Hôm sau Lý Dật Sơ hỏi Hứa Phán tan làm có thời gian không, muốn mời cô ăn bữa cơm. Hứa Phán nói không bằng đến tiệm cà phê gần đấy ngồi một lát, có lô ghế riêng khá yên tĩnh. Lý Dật Sơ đặt chỗ trước theo sở thích của cô, sau khi hết giờ làm hai người liền cùng nhau đến quán cà phê.
Tuy rằng đứng ở lập trường bạn bè Hứa Phán có rất nhiều điều muốn trách Lý Dật Sơ, thế nhưng dù sao cô cũng là người ngoài cuộc, đến cả bản thân Lương Huyên còn không ngại thì cô có tư cách gì mà nói này nói nọ?
Lý Dật Sơ ngồi trên ghế sopha, cậu vốn muốn hỏi Hứa Phán rất nhiều điều, ví dụ như mấy năm qua Lương Huyên sống thế nào, anh có mở lòng hơn ở đại học Q không, có quen biết nhiều bạn bè không, có từng đổ bệnh không. Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì cậu lại không biết nên hỏi cái nào trước.
Hứa Phán nhìn cậu muốn nói lại thôi, vạch trần thẳng, “Cậu muốn hỏi xem Lương Huyên mấy năm nay sống tốt không chứ gì?”
Lý Dật Sơ gật đầu.
Hứa Phán suy nghĩ một chút, “Ban đầu thực sự không tốt, sau đó… mình cũng không biết là thay đổi tốt hơn hay là xấu đi, chỉ có điều thoạt nhìn yên tĩnh hơn nhiều.”
Lý Dật Sơ, “Ban đầu làm sao vậy?”
Hứa Phán nhớ lại lần cô gặp Lương Huyên trong kỳ nghỉ hè năm ấy, “Sau khi thành tích thi đại học được công bố, trường học muốn nhờ các học sinh thi đậu điểm cao quay một bộ phim ngắn tuyên truyền, có điều giáo viên chủ nhiệm và tụi mình đều không liên lạc được với Lương Huyên. Sau đó mình tới nhà các cậu thì mới biết chuyện thầy Lương nằm viện, bèn tới bệnh viện tìm cậu ấy. Ôi, đó là Lương Huyên xấu xí lôi thôi nhất mình từng gặp, ban ngày dì Lưu chăm sóc thầy Lương thì cậu ấy đi tìm đám anh em của Lô Bân cùng uống rượu chơi net, buổi tối thì ngồi xổm ngoài cửa phòng bệnh trông chừng thầy Lương. Giáo viên đến khuyên bảo cậu ấy còn không thèm để ý. Thư báo đậu được gửi về cũng chẳng lên trường nhận, mình đến bệnh viện giao cho cậu ấy, vậy mà cậy ấy vừa đụng vào đã muốn xé nát, may mà mình phản ứng nhanh giấu vào trong ngực.”
Lý Dật Sơ, “…”
Hứa Phán lườm cậu một cái, “Ngược lại cứ khùng khùng điên như vậy một thời gian rất lâu, mãi đến khi thầy Lương qua đời, trong một đêm cậu ấy mới khôi phục bình thường…”
“Chờ đã!” Lý Dật Sơ hoảng sợ mở to mắt, “Chú Lương… chú ấy mất rồi?”
Hứa Phán, “Đúng vậy, chỉ khoảng hơn một tháng sau khi cậu đi, bệnh tình trở nặng nên qua đời.”
Bàn tay cầm ly nước của Lý Dật Sơ mất khống chế run lên, sao lại vậy chứ? Trước khi đi cậu đã hỏi bác sĩ rõ ràng, thân thể chú Lương chỉ cần kiên trì hóa trị thì sống thêm mười năm nữa cũng có thể. Sao lại… sao lại đến hai tháng cũng không chống đỡ được?
Hứa Phán nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, cẩn thận nói, “Mình, mình nghe ra ý từ lời dì Lưu, hẳn là sau khi cậu đi thì thầy nhanh chóng chuyển biến xấu. Dì ấy cảm thấy việc cậu bỏ đi chính là đả kích trí mạng đối với thầy Lương.”
Khóe môi Lý Dật Sơ giật giật, giọng khàn đi, “Mình không đi mới là đả kích trí mạng đối với ông ấy.”
