Đối với phòng kế hoạch mà nói, thời gian đau khổ nhất mỗi hạng mục chính là giai đoạn xét duyệt, lần lượt họp hành thảo luận phương án, không ngừng bác bỏ không ngừng sửa chữa, dằn vặt về tinh thần lớn hơn nhiều so với mệt mỏi thể xác. Càng nguy hiểm hơn là, bây giờ trên đầu bọn họ còn có một vị giám đốc khắp nơi đều nhìn phòng kế hoạch không vừa mắt.
Sau lần thứ bảy bị bác bỏ toàn diện, Lý Dật Sơ ôm sổ ghi chép cùng nhân viên bước ra khỏi phòng họp, mọi người ai ai cũng nhìn như xác chết, trở lại văn phòng dưới lầu bốn xong liền dồn dập nằm úp sấp lên bàn làm việc thở dài.
Lý Dật Sơ nhìn trạng thái mọi người, biết rằng nếu như còn hối thúc bọn họ sửa chữa thì hiệu suất nhất định sẽ thấp hiếm có. Vì vậy cậu liền đích thân gọi điện thoại cho tổng giám đốc xin cho cả phòng nghỉ một ngày, tổng giám đốc thoải mái đồng ý.
Lý Dật Sơ đứng ngay cửa phòng làm việc cao giọng nói, “Tối nay tan làm tôi mời mọi người đi hát, ngày mai thả cho mọi người một ngày ở nhà nghỉ ngơi.”
“Ôi — Anh Lý em yêu anh –”
Sau khi tan tầm mấy người đồng nghiệp có xe đều xuống bãi đổ lái xe ra trước cửa công ty chờ những người khác, đông đủ rồi thì chạy đến một KTV cách công ty khá xa. Trên xe Lý Dật Sơ chở thêm 4 người, một vị tổ trưởng là nam, còn lại là ba nhân viên nữ. Dọc đường mọi người cứ ríu ra ríu rít kể tội Lương Huyên trong cuộc họp hôm nay.
Lý Dật Sơ nghe được tên Lương Huyên từ miệng người khác vẫn có một loại cảm giác khó nói. Cậu biết rõ đồng nghiệp trong phòng đều bị mình liên lụy, cho nên dọc đường cũng không ngăn cản mọi người thỉnh thoảng lại chửi mắng quá đáng.
Một đồng nghiệp nữ nói, “Trước đây mỗi lần em ghi biên bản đều để trống trang đầu tiên, trang thứ hai mới viết lên, tiện cho mỗi lần sửa chữa gì đó. Nhưng bây giờ không đủ dùng luôn, mỗi ngày đều sửa vài trang, lần nào em cũng phải lật từng tờ ra nhìn.”
Một người khác nói, “Chị chỉ cho em một cách khác, cứ đặt tên theo ngày đi, ví dụ như hạng mục 0911.1, 0911.2,… như vậy ứng theo ngày họp mà em sẽ biết ngay ghi chép ở chỗ nào.”
Đồng nghiệp kia trả lời, “Nhưng nếu đụng phải cuộc họp với giám đốc Lương thì em đây đếm từ 1 đến 100 không đủ quá.”
Bên trong xe ồn ào cười to.
Lý Dật Sơ cũng mỉm cười lắc đầu.
Bình thường Lý Dật Sơ không bao giờ tự cao tự đại, cấp dưới cũng không sợ cậu, thấy cậu cười liền hỏi, “Anh Lý, em nhớ trước đây có lần tổng giám đốc không ủng hộ phương án của chúng ta, anh đều dựa vào lý lẽ mà tranh luận với hắn, hiện giờ sao giám đốc Lương nói gì anh cũng nghe vậy?”
Người ngồi trên ghế phụ là lão Quan tổ trưởng, nhân viên kỳ cựu trong công ty, thời gian làm việc ở đây so với Lý Dật Sơ còn lâu hơn, năng lực làm việc giống nhau nhưng lại am hiểu cực kỳ về nội bộ công ty, nghe vậy liền cười nói, “Các cô đây không hiểu đâu, quản lý chúng ta làm vậy là sáng suốt nhất. Giám đốc Lương kia được tổng bộ phái tới rèn luyện, một năm sau sẽ trở về thăng chức. Nếu chúng ta cứ liều chết với cậu ấy thì sẽ không có gì tốt, chi bằng dụ dỗ cậu ta một năm, chờ người đi rồi không phải chúng ta lại tự do sao.”
