấy hôm trước lúc bác sĩ kiểm tra toàn thân ông đã bảo Lưu Phàm và Lương Huyên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Có điều hai ngày nay Lương Trường Bình đột nhiên khá hơn rất nhiều, buổi sáng mới đuổi Lương Huyên ra ngoài, tự mình dịch người dựa vào đầu giường tán gẫu với Lưu Phàm.

Lương Huyên ướt đẫm cả người vọt vào phòng bệnh, thứ nhìn thấy chỉ là mẹ mình đang nằm úp sấp khóc rống bên giường, cùng với cha mình đã không còn hô hấp.

Tang lễ được giản lược tất cả như nguyện vọng của Lương Trường Bình, Lương Huyên và mẹ đưa ông về quê an táng, ở lại đó mấy ngày rồi mới về nhà.

Lưu Phàm vẫn chìm trong bi thương chưa hồi phục lại, mấy ngày nay giống như xác chết di động mặc con trai kéo đi, về đến nhà cũng chỉ trầm mặc ngồi trên ghế sopha không nhúc nhích. Lương Huyên vào bếp làm một bát mì bưng ra cho bà, “Mẹ, mẹ ăn chút gì đi.”

Lưu Phàm đỏ mắt nghiêng đầu đi.

Lương Huyên kiên trì khuyên nhủ, “Mẹ cứ không ăn không uống như vậy, ba đi cũng không an lòng đâu.”

Lưu Phàm nức nở, “Đừng nhắc tới ba con.”

Lương Huyên nhét đũa vào tay bà, “Tốt xấu gì mẹ cũng ăn chút đi.”

Ngoài ban công nổi gió, nhìn như sắp đổ mưa. Cửa phòng ngủ của Lý Dật Sơ chỉ khép hờ, theo gió mà khẽ đóng lại mở ra loảng xoảng.

Lưu Phàm giống như bị âm thanh kia chọc phiền lòng, quay đầu phẫn hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy. Lương Huyên thấy thế liền đặt bát mì lên khay trà, đứng dậy đi đóng cửa phòng ngủ. Không ngờ Lưu Phàm lại theo sau anh chạy vào căn phòng kia, tiến thẳng tới bàn học gạt hết đèn bàn, ống đựng bút và tất cả mọi thứ xuống đất, sau đó dùng sức kéo ga trải giường ra, một bên gẫm đạp một bên xé nát, động tác điên cuồng như một con sử tử cái.

Lương Huyên thấy mẹ đột nhiên phát rồ thì không phản ứng kịp, lúc định thần lại liền vội vã ôm chặt bà, “Mẹ đang làm gì thế?!”

Lưu Phàm liều mạng giãy dụa, sức lực lớn đến mức Lương Huyên cũng không ôm nổi. Bà nhấc ghế dựa dưới đất đập lên tủ quần áo, mới đập một phát đã tạo thành vết nứt, sau đó lại tiếp tục vung ghế vào vết nứt kia.

Lương Huyên đoạt lại ghế, tóm lấy hai tay bà bắt chéo sau lưng, một tay khác đỡ lấy chân bà ôm người về phòng ngủ chính. Lưu Phàm vẫn cứ giãy dụa, “Lương Huyên con buông ra!! A –”

Trong tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, Lương Huyên vẫn không nói một lời, chỉ ôm mẹ mình thật chặt.

Một lúc lâu sau, bị trói buộc quá chặt rốt cuộc cũng khiến Lưu Phàm ngưng giãy dụa, nhếch miệng khóc rống lên, đột nhiên gào thét mang theo hận ý ngột ngạt, “Là Lý Dật Sơ hại chết ba con. Rõ ràng ban đầu còn rất tốt, nó vừa đi ba con liền bệnh tình nguy kịch. Ba con xem nó như con ruột mà nuôi mười một năm, nó nói đi là đi. Bác sĩ đều bảo ba con không chịu được kích thích… Lý Dật Sơ! Lý Dật Sơ! Chó má không bằng cầm thú.”

Lương Huyên tựa đầu mẹ vào bả vai mình, mặc bà phát tiết.

