Hình Chiến nhỏ hơn Tư Yến tám tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng Tư Yến thực sự lấy làm lạ. Hắn không hiểu tại sao sư phụ dạy võ lại sắp xếp một cô bé chỉ mới 12 tuổi làm hộ vệ cho mình, hơn nữa vừa mới đến đã thay thế vị trí của hộ vệ trưởng, chiếm giữ vị trí ở gần hắn.
Khi đó hắn vừa mới tiếp xúc với những trọng trách của giám quốc nhiếp chính, rất cần một cao thủ bên cạnh bảo vệ mình. Cho nên mặc dù bất mãn, hắn vẫn tạm thời chấp nhận sắp đặt của sư phụ. Chỉ là hắn trăm triệu lần không ngờ tới, cô bé này đúng là rất có bản lĩnh, bắt thích khách, chắn ám khí, phòng phục kích... Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nàng đã dùng thực lực khiến các hộ vệ khác phải tâm phục khẩu phục.
Sau khi có Hình Chiến xuất hiện bên cạnh, hắn rất hiếm khi có cơ hội thi triển võ công, dù sao chỉ cần kẻ thù mới xuất hiện thì sẽ bị một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào cổ họng, hoàn toàn không thể đến gần hắn. Dần dần, hắn hình thành thói quen có một bóng dáng nhỏ bé đứng bên cạnh, rồi cứ vậy mà nhìn vóc dáng ấy ngày càng cao lớn, trổ mã đầy duyên dáng yêu kiều.
Hình Chiến càng lớn càng quyến rũ, Tư Yến cảm thấy nàng có vẻ ghét bỏ việc bị chú ý, thế nhưng trên mặt lại chưa từng bộc lộ biểu cảm thứ hai. Không phải nàng cố tình, hơn nữa cũng không nhận ra ánh mắt người khác đang nhìn mình có ẩn ý gì, vậy nên hắn có chút không kiên nhẫn, đành dứt khoát làm một cái mặt nạ bắt nàng đeo, không để nàng mang khuôn mặt đó đi khắp nơi mê hoặc người khác.
Làm mặt nạ xong xuôi, Tư Yến lại do dự không biết nên nghĩ ra lý do gì để đưa cho nàng. Lần do dự này kéo dài tận hai năm, cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục chịu đựng nàng bị người khác chú ý trong hai năm. Hơn bảy trăm ngày không quá dài, nhưng cũng đủ để dày vò hắn. Những ánh mắt đổ dồn vào nàng bất kể vì lý do gì đều khiến hắn cảm thấy khó chịu, nỗi lo lắng không ngừng tăng lên như đang ăn mòn tinh thần hắn.
"Cảm xúc nóng nảy đó chẳng qua vì ngươi yêu mến tài năng của nàng, bực bội vì thuộc hạ tài giỏi của mình bị người ngoài mơ ước, chỉ vậy thôi", hắn tự nhủ.
Trong mắt hắn, Hình Chiến lạnh lùng đến mức gần như vô cảm, không hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới là ý nghĩa sinh tồn của nàng. Hắn nghĩ nếu không phải vì bị sắp xếp làm thuộc hạ bên cạnh mình, chắc chắn nàng cũng sẽ trung thành và tận tụy, đặt cược tính mạng để bảo vệ người khác như với hắn bây giờ.
Vậy nên hắn cần phải trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất, mạnh mẽ nhất, để cho nàng biết rằng khắp thiên hạ chỉ có mình Tư Yến mới có năng lực và tư cách khống chế nàng.
Thứ hắn muốn chính là sự phục tùng từ tận đáy lòng của Hình Chiến.
"Xin chủ nhân hãy phá thân thuộc hạ."
Vào đêm Hình Chiến tròn mười sáu tuổi, nàng ôm quyền chắp tay thi lễ nói vậy với Tư Yến đang chuẩn bị đi ngủ.
Cho đến ngày hôm nay, mỗi khi Tư Yến nhớ lại hình ảnh lúc đó vẫn sẽ vô thức mỉm cười. Sao lại có một cô gái coi chuyện phá thân không khác gì báo cáo công việc vậy chứ, chẳng có chút tình thú gì cả.
Nhưng cho dù không có tình thú, sau khi Tư Yến nghe được nàng nói vậy, gần như không cần suy nghĩ một tay kéo nàng vào trong màn giường: "Vì sao lại đột nhiên yêu cầu bổn vương phá thân ngươi?" Nhìn cô gái biểu cảm lạnh nhạt dưới thân, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên chút mong đợi.
Thử hỏi một cô gái thông thường sẽ dâng lên đêm đầu tiên trong tình huống như thế nào? Đơn giản là vì thương mến chàng trai kia, muốn thân mật với hắn.
Thì ra Hình Chiến mến mộ hắn, suy nghĩ này khiến Tư Yến hơi mừng thầm.
"Sư phụ đã từng dặn dò thuộc hạ phải hiến thân cho chủ nhân khi đến tuổi."
Khuôn mặt Tư Yến lập tức xụ xuống.
Thì ra nàng làm như vậy không phải xuất phát từ tình cảm, mà do có người dạy nàng phải làm như vậy.
Hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán, chán ghét nàng chỉ luôn thể hiện một biểu cảm duy nhất, như thể quanh người được vây bởi tường đồng vách sắt, cho dù có kích thích, có ầm ĩ đến mức nào thì kết quả cũng chỉ nhận lại được sự dửng dưng lạnh nhạt.
"...Cởi đồ ra." Hắn cố kìm nén sự khó chịu đang dâng trào trong lòng, lạnh lùng nhìn nàng.
Hình Chiến rõ ràng hơi sửng sốt. Nàng quay mặt sang một bên, chậm rãi cởi quần áo ngay trước mắt hắn.
Bắt giữ được phản ứng rất nhỏ khác hẳn so với trước đây của nàng, nội tâm vừa nguội lạnh của Tư Yến lại sinh động hẳn lên.
Hình Chiến đang xấu hổ.
Tuy nàng biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn nhìn ra.
Bốn năm, cuối cùng hắn cũng thấy biểu cảm thứ hai của nàng rồi.