Tay lái của Lý Dật Sơ lệch đi, vội vã phanh xe, “Một năm?!”
Lão Quan nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu, lắp bắp nói, “Đúng, đúng vậy.”
Lý Dật Sơ: “Làm sao anh biết?”
Lão Quan, “Tôi có người bạn làm trong phòng nhân sự ở tổng bộ nên nghe cậu ta nói vậy. Giám đốc Lương đến phân bộ làm đẹp hồ sơ thôi, giấy tờ và những thứ khác vẫn còn ở tổng công ty, một năm sau sẽ quay về.”
Ngón tay Lý Dật Sơ siết mạnh tay lái, trước đây không lâu Lương Huyên nói trên bàn cơm rằng đến Thượng Hải để lập gia đình, chỉ là một câu nói đùa?
Lão Quan thấy sắc mặt cậu khó coi, cẩn thận hỏi: “Quản lý Lý, làm sao vậy?”
Lý Dật Sơ lấy lại tinh thần, “Không có gì.”
Cả đêm nay Lý Dật Sơ đi hát vẫn luôn mất tập trung, cấp dưới chọn mấy bài cậu hay hát cũng bị phất tay từ chối, chỉ bưng chén rượu ngồi trong góc sopha nốc từng ngụm từng ngụm vào.
Lý Dật Sơ nhìn rượu trong ly, cậu đã quên mất từ khi nào bản thân bắt đầu uống rượu, tình cờ có lần sau khi say đầu óc đau như sắp nứt ra, cậu từng hạ quyết tâm cai rượu, thế nhưng lần tiếp theo nhìn thấy thứ này liền không nhịn được thưởng thức. Thật giống như Lương Huyên, từ khoảnh khắc gặp lại anh cậu đã biết mình sẽ nhanh chóng xong đời, trong lòng trong mắt tất cả đều là anh, một câu nói một động tác đều khắc sâu vào đầu cậu, biết rõ đáng sợ nhưng một bước cũng không muốn lui về sau.
Cậu biết nếu như bản thân không kiên định thì tương lại không xa chắc chắn sẽ giẫm lên vết xe đổ, lúc đó chỉ có tan xương nát thịt, nhưng mà có cách gì đâu? Cậu hiểu rõ Lương Huyên không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, cũng không phải ghim cậu mà không có mục đích. Anh là đang đặt bẫy cậu, dẫn cậu bước vào con đường đó, cho dù là xuất phát từ tình cũ hay là trả thù thì cậu đều không hề có sức chống cự.
Chỉ cần Lương Huyên mở miệng nói một câu mình muốn, cái gì Lý Dật Sơ cũng sẽ cho anh. Tám năm trước như vậy, hiện giờ vẫn như vậy.
Lý Dật Sơ cúi đầu rót từng ly từng ly vào miệng, Lộ Tân chen qua mấy người ngồi xuống cạnh cậu, thấy cậu đã say đến bất tỉnh nhân sự liền chào hỏi các đồng nghiệp rồi đỡ cậu đứng dậy khỏi sopha đưa ra ngoài, dự định sẽ chở cậu về nhà.
“Đệt, nhìn thì gầy mà uống say rồi sao lại nặng như heo vậy.” Lộ Tân hùng hùng hổ hổ đỡ cậu ra đại sảnh, đang đứng xoay tròn ngoài cửa tìm xe mình thì đột nhiên cảm thấy tay phải nhẹ đi, quay đầu nhìn lại đã thấy Lý Dật Sơ bị một người khác ôm lấy.
Lộ Tân, “Lương… giám đốc Lương?”
Lương Huyên ôm lấy Lý Dật Sơ, “Tôi đưa cậu ấy về, cậu cứ ở đây chơi đi.”
Lộ Tân nhất thời không nắm bắt được tình hình, mơ hồ nói, “Anh biết nhà cậu ấy ở đâu sao?”