Lưu Phàm tỉnh táo lại một chút mới tránh khỏi tay con trai, nhìn anh nói, “Con ném hết đồ của Lý Dật Sơ đi, một thứ cũng không được giữ lại.”

Trong ánh mắt Lương Huyên xuất hiện sự chần chờ rõ ràng.

Lưu Phàm nhìn anh chằm chằm gằn từng chữ, “Từ nay về sau con không còn đứa em này, Lương gia chúng ta cũng chưa từng có kẻ này.”

Lương Huyên sắp lên Bắc Kinh học đại học, lúc đó phải để mẹ ở nhà một mình, mọi chuyện đều khiến anh không yên lòng. Vì vậy sau khi cha qua đời không lâu, anh liền bắt đầu bày mẹ dùng máy vi tính, làm sao tìm thông tin, làm sao xem phim truyền hình, làm sao nói chuyện với khác qua video, từng bước từng bước dẫn dắt bà đi.

Căn nhà của Lương gia còn chưa kịp bán đi thì Lương Trường Bình đã qua đời, cho nên hai mẹ con họ cũng thu hồi thông tin bán nhà lại. Lưu Phàm gọi thợ tới gỡ bỏ vách ngăn trong phòng ngủ Lương Huyên, sơn trát lại lần nữa, vị trí trang hoàng trong phòng của thay đổi một lượt, tất cả mọi vết tích chứng minh Lý Dật Sơ đã từng tồn tại đều bị dọn sạch không còn một mống.

***

Từ nhỏ Lý Dật Sơ đã thích nơi có khí hậu ẩm ướt, ngày mưa dầm nằm trong chăn nghe cha mẹ kể chuyện xưa là ký ức đầu tiên của cậu về tuổi thơ. Tàu lửa một đường chạy thẳng về phía nam, lần này cậu không cần lo lắng bị mất hành lý, thân thể ngồi tới tê rần liền đứng lên đi lại trong toa tàu một lúc, nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hơn hai chục tiếng ngồi ghế cứng, rốt cuộc lúc trời tờ mờ sáng trong toa cũng phát ra tiếng loa báo dừng — điểm đến cuối cùng phía trước: Ga Hạ Môn.

* Hạ Môn: một thành phố thuộc tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.

Lý Dật Sơ xuôi theo dòng người ra khỏi ga, thành phố xa lạ chào hỏi cậu bằng không khí sáng sớm ẩm ướt, bên ngoài ga một loạt taxi đứng chờ kiếm khách, những người bên cạnh đều tụm năm tụm ba lôi kéo valy chạy về điểm đến của mình.

Lý Dật Sơ đi dọc theo đường phố, tìm một quán cơm nhỏ vào ăn chút gì. Sau khi ăn xong cậu đến cửa hàng mua túi sách, bản đồ, sổ ghi chép và bút, tiếp đó liền tìm tới một quán Internet, ngồi trong góc hẻo lánh bắt đầu kiếm tư liệu.

Cậu vào mấy trang web tuyển dụng, ghi lại tên người liên lạc và địa chỉ của mọi trường bổ túc đang tuyển giáo viên, cũng đánh dấu lại từng chỗ trên bản đồ, đợi đến lúc ra khỏi quán Internet thì đã là chạng vạng. Lý Dật Sơ nhìn nhìn bộ quần áo của mình, ngày mai cậu phải bắt đầu tìm việc làm, cũng không thể đi với bộ dạng rối bù thế này. Gần ga tàu lửa chưa bao giờ thiếu nhà trọ tiện nghi, Lý Dật Sơ vào thuê một phòng rồi hỏi thăm ông chủ nơi mua sắm gần đó, đến mua một bộ quần áo mùa hè mới tinh sạch sẽ.

Đã mấy ngày liên tục cậu không sao ngủ được, đêm hôm ấy ngủ cực kỳ sâu.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dật Sơ bỏ quần áo cũ tối qua đã giặt sạch vào túi sách, ăn sáng xong lập tức dựa theo bản đồ tìm kiếm từng trường bổ túc đã đánh dấu, vì phải đến nhiều nơi nên bất đắc dĩ đành gọi xe đi. Taxi chạy ngang qua một trường đại học, bây giờ đang nghỉ hè, chỉ có vài người thi nghiên cứu sinh tình cờ ra khỏi trường mua hoa quả, đeo cặp sách túm năm tụm ba cò kè mặc cả với người bán, tươi cười trả tiền sau đó cùng bạn bè uống chai nước lạnh bước lại vào trường.