Những năm qua cậu sống đến cực khổ, thậm chí còn có lần sắp không sống nổi, nhưng cậu chưa từng hối hận. Cậu không sợ khổ cực, cũng không sợ sau này sẽ lẻ loi hiu quạnh cả đời, chỉ cần lựa chọn của cậu là đúng thì cậu sẽ không oán không hối.
Nhưng bây giờ tính là gì?
Hiện giờ tám năm cậu khổ cực sống, mỗi ngày mỗi giây đều giãy giụa rời xa Lương Huyên, giờ ông trời lại đột nhiên nói với cậu rằng tám năm này không hề có chút ý nghĩa nào.
Cậu có thể kiên quyết bỏ đi một mình như vậy, chỉ vì muốn Lương Trường Bình sống tiếp. Nhưng ông đã chết rồi.
Suy nghĩ nhanh chóng chuyển biến, cậu hiểu ra lúc trước có lẽ Lương Trường Bình không hề có ý định tiếp tục điều trị, ông chỉ đang lợi dụng thời gian cuối đời để khiến Lý Dật Sơ và Lương Huyên triệt để tách ra, sau đó không còn tiếc nuối gì mà đi gặp cha mẹ cậu. Cái gọi là sinh mạng, chỉ là thủ đoạn ông đem ra uy hiếp Lý Dật Sơ, không cần biết cậu chọn lựa thế nào ông cũng sẽ không sống tiếp.
— Sau này ba mẹ anh nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta, em hứa với anh đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, từ từ tiến tới, tất cả đều sẽ có cách.
Lý Dật Sơ ra khỏi tiệm cà phê ngồi vào xe bưng kín gương mặt mình. Cậu đã từng hứa với Lương Huyên, nhưng lại nuốt lời.
Lý Dật Sơ đặt một vé máy bay bằng di động, lái xe thẳng ra sân bay.
Thời gian tám năm, thành thị bên ngoài thay đổi từng ngày, vậy mà huyện Hòa lại không hề có khác biệt gì so với ký ức của Lý Dật Sơ. Cậu bắt một chiếc taxi, không cần hỏi đường mà bảo tài xế lái về nơi cậu từng sống mười năm kia.
Tiểu khu so với tám năm trước lại càng cũ hơn, trong sân không còn mấy đứa nhỏ chơi đùa, ngay cả xe đạp trước kia nhìn đâu cũng thấy giờ lại càng ít, xem ra phần lớn hàng xóm đã chuyển đi rồi. Lý Dật Sơ đi tới trước cửa nhà mình, giơ tay gõ cửa.
“Ai vậy? Đến đây…” Lưu Phàm mở cửa ra, nhìn thấy người đứng trước mặt liền sững sờ chốc lát, sau đó mới lạnh mặt nói, “Cậu quay về làm gì?”
Lý Dật Sơ, “Dì Lưu, dì cho con nhìn chú Lương một chút đi.”
Lưu Phàm không nói lời nào cho cậu vào phòng.
Vừa vào phòng khách Lý Dật Sơ đã nhìn thấy di ảnh Lương Trường Bình đặt trên kệ TV. Cậu bước đến quỳ trên mặt đất, đốt một nén nhang rồi lạy ba lạy, cắm vào lư hương.
Lưu Phàm không biết cậu giả vờ giả vịt quay về đây làm mấy thứ này làm gì, đi vào phòng ngủ lấy một quyển sổ tiết kiệm chìa ra trước mặt Lý Dật Sơ đang quỳ, “Trường Bình không hóa trị, tiền cậu đưa tôi cũng vô dụng, tuy rằng chút tiền này chắc cậu cũng không để vào mắt, nhưng bây giờ cậu đã quay lại thì tôi trả cho cậu.”
Lý Dật Sơ nhìn bà, “Chú Lương… có lời gì để lại cho con không?”
Lưu Phàm vừa nghe cậu nhắc tới chuyện này lại càng tức giận. Trước khi Lương Trường Bình qua đời đã căn dặn bà nhiều lần, nếu như sau này có gặp lại Lý Dật Sơ thì nhất định phải chuyển cho cậu một câu. Bà vốn cho đây chỉ là lời trăn trối thông thường, nào ngờ ông lại để lại một ước nguyện tàn nhẫn như vậy.
“Ông ấy bảo tôi nói với cậu, nếu như cậu không tuân thủ cam kết thì ông ấy và cha mẹ cậu sẽ vĩnh viễn không được an bình.”