“Biết.” Một chữ của Lương Huyên quý như vàng, sau đó cũng không thèm nhìn Lộ Tân nữa mà ôm Lý Dật Sơ bước dọc ven đường, mở cửa ghế phụ ra tựa đầu cậu vào ngực mình, sau đó đỡ cậu ngồi xuống cài dây an toàn.
Từ một loạt động tác kia không ngờ Lộ Tân lại nhìn thấy một loại dịu dàng thận trọng. Hắn lắc lắc như muốn xua đi cảm giác kinh khủng này ra khỏi đầu.
Cả đường Lương Huyên chỉ trầm mặt lái xe, theo thói quen tăng tốc lên, lúc này trên đường xe không nhiều nên anh càng chạy càng nhanh. Lý Dật Sơ đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, Lương Huyên lập tức thả chậm tốc độ lại.
Đến tiểu khu Lý Dật Sơ ở, dừng xe xong Lương Huyên liền nhìn sang người say khướt bên tay phải, mấy phút sau mới nghiêng người qua tháo dây an toàn cho Lý Dật Sơ, dự định đưa cậu lên nhà. Cảm giác quen thuộc dần tiến lại gần, Lý Dật Sơ nhắm hai mắt nỉ non, “Lương Huyên…”
Tay Lương Huyên nhất thời dừng lại, rũ mắt xuống nhìn gương mặt gần trong gang tấc, một lúc sau đã cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng hỗn loạn. Anh cố nhịn xuống lùi lại chỗ điều khiển, đánh tay lái chạy về phía khu nhà mình.
Sau khi lái vào gara, Lương Huyên ôm Lý Dật Sơ bước vào thang máy lên nhà. Mãi đến khi anh thả cậu xuống ghế sopha thì Lý Dật Sơ mới nửa mê nửa tỉnh mà thuận theo ôm lấy cổ anh.
Cả khuôn mặt Lương Huyên vặn vẹo khác thường, anh phải cắn chặt hàm răng lại mới có thể giữ cho bản thân bình tình. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào chàng trai ửng đỏ hai má trước mặt, chỉ hận không thể nuốt người này từng miếng từng miếng vào bụng để đền bù cho nỗi hận đã bị cậu vứt bỏ lại còn gián tiếp hại chết cha mình.
— Còn cả quá khứ tám năm, mỗi ngày mỗi đêm cô đơn nhớ thương đến ray rứt cả ruột gan.
Lương Huyên thả Lý Dật Sơ xuống ghế sopha, đè lên trên cắn xe đôi môi cậu, đồng thời đầu lưỡi cạy hàm răng cậu ra cắn lấy môi dưới đến bật máu, rồi lại nhanh chóng hút lấy sạch sẽ, đầu lưỡi tấn công vào trong đến tận khi Lý Dật Sơ khó chịu bật ra tiếng ô ô từ khoang miệng. Lương Huyên thấy mặt cậu đã đỏ bừng mới hổn hển lùi lại. Lý Dật Sơ níu chặt bờ vai anh, lẩm bẩm nói, “Đau…”
Dường như chỉ một động tác như vậy, đã triệt tiêu tất cả mọi thứ.
Phẫn nộ và oán hận mà Lương Huyên từng cho là sâu sắc không gì sánh được đều tan thành mây khói. Anh gần như theo bản năng dừng ngay động tác đang muốn tấn công lần hai, đau lòng vươn tay chạm vào bờ môi dưới chảy máu của cậu. Đường nét gương mặt Lý Dật Sơ sâu sắc hơn một chút so với khi còn bé, ngũ quan bớt đi chút rực rỡ chói mắt, thêm một phần ý tứ và hòa nhã của đàn ông trưởng thành.
Trong nháy mắt chạm vào khóe môi kia Lương Huyên mới giật mình tỉnh lại, đột ngột đứng lên bỏ đi, mặc kệ tư thế nằm vặn vẹo của Lý Dật Sơ trên ghế sopha.