Có nam sinh cao cao ốm tong, cũng có nữ sinh trắng trẻo thanh tú, giống nhau ở chỗ gương mặt vô cùng phấn chấn, giống nhau ở chỗ tương lai sáng ngời.

Mùa hè này kết thúc, Lương Huyên cũng sẽ giống như bọn họ, đọc sách sinh hoạt trong một khu nhà đẹp đẽ yên tĩnh trong sân trường, sẽ quen biết những người ưu tú, sẽ trải qua rất nhiều chuyện thú vị đặc sắc, sau đó trưởng thành thành một người đàn ông thành thục chói mắt.

Khóe miệng Lý Dật Sơ thoáng nhếch lên, ảo tưởng đó khiến cậu không tự chủ được mỉm cười, chỉ là nụ cười kia chưa kịp lan tới đáy mắt đã biến mất.

Xe taxi đến nơi, Lý Dật Sơ nhìn giá trên đồng hồ tính, đau lòng móc tiền ra trả. Cậu biết rõ nếu muốn tiết kiệm tốt nhất là ở lại nơi xa xôi thiếu thốn giá cả thấp kia, nhưng cậu cũng hiểu rõ, nếu như ở lại đó thì cậu và Lương Huyên sẽ thật sự như trên trời dưới đất, kể cả tư cách cùng ngồi uống trà cũng không có.

Tuy rằng cậu đã không còn hy vọng muốn ở chung với Lương Huyên lần nữa, nhưng cậu vẫn luôn hy vọng có thể gặp lại anh một lần. Lương Huyên sẽ vào đại học Q, tốt nghiệp rồi nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, lúc gặp lại thể nào cuộc sống của Lý Dật Sơ cũng chẳng thể sánh bằng, nếu như còn làm việc ở quán ăn nhỏ kia thì cậu cả đời cũng không thể nào cùng xuất hiện với tầng lớp như anh. Cho nên cậu ra đi, cậu hy vọng tương lai nếu như quả thật có thể gặp lại, cậu cũng chẳng thấp kém đến mức Lương Huyên không nhìn thấy.

Trong trường bổ túc hoặc là giáo viên từ các trường chính quy đến dạy thêm, hoặc là sinh viên tốt nghiệp đại học đến dạy từng tốp nhỏ, với dạng học sinh mới 18 tuổi vừa tốt nghiệp trung học như Lý Dật Sơ thì căn bản vừa nói ra trình độ bản thân xong đã hết cơ hội. Thành phố Hạ Môn rất lớn, Lý Dật Sơ chạy cả ngày cũng chỉ tới được năm trường, đều thất bại ra về.

Sắc trời dần muộn, Lý Dật Sơ tìm nhà trọ gần đó thuê một tiếng đồng hồ vào tắm rửa thay quần áo, phơi đồ đạc ướt sũng dưới máy điều hòa cho khô xong mới đeo cặp lên ra ngoài, tìm một cửa hàng photocopy, lần đầu tiên vào website tra điểm thi đại học của mình. Điểm ba môn đầu không khác mấy so với đánh giá của cậu, khiến cho điểm tiếng anh càng được tôn lên một cách buồn cười. Trên trang web này có thông tin cá nhân của cậu và điểm số, Lý Dật Sơ chỉnh lại rồi in ra, sau đó tìm tới một cửa hàng KFC nằm úp sấp trong góc ngủ qua một đêm.

Mấy ngày kế tiếp cậu vẫn như vậy, ban ngày tìm việc buổi tối vào KFC ngủ, rốt cuộc ngày thứ tư mới tìm được một trường bổ túc đang tuyển sinh viên vào làm bán thời gian mùa hè, có bao chỗ ở. Người phụ trách thấy bảng thành tích của cậu xong rất kinh ngạc, lại biết tiếng anh 0 điểm là do trong nhà có chuyện phải bỏ thi, vô cùng tiếc nuối nhìn tờ giấy, “Điểm thế này là đủ để vào mấy trường nổi tiếng rồi.”