Hai mắt Lý Dật Sơ đẫm lệ nhìn về phía di ảnh, cậu chạy cả đêm về đây chính là vì muốn nghe từ Lưu Phàm những lời Lương Trường Bình để lại, cho dù nửa câu thôi cũng được. Nếu như trước khi qua đời ông không nhắc tới cậu thì cậu có thể đến nói rõ ngay trước phần mộ ông, cậu muốn trở về bên cạnh Lương Huyên, cậu muốn phá bỏ lời hứa lúc trước. Nhưng cậu không ngờ, một chút ảo tưởng ông cũng không lưu lại cho cậu.
Lưu Phàm thấy biểu tình cậu thê lương, trong lòng lại càng mất kiên nhẫn, nói lạnh như băng, “Lúc Trường Bình qua đời tôi đã thề từ nay về sau sẽ không quen biết gì với cậu, cũng sẽ không cho cậu bước vào cửa nhà tôi. Hôm nay coi như cậu tới tế bái Trường Bình, sau này không cần quay lại nữa.”
Lý Dật Sơ mất hồn mất vía đứng lên, dư quang nhìn thấy cửa phòng ngủ lúc trước của cậu đã bị lấp lại. Cậu bước tới phòng ngủ Lương Huyên liếc mắt nhìn vào, thì ra phòng cậu đã biến mất rồi.
Dường như mười mấy năm quá khứ đều bị hời hợt xóa đi. Bản thân cậu, chưa từng tồn tại trong ngôi nhà này.
Chuyện này so với bị oán hận càng khiến cậu khổ sở hơn.
Lý Dật Sơ quay lại Thượng Hải, vừa mới xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Lương Huyên. Bạn thời đại học của anh là Vũ Hạo đến Thượng Hải làm việc, tiện thể tới nhà anh lấy đồ. Lương Huyên có để chìa khóa dự phòng ở phòng làm việc, vì vậy nhờ Lý Dật Sơ cầm chìa khóa đưa Vũ Hạo đến nhà anh.
Sau khi tan làm Lý Dật Sơ liền đến chỗ hẹn gặp Vũ Hạo, sau đó lái xe đưa y về nhà trọ của Lương Huyên.
Vũ Hạo là người nhiệt tình hướng ngoại, cả đường đều tán gẫu với cậu về chuyện hồi đại học của Lương Huyên.
Buổi tối Vũ Hạo còn phải xã giao, nhưng bận rộn cả ngày nên quần áo y đều ướt đẫm mồ hôi, định tắm trong nhà Lương Huyên rồi mới đi. Lý Dật Sơ vốn muốn đưa người đến rồi đi ngay, lại bị y giữ lại, “Cậu có thể chờ tôi mấy phút không? Tôi tắm nhanh lắm. Chìa khóa nhà Lương Huyên còn phải nhờ cậu trả lại cho cậu ấy, chiều nay tôi phải bay tới Hương Cảng rồi, không đợi gặp cậu ấy được.”
Lý Dật Sơ gật đầu đồng ý.
Vũ Hạo vừa cởi áo khoác vừa chui đầu vào phòng ngủ nhìn, chậc một tiếng nghi ngờ nói, “Ồ, không ngờ trong phòng ngủ lại không thả bong bóng?”
Lý Dật Sơ, “Bong bóng gì?”
Vũ Hạo tựa vào cửa cười nói, “Vì để tiện làm việc nên bốn người trong ký túc xá chúng tôi năm hai liền thuê phòng chuyển ra ngoài. Từ năm hai đại học cho đến sau này đi làm, Lương Huyên luôn thả một quả bong bóng màu xanh trong phòng ngủ, cũ rồi lại thay mới. Trước đây chúng tôi còn cười nhạo cậu ấy nội tâm tiểu công chúa.”
Vũ Hạo thấy biểu tình Lý Dật Sơ đột nhiên trở nên buồn bã, lòng nghĩ không biết có phải nói sai gì rồi không, sờ mũi vào phòng tìm quần lót mới Lương Huyên chưa dùng. Sau khi mở tủ quần áo ra, một quả bong bóng ở bên trong liền bay ra ngoài.
Vũ Hạo, “…”
Lý Dật Sơ đang đứng ngoài cửa, nhìn quả bong bóng xanh nhạt kia chậm rãi bay lên trần nhà.