Hôm sau, mặt trời lên cao Lý Dật Sơ mới ôm đầu ngồi dậy, hai tay cậu xoa nhẹ quanh huyệt thái dương một hồi mới cảm giác không còn đầu như vậy nữa, mở mắt ra ngắm nhìn bốn phía, khung cảnh hoàn toàn xa lại khiến cậu cứng lại tại chỗ. Cậu xoa đầu đứng lên, hỏi một câu “Có ai không?” nhưng lại không nghe thấy hồi âm. Đi xem từng căn phòng, cuối cùng đến phòng làm việc cũng không thấy bóng người nào.
Trên bàn làm việc bày đầy giấy tờ, Lý Dật Sơ bước lại nhìn, chữ ký kia hết sức quen thuộc. Nơi này… là nhà của Lương Huyên ư?
Sau khi hiểu ra Lý Dật Sơ liền tìm tới ban công phòng ngủ, miệng lớn tiếng gọi, “Lương Huyên!”
Tìm tới tìm lui mấy lần, rốt cuộc Lý Dật Sơ cũng xác định được Lương Huyên không có ở nhà. Cậu đứng trong phòng khách hồi tưởng chuyện tối qua, chỉ có thể mơ hồ nhớ được có nhìn thấy Lương Huyên, về sau thì không rõ lắm. Lý Dật Sơ nhép miệng, môi dưới hơi đau đớn. Cậu vào phòng vệ sinh liếc mắt nhìn, lập tức cả người nóng lên, bắt đắc dĩ nghĩ có lẽ bản thân mình không chống đỡ được bao lâu nữa, còn tiếp tục như vậy thì có khi cậu còn không nhịn được mà đi dụ dỗ Lương Huyên trước, lúc đó sẽ trở thành cục diện không cách nào dọn dẹp được.
Tìm lợi tránh hại là bản năng của con người, trong lòng Lý Dật Sơ không ngừng đọc thầm năm chữ ‘Dừng cương trước bờ vực’, cầm áo khoác của mình rời đi.
Mấy năm nay cuộc sống của Lý Dật Sơ ngoài công việc thì vô cùng nhàm chán, chỉ cần có kỳ nghỉ thì cậu sẽ ở nhà ngủ bù. Từ nhà Lương Huyên về cậu liền tắm rửa chui vào chăn, cầm quyển truyện tranh lên đọc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau lại là một cuộc họp nữa. Mọi người vào phòng rồi Lương Huyên cũng không cho phát biểu ý kiến mà lạnh mặt hỏi hôm qua có việc gì, vì sao tất cả đều nghỉ làm?
Lý Dật Sơ, “Ngày hôm qua cho mọi người nghỉ.”
Lương Huyên quan sát cậu, “Tại sao?”
Lý Dật Sơ, “Để họ nghỉ ngơi một ngày.”
Âm lượng của Lương Huyên cao lên, “Thứ nhất, bây giờ là thời gian xét duyệt, mỗi một giây phút đều rất quan trọng, không có thời gian để lãng phí. Thứ hai, mặc dù là được nghỉ nhưng sao tôi lại không biết? Lúc làm việc không tìm được người, làm gì có đạo lý này.”
Lý Dật Sơ tựa lưng vào ghế dựa, “Trong công ty muốn xin nghỉ chỉ cần tổng giám đốc và quản lý chi nhánh đồng ý là được, bộ phận khác tôi không xen vào, nhưng phòng kế hoạch là tôi quyết định.”
Lương Huyên lạnh lùng nhìn cậu, “Ý của cậu là tôi không có quyền hỏi đến việc của phòng kế hoạch sao?”
Lý Dật Sơ, “Anh là giám đốc, mọi chuyện anh đều có thể hỏi đến. Thế nhưng là giám đốc kỹ thuật thì anh chỉ có thể lãnh đạo trực tiếp phòng kỹ thuật, chúng tôi chỉ trợ giúp anh thôi, chứ không phải lệ thuộc vào anh.”
Lý Dật Sơ nói xong liền đứng lên, “Chiều nay tôi phải tham gia một hội nghị cấp cao, bởi vậy cuộc họp sáng nay để Lộ Tân thay thế tôi đi.”