Lý Dật Sơ đã điều chỉnh tốt tâm trạng từ lâu, nghe vậy vẫn giữ sắc mặt như thường mà nói, “Mỗi người đều có số mệnh, không có gì đáng tiếc.”

Người phụ trách trung tâm này họ Trương, anh ta nói, “Trường Xán Tinh này của chúng tôi có hai loại giáo viên là bán thời gian và toàn thời gian, bình thường người làm bán thời gian toàn là sinh viên, cậu bây giờ tuy không phải học sinh nhưng tuổi tác quá nhỏ, học lực cũng không có, cho nên không phù hợp với quy định tuyển giáo viên toàn thời gian của chúng tôi. Vậy đi, cậu tạm thời dùng thân phận giáo viên bán thời gian vào dạy, chờ dạy được một thời gian, nếu như thành tích tốt thì tôi sẽ thương lượng với hiệu trưởng, tuyển cậu vào làm toàn thời gian. Còn về mức lương, giáo viên bán thời gian không có lương cơ bản, đều tính theo số giờ lên lớp, cậu thấy thế nào?”

Lý Dật Sơ đã thăm dò trường bổ túc này gần như toàn diện, đề nghị của anh Trương đây cũng xem như là biện pháp giải quyết tốt. Cậu xác nhận lại thời gian làm việc cùng tiêu chuẩn tính tiền theo số giờ học lần nữa, ký vào hợp đồng bán thời gian.

Ký túc xá của trường Xán Tinh nằm trong một tiểu khu, ba phòng hai sảnh ngăn thành tám phòng đơn, tuy rằng nam nữ ở chung nhưng tốt xấu gì cũng có vách gỗ ngăn ra, ít nhất mỗi người đều có một không gian tương đối kín đáo.

Chính là một căn phòng riêng như vậy, Lý Dật Sơ ở lại ba năm.

Thời gian ba năm, cậu thông qua cuộc thi tự do lấy được bằng tốt nghiệp chính quy khoa máy tính, quen biết được nhiều người đủ lứa tuổi, mua được máy tính xách tay đầu tiên trong đời, bắt đầu tiếp xúc với nhiều ngành nghề khác nhau.

Năm thứ tư, cậu nghỉ việc ở Xán Tinh, xin vào một công ty khởi nghiệp, mỗi ngày làm từ năm giờ sáng tới chín giờ tối như con chó, mặc dù mệt nhưng trình độ nghiệp vụ lại nhanh chóng nâng cao, ngắn ngủi nửa năm đã trở thành nòng cốt trong công ty, điều tiếc nuối duy nhất là mức lương quá thấp.

Tháng trước cậu có một đồng nghiệp từ chức đến Thượng Hải, sau khi tìm được công việc tốt mới giựt dây Lý Dật Sơ đổi nghề đến đó theo, nói nơi đó mới là thiên đường cho nhân tài network như bọn họ, cơ hội nhiều, lương cũng cao. Sự nghiệp của Lý Dật Sơ ở Hạ Môn vừa cất bước, cho nên vẫn cứ do dự không đồng ý. Bình thường cuối tuần cậu cũng không nghỉ ngơi, vất vả lắm mới bàn giao được hạng mục, giành ra được vài ngày nghỉ cuối tuần, vậy mà vừa về tới phòng thuê liền hỏi đám bạn bè xem trong ngày có việc làm thêm nào không. Có một cô bạn nhanh chóng trả lời cậu, ngày mai trong khu du lịch có một buổi triển lãm, nhà tài trợ muốn tuyển người làm quảng cáo, một ngày một trăm rưỡi.

Lý Dật Sơ lập tức ghi tên.

Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy cậu cảm thấy hơi đau họng, biết ngay đây là điềm báo sắp bị cảm, có lẽ do tối qua để nhiệt độ máy điều hòa quá thấp. Cậu nấu một chén rễ bản lam uống rồi ra ngoài, mấy năm nay có đau đầu nhức mỏi gì cũng uống một chén thuốc nước này là hết, bận rộn lên thì sẽ không nhớ đến chuyện thân thể khó chịu nữa, đợi đến khi hết việc thì cơ thể cũng đã tự chữa khỏi. Lúc Lý Dật Sơ chạy đến nơi thì đã có một nhóm sinh viên cũng tới làm thêm đứng chờ ở cổng khu du lịch. Người phụ trách kiểm kê nhân số xong liền đưa bọn họ tới bãi đậu xe, mở cốp sau xe chở hàng ra phân phát quần áo cho mọi người. Đều là mấy bộ phục trang của các nhân vật hoạt hình, vừa to vừa dày, trên mũ trùm đầu chỉ có một khe nhỏ ở miệng cho bọn họ nhìn đường.

Thời tiết tương đối nóng, mọi người mặc quần áo vào xong đều đổ mồ hôi hột đầy mặt. Người phụ trách dẫn bọn họ vào trong, sau lưng mỗi bộ trang phục đều có quảng cáo, cho nên bọn họ phải đi dọc từng vòng trong khu này, mãi đến tận năm giờ chiều đóng cửa.

Trên đường nếu gặp phải con nít, mấy con rối lớn lông mượt này liền bị lôi kéo tới chụp ảnh chung, còn phải phối hợp thành nhiều tư thế. Tình cờ gặp trúng mấy đứa nhóc khóc la ầm ĩ, người lớn sẽ bảo bọn họ ôm nó dỗ dành, thật là mệt mỏi. Lý Dật Sơ sai ở chỗ mặc trúng bộ đồ Pikachu được mấy đứa nhỏ thích nhất, dọc theo đường đi gần như phải chụp ảnh không ngừng.

“Woa, con này so với Pikachu thật còn đáng yêu hơn, Lương Huyên anh mau tới đây!”

Lý Dật Sơ đang chụp ảnh với một đứa bé, nghe được cô gái trẻ phía trước gọi tên người sau lưng mình, sau đó nhanh chóng có một bóng người đi đến cạnh cô. Cậu như bị sét đánh mà đứng sững sờ tại chỗ.

Tóc Lương Huyên ngắn hơn trước một chút, ngũ quan hiện ra càng thêm sắc bén, thân hình cũng cường tráng hơn rất nhiều.

Lý Dật Sơ xuyên qua khe hở nhìn Lương Huyên cách mình chưa tới ba mét, tất cả mọi thứ trước mắt bên tai đều như nhạt màu tắt tiếng, chỉ còn dư lại hình bóng cao lớn đứng thẳng kia, khóe miệng anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Mãi đến tận khi cô gái đưa di động cho anh, chạy đến cạnh Lý Dật Sơ khoác lấy cánh tay cậu, không ngừng giục giã, “Mau chụp ảnh giúp em đi.”

Lý Dật Sơ mới đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mộng thuở mới lớn.

Cô gái tính tình hoạt bát, ban đầu chỉ khoác tay Pikachu, sau đó liền trực tiếp ôm cậu, tiếng cười trong trẻo không ngừng quanh quẩn bên tai Lý Dật Sơ. Cơ thể cậu cứng ngắc, cô gái kia nghĩ cách bày thật nhiều kiểu pose, còn cậu cả quá trình chỉ đứng đơ người.

Lương Huyên chụp liên tục mười mấy tấm, mỉm cười giục cô, “Được rồi, phải đi thôi.”

Cô nàng vẫn còn chưa đã ghiền, chạy tới đưa di động cho một người đi đường, sau đó bám lấy Lương Huyên làm nũng, “Anh chụp chung với em một tấm đi mà, chỉ một tấm thôi. Có được không?”

Lương Huyên do dự một chút, cô đang chuẩn bị kéo anh thì anh đã đi đến cạnh Pikachu, “Chụp đi.”

Cô gái vui vẻ dặn dò người qua đường vài câu, sau đó chạy đến một bên khác của Pikachu, đưa ngón tay chữ V lên rồi cười nói, “Chụp được rồi!”

Hai người chụp xong liền cảm ơn Lý Dật Sơ một tiếng, sau đó sóng vai nhau bước về phía lối ra.