— Lương Huyên, chúc anh sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang, công thành danh toại!
— Anh sống lâu trăm tuổi, vậy còn em? Em phải ở bên cạnh anh.
Lý Dật Sơ bước đến dưới quả bong bóng kia, vươn tay kéo dây cột lại, kéo xuống được một nửa lại buông tay ra cho nó bay lên trần lần nữa. Vũ Hạo đã cầm quần áo đi tắm, cậu cứ ngửa đầu nhìn quả bong bóng kia chăm chú, dường như nó đã biến thành một màn hình nho nhỏ, một lần nữa chiếu lại những chuyện xưa cũ tuyệt vời đã qua trước mắt cậu.
Ngày hè Lương Huyên đưa sữa qua khung cửa sổ giờ giải lao, ngày đông anh ném cầu tuyết từ lầu bốn xuống đầu cậu, sáng sớm lúc hai người cùng nhau đạp xe qua chợ nghe tiếng rao hàng của quầy điểm tâm, buổi tối tan học gió đêm mát mẻ phả vào mặt.
Những thứ rất lâu rồi cậu không nghĩ đến, cứ cho rằng quá nhỏ nhặt nên đều đã quên đi, giờ đây thi nhau tràn vào đầu cậu.
Lý Dật Sơ biết năm đó mình còn quá trẻ, cũng quá cứng đầu. Có một số việc vốn không nhất định phải lựa chọn như vậy, nhưng cậu cứ chọn con đường khó đi nhất đồng thời cũng quyết tuyệt nhất. Lúc đó cậu không hiểu, cứ cho rằng cuộc đời dài thế này tương lai cái gì cũng có thể. Chỉ là qua mấy năm nay, rốt cuộc cậu cũng phát hiện bản thân đã sớm không còn con đường nào khác.
Đời này của cậu, từ lúc bắt đầu cũng chỉ có mình con đường Lương Huyên.
Hiệu quả chuyến đi Bắc Kinh của Lương Huyên không thuận lợi lắm, mức dự toàn này quả thực đã vượt qua đánh giá trước kia của mọi người. Cho dù tổng giám đốc vẫn luôn ưa thích anh thì cũng phải chờ ban lãnh đạo cấp cao thảo luận xong mới có thể chắc chắn.
Lương Huyên quyết định ngày mai sẽ đến gặp Vương lão tiên sinh lúc trước đã cực lực đề bạt anh trong công ty, có ông ra tay thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Chờ ở Bắc Kinh ba ngày, Lương Huyên lấy được tài liệu tổng bộ đã phê duyệt rồi mới quay về Thượng Hải. Trước khi lên máy bay ngón tay anh dừng lại trước dãy số kia do dự một lúc lâu, Lý Dật Sơ đã hứa với anh, chắc là… sẽ không nuốt lời chứ.
Trước đây mỗi lần lên máy bay Lương Huyên đều ngủ, lần này lại chẳng hề buồn ngủ chút nào, cứ không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay. Tiếp viên trên máy bay vừa nhắc nhở sắp đến sân bay Hồng Kiều, ánh mắt anh đã bắt đầu tìm kiếm bên ngoài cửa sổ. Ra khỏi cabin điện thoại Lương Huyên liền vang lên, anh nhận.
“Lương Huyên, tôi đợi anh bên ngoài phòng chờ.”
Lương Huyên bước đi thật nhanh, sau khi nhìn thấy chiếc xe hiện đại kia mới điều chỉnh vẻ mặt, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh bước tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Lý Dật Sơ vừa nổ máy xe vừa hỏi, “Mệt không?”
Lương Huyên, “Cũng được.”
Lý Dật Sơ cười nhẹ, “Về nhà trước hay là ăn cơm trước?”
Lương Huyên sờ sờ bụng, “Vừa đói vừa buồn ngủ, không biết nên chọn cái nào.”
Lý Dật Sơ liếc anh, “Nếu không về nhà anh đi? Anh ngủ một chút còn tôi nấu cơm.”
Lương Huyên vui vẻ, “Cậu biết nấu?”
Lý Dật Sơ, “Cũng có thể.”
Lý Dật Sơ lái xe đưa Lương Huyên về tiểu khu, hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị dưới nhà rồi cùng nhau đem lên lầu.
Lý Dật Sơ mang đồ ăn vào bếp, miệng nói với Lương Huyên, “Anh ngủ đi, cơm chín rồi tôi gọi anh.”