Lộ Tân, “…”
Quả thực buổi chiều Lý Dật Sơ cần phải tham gia một hội nghị quan trọng, thế nhưng hôm qua cậu đã chuẩn bị xong nội dung diễn thuyết, vừa nãy chỉ là mượn cớ để rời khỏi phòng họp thôi.
Trận cãi vã của hai người nhanh chóng truyền tới tai tổng giám đốc Trần An. Lý Dật Sơ là cánh tay đắc lực của Trần An, Lương Huyên lại là người của tổng bộ, hắn không thể bất công với bất kỳ bên nào, vì vậy đành gọi hai người vào văn phòng, khuyên bảo vài câu xong mới phát hiện ra bọn họ vẫn cứ bướng bĩnh nên đành phải nói sang chuyện khác, “Tuần sau có đợt triển lãm mỗi năm một lần, dựa theo quy tắc thì ban lãnh đạo sẽ cử đại biểu tới. Quản lý Lý nhất định đi rồi, ngoài ra các cậu còn chọn được ai không?”
Lương Huyên, “Tôi và quản lý Lý cùng đi.”
Hai người khác đồng thời quay đầu nhìn anh. Trần An nghĩ thầm, không phải nói hai người sắp đánh nhau trong phòng họp sao? Bây giờ nhìn đâu có giống.
Lý Dật Sơ, “Quản lý Chu phòng kỹ thuật đi cùng tôi là được rồi.”
Lương Huyên nở nụ cười, “Xem ra quản lý Lý có gì bất mãn với tôi. Tôi cho rằng việc công và việc tư cần phải tách riêng ra, tổng giám đốc Trần nói xem đúng không?”
Trần An thấy bộ dáng lấy lòng này của anh liền vội vàng nói, “Đúng vậy tiểu Lý, đàn ông trong bụng có thể chống thuyền, đừng vì công việc mà tổn thương đến tình cảm.”
Lý Dật Sơ, “Tôi –”
Trần An vỗ mạnh lên bả vai cậu: “Cứ quyết định vậy đi, không cần nói nữa.”
Lý Dật Sơ, “…”
Vì thế mấy ngày tiếp theo quan hệ giữa hai người lại càng thêm ác liệt.
Trước khi tham gia triển lãm Trần An gọi Lương Huyên vào văn phòng, do dự nửa ngày mới mở miệng với anh, “Lương Huyên, tôi biết cậu làm việc ở tổng bộ thời gian dài, làm gì cũng có quy tắc nên không ưa phong cách lãnh đạo của người trẻ tuổi ở chỗ chúng tôi. Thế nhưng năng lực làm việc của Lý Dật Sơ cũng rất rốt, hy vọng cậu có thể nhìn thấy ưu điểm của cậu ấy. Ngày mai triển lãm các cậu hòa thuận một chút, nha?”
Lương Huyên vẫn đưa ra lời giải thích kia, “Công việc chính là công việc.”
Trần An bất đắc dĩ nói, “Không bằng tôi nói rõ ngọn nguồn với cậu, đừng nói chi Lý Dật Sơ có năng lực, cho dù cậu ấy không có thì chúng ta cũng chẳng thể làm bẽ mặt cậu ấy quá mức.”
Lương Huyên, “Đây là ý gì?”
Trần An, “Cậu biết triển lãm ngày mai ai là người tổ chức chứ?”
Lương Huyên gật đầu, “Biết, tập đoàn Thừa Phong.”
Trần An nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói, “Phong tổng của tập đoàn Thừa Phong, có quan hệ không bình thường với Lý Dật Sơ. Tôi không gạt cậu đâu, cậu ấy tuổi còn trẻ mà có thể ngồi vào vị trí này, chính là nhờ một câu nói của Phong tổng. Cho nên ngày mai dự triển lãm cậu không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù thế nào thì cứ thuận theo cậu ấy đi.” Trần An tuy rằng rất cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng lúc nhắc tới ba chữ ‘không bình thường’ kia vẫn nở một nụ cười khó hiểu, tiếng cười ấy vừa quỷ dị lại vừa ám muội.
Lương Huyên bỗng nhiên đứng dậy, không nói một lời bước ra khỏi văn phòng.