Lý Dật Sơ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lương Huyên biến mất nơi khúc quanh. Anh từ Bắc Kinh đến Hạ Môn du lịch, có bạn gái xinh đẹp phóng khoáng bên cạnh, có nụ cười trên khóe miệng, chắc là đã quên cậu rồi. Nhìn thấy Lương Huyên sống rất tốt, đáng lẽ cậu nên vui vẻ mới đúng, đây vốn là hình ảnh cậu muốn thấy mà.

Nhưng thật sự Lý Dật Sơ lại rất khó vượt qua.

Thậm chí… so với lúc trước phải rời khỏi huyện Hòa còn khó khăn hơn.

Việc làm thêm kết thúc, Lý Dật Sơ đi dọc theo con đường về nhà dưới ánh mặt trời chói chang, thân thể đã quen làm việc liên tục chớp mắt liền bị mệt mỏi bao phủ, con đường trước mặt cũng biến thành từng gợn sóng vặn vẹo, hai chân như bị cột thêm mấy chục bao cát, mỗi lần nhấc bước đều khó khăn vô cùng. Lý Dật Sơ lung lay đỡ lấy bảng hiệu ven đường nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây, sau khi mở mắt ra liền định bước tiếp về trước. Có điều cậu vừa nhấc chân thì trước mắt bỗng dưng tối sầm, thân thể cũng không khống chế được ngã xuống ven đường.

Mấy người đứng chờ xe gần đó thấy cậu té xỉu liền lập tức chạy lại, vừa vây xem vừa lấy di động ra gọi cứu thương, người biết sơ cứu thì dùng ngón tay cái ấn vào người cậu, còn có người lớn tuổi dùng quạt quạt gió giúp cậu.

Xe cấp cứu mở còi chạy thẳng về phía này, người đi đường dồn dập né tránh. Lương Huyên và đàn em khóa dưới đang bước về phía trạm xe thì nhìn thấy một vòng người vây đầy cách đó không xa, anh vừa định nhìn xuyên qua kẽ hở vào giữa thì cô gái đã kéo góc áo anh, “Xe đến rồi, đi thôi.”

Hai người cùng vài người lớn tuổi lên xe, Lương Huyên nhìn ngoài cửa kính chỉ kịp thấy một người được đưa lên cáng, thân thể kia bị đám đông che lại, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân trắng trẻo thon gầy.

Thuê chung phòng với Lý Dật Sơ là Lộ Tân, hai người vừa là bạn cùng phòng vừa là đồng nghiệp, hắn cũng xem như là người bạn đầu tiên cậu quen được sau khi đổi việc. Lúc nhận điện thoại Lộ Tân đang ở nhà chơi game, nghe tin Lý Dật Sơ vào viện liền vội vã chạy tới.

Lý Dật Sơ bệnh trận này không phải chuyện nhỏ, liên tiếp sốt cao, gò má cũng ửng đỏ bất thường, cứ hôn mê không chịu tỉnh lại.

Lộ Tân mặt ủ mày chau hỏi thăm tất cả bác sĩ, mọi người đều nói không tìm được nguyên nhân sinh bệnh của bệnh nhân này, trước tiên chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, sẽ mau chóng nghiên cứu sau.

Nghiên cứu, nghiên cứu ông nội ông! Lộ Tân thiếu chút nữa đã văng tục chửi thẳng mặt, thầm nghĩ không biết đây là lang băm từ đâu tới. Lý Dật Sơ bình thường chưa bao giờ sinh bệnh, tình cờ sốt một phát liền trị không hết?!

Kỳ thực Lý Dật Sơ không hoàn toàn mất đi ý thức, cậu có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Lộ Tân gọi điện mắng người, muốn tỉnh lại nhưng thân thể tới một chút sức lực cũng không có, mí mắt cũng không nhấc nổi. Mấy năm gần đây rất nhiều lúc cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, rất nhiều sáng sớm mệt tới không mở mắt nổi, nhưng chỉ cần nghe được tiếng chuông là có thể lập tức bò lên khỏi giường. Nhưng bây giờ không biết tại sao, thân thể dường như muốn nói rằng nó rất mệt, nó muốn nghỉ việc, không muốn giúp Lý Dật Sơ kiên cường chống đỡ nữa.