Lương Huyên nhìn bóng lưng cậu, vốn tưởng rằng Lý Dật Sơ có thể tới đón mình đã là tốt lắm rồi, nào ngờ còn được tặng kèm một bữa cơm, đi Bắc Kinh chuyến này cũng đáng lắm.
Lý Dật Sơ học được mấy món xào thường ngày ở quán cơm cậu làm việc hai tháng kia. Vài năm qua bận rộn công việc, tình cờ có hứng cậu mới tự mình làm cơm mời bạn bè, tuy nhiên tay nghề cũng có thể nói là tạm được. Cậu lấy ra từng thứ rau dưa vừa mua, trong lòng đã nghĩ xong phải nấu món gì, bắt tay làm đâu vào đấy.
Một tiếng sau Lý Dật Sơ bưng lên bàn ăn bốn món mặn một món canh, vừa cởi tạp dề chuẩn bị vào gọi người thì Lương Huyên đã cầm tài liệu ra khỏi phòng ngủ. Cả hai ngồi xuống bàn ăn, anh đưa tập tài liệu kia cho cậu, “Tổng công ty đồng ý rồi, tuần sau chúng ta có thể bắt đầu làm.”
Lý Dật Sơ lật xem tỉ mỉ một lần, cười nói, “Quá tốt rồi.”
Lý Dật Sơ, “Nếm thử đi, tay nghề của tôi cũng tạm ổn.”
Ở Bắc Kinh mấy ngày Lương Huyên bận rộn đến chân không chạm đất, hôm nay lại ngồi hồi lâu trên máy bay nên đã đói bụng tới mức mơ màng, cầm đũa lên nếm thử một miếng thịt gà, dựng thẳng ngón cái tiếp tục ăn.
Lý Dật Sơ gắp rau cho anh, trong thoáng chốc như trở lại nhiều năm trước đây. Khi đó Lương Huyên thích bắt cậu ăn nhiều cơm, có món cậu thích liền hăng hái gắp vào bát cậu. Còn anh luôn dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu, dường như chỉ cần ăn rau thôi đã no rồi. Cậu từng vì Lương Huyên mà thỏa mãn vui sướng, sau đó lại ăn không biết vị suốt tám năm trời.
Một bữa cơm hai người ăn thật lâu, cả bàn đồ ăn đều bị Lương Huyên quét sạch, ăn xong anh liền thu dọn bát đũa đi rửa. Lý Dật Sơ đứng bên cạnh cửa phòng bếp nhìn, đợi đến khi Lương Huyên rửa xong cái cuối cùng bỏ vào tủ bát đàng hoàng mới bước lên ôm lấy anh. Lương Huyên cứng đờ ra tại chỗ, Lý Dật Sơ nhìn thẳng vào anh, nhắm mắt lại hôn đến.
Mười mấy giây sau Lương Huyên mới phản ứng được, ôm Lý Dật Sơ giành quyền chủ động, bàn tay giữ chặt gáy cậu đầu lưỡi quấn lấy nhau. Lý Dật Sơ hé miệng phối hợp với anh, lúc đầu lưỡi Lương Huyên tiến quân thần tốc hút lấy lưỡi cậu triền miên, hai tay cậu đồng thời vòng qua cổ anh. Lương Huyên liền ôm cậu như vậy ra khỏi phòng bếp, cả quá trình cũng không hề dừng nụ hôn này lại, bước vài bước tới phòng ngủ rồi ôm cậu ngã lên giường. Cánh tay anh thuận theo cởi áo sơ mi của cậu ra phân nữa, từ cằm hôn dọc lên trên.
Lý Dật Sơ gấp gáp thở dốc, ngón tay đan vào mái tóc thật dày của Lương Huyên, đầu lưỡi anh trong khoang miệng cậu càn quét ngang dọc, thừa dịp cậu thở dốc đôi môi anh liền liếm láp từ khóe môi lên đến vành tai cậu. Lý Dật Sơ hơi nghiêng đầu đi theo động tác của anh, anh bắt lấy một cánh tay cậu đang duỗi ngang trên giường, đan tay mình vào tay cậu mười ngón quấn nhau. Lúc lỗ tai bị ngậm vào Lý Dật Sơ liền run rẩy liên tục siết chặt lòng bàn tay anh đè xuống, một vật sắc bén đột nhiên quét qua mu bàn tay Lương Huyên.
Dư quang khóe mắt anh liếc qua, thì ra là vỏ ngoài tập tài liệu anh mới ném lên giường.
Giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, dục vọng vốn đang bốc cháy của Lương Huyên lập tức biến mất. Anh buông Lý Dật Sơ trong lòng ra đứng bật dậy.
Lý Dật Sơ đã cởi hơn phân nửa quần áo nằm trên giường, thấy Lương Huyên đột nhiên rời đi thì có chút khó hiểu.
Anh cầm lấy tập tài liệu, cười lạnh một tiếng, “Là vì cái này đúng không?”
Sắc mặt cậu nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Lương Huyên không nói được cảm giác trong lòng là gì, từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng đến thế mà thôi. Một giây trước anh còn đang ôn lại chuyện cũ, một giây sau liền bị hiện thực đánh thức, chỉ một bữa cơm đã khiến anh quên mất Lý Dật Sơ là ai. Không sai, mấy ngày trước nhìn thấy mức dự toán của Lý Dật Sơ anh đã biết rõ con số này sẽ rất khó được tổng bộ thông qua, nhưng lại không nhắc nhở cậu. Anh muốn Lý Dật Sơ nợ mình về tiền bạc, nợ càng nhiều càng tốt. Lý Dật Sơ không phải người yêu tiền sao, vậy thì cứ tìm đến anh là được, cả đời này anh sẽ bắt lấy cậu.
Anh vốn còn đang lo Phong Khải Minh sẽ ra tay giúp đỡ, nào ngờ Lý Dật Sơ lại dễ dàng khom lưng vì tiền như vậy, dựa dẫm Phong Khải Minh không được liền quay đầu đến lấy lòng anh. Tuy rằng Lương Huyên cũng mong muốn kết quả này, nhưng trước khi đi Bắc Kinh thái độ của cậu đối với anh vẫn là tôn trọng mà không gần gũi, chỉ vẻn vẹn vì anh giải quyết được chuyện này mà cậu không chút do dự đến lấy thân báo đáp, xem anh là cái gì?
Lý Dật Sơ ngồi dậy trên giường nhìn Lương Huyên, “Chúng ta… chúng ta ở bên nhau lần nữa được không? Kỳ hạn một năm, một năm sau nếu anh phải đi em tuyệt đối sẽ không cản anh. Chuyện lúc trước chúng ta hãy quên đi, em –”
“Tôi không quên được.” Lương Huyên cắt lời cậu, đôi mắt nhìn về nơi khác, “Ba mẹ tôi cũng không quên được.”
Lý Dật Sơ nghe anh nhắc tới cha mẹ vành mắt liền không nhịn được chua xót, trước đây Lương Trường Bình còn sống, cậu và Lương Huyên không thể. Có điều từ huyện về cậu mới hiểu được, dù Lương Trường Bình có biến mất thì vẫn còn lời thề độc của cậu, cho dù cậu cũng thèm quan tâm tới nó thì vẫn còn Lưu Phàm, một tầng rồi lại một tầng, trừ phi Lý Dật Sơ khiến Lương Huyên một đao cắt đứt với cha mẹ, dù sống hay chết cũng không hỏi đến nữa, nếu không bọn họ đừng hòng được toại nguyện.
Nếu như rốt cuộc vẫn phải đối mặt với đường cùng, vậy chi bằng cứ hôm nay có rượu hôm nay say. Còn lời thề độc kia, chú Lương là phần tử trí thức, giống với Lý Dật Sơ đều là người theo thuyết vô thần. Ông biết rõ người chết tức là đèn tắt, đã không còn liên quan gì tới trần thế nữa. Câu nói kia ông để lại cùng lắm là muốn Lý Dật Sơ thấy hổ thẹn mà rời xa Lương Huyên. Nếu như cậu không tuân thủ lời hứa thì cả đời này lương tâm sẽ mãi bất an.
Có điều Lý Dật Sơ thà rằng cõng lấy món nợ lương tâm cả đời, chỉ cần có thể ở bên Lương Huyên thì được một ngày tính một ngày.
Cậu lấy hết dũng khí mới dám bước đến bước này, nào ngờ Lương Huyên lại cự tuyệt cậu. Lý Dật Sơ mặc quần áo vào đàng hoàng, rũ mắt nói, “Nếu đã vậy, anh cứ coi như tôi đùa giỡn đi.”