Lộ Tân ở lại bệnh viện cùng cậu hai ngày, thỉnh thoảng còn tới cạnh giường nhìn tình trạng của Lý Dật Sơ, cảm giác như đã truyền mấy bình dịch rồi mà cậu vẫn không có chuyển biến tốt, sắc mặt ngược lại còn biến từ ửng đỏ sang tái nhợt, đôi môi cũng dần dần mất đi huyết sắc, thoạt nhìn so với lúc mới bệnh còn nghiêm trọng hơn. Lộ Tân gấp đến quýnh quáng, bất đắc dĩ tìm số điện thoại của từng vị lãnh đạo trong công ty, hỏi thăm xem bọn họ có biết chuyên gia nào không.

Lý Dật Sơ đột nhiên nhúc nhích một chút, đôi môi khô nứt không ngừng nỉ non.

Lộ Tân kề tai lại bên cạnh môi cậu, chỉ nghe thấy cậu không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ, hình như là cái gì đó Hiên, nghe không rõ lắm.

Lộ Tân cầu xin, “Mau tỉnh lại đi đại ca!”

Có lẽ là lời cầu xin của Lộ Tân có tác dụng, sáng ngày thứ ba Lý Dật Sơ đã tỉnh lại từ mê man, có điều vô cùng yếu ớt, cảm giác như chỉ một giây sau sẽ lại ngất đi. Lộ Tân vui sướng tới không đứng lên nổi, còn bác sĩ chỉ lại đây nói một đống lời thừa thãi, dường như sống hay chết bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Lộ Tân quyết định sau này dù cho vỡ đầu rách toạt cả da, hắn cũng sẽ không tới cái bệnh viện này khám nữa.

Mắt thấy Lý Dật Sơ lại sắp ngất đi, Lộ Tân liền móc di động ra muốn tiếp tục tìm người giúp đỡ, nhìn thấy màn hình điện thoại Lý Dật Sơ nằm ở đầu giường sáng lên liền lấy tới xem, thì ra là một tấm hình mà đám bạn mình gửi tới. Hắn vội vã đưa tới trước mặt Lý Dật Sơ hấp dẫn sức chú ý của cậu, “Đây là tạo hình lần trước cậu đi làm thêm sao? Ngây thơ quá đi hahaha…”

Lý Dật Sơ hơi trợn mắt nhìn tấm hình kia, trong bức ảnh là chú Pikachu đứng một mình, xung quanh người đến người đi. Cậu vươn tay cầm lấy di động, mở to hai mắt nhìn sát vào, đằng sau Pikachu có một chàng trai cao to mặc áo sơ mi đứng nghiêng người, vì nguyên nhân khoảng cách mà chỉ có thể thấy được đường nét gương mặt, cũng không rõ ràng lắm.

Có điều Lý Dật Sơ biết, đó là Lương Huyên.

Lý Dật Sơ nhìn chằm chằm bức ảnh kia hồi lâu, mãi đến tận khi viền mắt ửng hồng mới úp di động vào ngực mình.

Lộ Tân thấy cậu đột nhiên có tinh thần, nhưng mà lại giống như sắp khóc, tay chân liền luống cuống, “Lý Dật Sơ cậu bệnh nghiêm trọng lắm sao? Cho tôi một câu chính xác đi ông trời của tôi ơi.”

Lý Dật Sơ lập tức dò tìm số điện thoại của người bạn lúc trước rồi gọi sang, “Này, tháng sau tôi sẽ tới Thượng Hải.”

Cậu sống ở Hạ Môn rất lâu, vốn cũng nghĩ rằng muốn định cư ở đây, nhưng hiện giờ cậu không thể tiếp tục chờ được nữa. Cậu tận mắt thấy Lương Huyên sống cuộc đời mà chú Lương mong muốn, điều này khiến cả Hạ Môn trong mắt Lý Dật Sơ đều trở nên ảm đạm đến đáng sợ.

Lộ Tân, “… Cậu muốn đổi nghề? Mang tôi theo với!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.