Hình Chiến - Đạm Nguyệt

Chương 54: C54 Vu phi



Sự thật chứng minh, đầu gỗ vẫn cứ là đầu gỗ, khả năng thông não thật sự không thể nhanh nổi

Nghe tuyên bố của Tư Yến xong, Hình Chiến quên cả chớp mắt, cứ thế ngây ngốc nhìn hắn.

"Sao? Chẳng lẽ nàng không muốn?" Tư Yến trông có vẻ bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng cho thấy hắn đang lo lắng đến mức độ nào.

...... Mặc dù là tận dụng cơ hội để nói ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hiện tại thật sự không phải là thời cơ tốt. Chỉ là lời nói đã thốt ra, nước đổ khó hốt, hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Ta......" Vẻ mặt Hình Chiến khó xử, chậm chạp không nói ra đáp án.

"Chủ nhân, chưởng môn phái Bích Loan cầu kiến."

Ngay khi Tư Yến đang chờ đến độ đổ mồ hôi, tiếng Hình Mục từ bên ngoài truyền vào.

Nghe thấy là sư phụ tới, Hình Chiến cũng bất chấp lời cầu hôn của Tư Yến. Nàng vội vàng xốc chăn tính chạy ra nghênh đón.

"Không cần quỳ, mau nằm lại đi." Tư Yến ngăn cản nàng, lúc này mới cao giọng nói với ra cửa: "Mau mời ông ấy tiến vào."


*

Chưởng môn phái Bích Loan tên Hình Trinh, hiện đã qua tuổi 70, tính tình tuy hơi cứng nhắc nhưng ngay thẳng chính trực, ghét kẻ a dua nịnh hót, võ công lại cao cường. Từ khi tiên đế đăng cơ đã theo hầu bên cạnh, đảm nhiệm chức vụ đệ nhất võ sư thiên triều, võ công của các hoàng tử đều do một tay ông chỉ bảo.

Vì thế, bất kể là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã hay hoàng đế đứng đầu thiên hạ đều tỏ ra mười phần tôn kính đối với ông.

Tuy nhiều người đã nghe qua về phái Bích Loan, nhưng ít ai biết môn phái này vốn thuộc sở hữu của triều đình. Vì để bồi dưỡng hộ vệ kiệt xuất bảo vệ người hoàng thất, Hình Trinh lựa chọn người cực kỳ cẩn thận rồi mới tiến hành huấn luyện. Về sau, ông nhận ra mối liên hệ giữa tuổi tác và độ trung thành nên bắt đầu nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi, dạy dỗ chúng từ gốc đến ngọn.

Các hộ vệ được dạy dỗ theo phương pháp này vừa trung thành vừa cường đại, hiệu quả rõ như ban ngày. Dần dần, tiên đế cho một bộ phận quan viên có được quyền sở hữu hộ vệ, mục đích là để đảm bảo an toàn cho các trọng thần.

Đào tạo hộ vệ ưu tú yêu cầu một số lượng lớn về cả thời gian lẫn tiền bạc, về sau để lấp đầy quốc khố, bắt đầu phát triển nên mô hình trả thù lao để mua hộ vệ.

Tân đế kế vị cộng thêm Nhiếp Chính Vương phụ tá triều chính, quốc gia bắt đầu đi theo hướng phú cường. Hình Trinh biết ngay cả khi không làm những chuyện vô lương tâm như thế nữa cũng không sao, vì thế giảm bớt số đệ tử thu nhận hàng năm, căn cứ của phái Bích Loan cứ như vậy dần dần hoang phế.

Nhưng những người biết chuyện này chỉ có tiên đế, một số quan đại thần và Hình Trinh mà thôi.

Nhóm nguyên lão đã dần ly thế, tiên đế băng hà, nay chỉ còn Hình Trinh đã ngoài 70 là biết tất cả. Nhưng ông không muốn nói cho người khác, chỉ mong mang bí mật chôn xuống mồ.

Dù sao việc triều đình mua bán người để duy trì quốc khố cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

"Tiên sinh đột ngột đến thăm vương phủ không biết là có chuyện gì quan trọng cần thương nghị?" Đợi Hình Trinh ngồi ổn định xong xuôi, Tư Yến mới nói.

"Hôm nay lão thần tới đây là muốn cùng Phù Dẫn thương lượng một chuyện, mong Vương gia cho phép." Hình Trinh cũng không quanh co lòng vòng, nói thằng vào trọng tâm: "Thần muốn Phù Dẫn tiếp quản phái Bích Loan, dù sao con bé cũng là đệ tử duy nhất trong vài thập niên đạt tới phượng hoàng niết bàn."

Bấy lâu nay ông chỉ một lòng dưỡng dục, nhưng chưa từng nghĩ tới các đồ đệ có được đối xử tốt hay không, ngay cả Thận Chi lầm đường lạc lối cũng không suy xét kỹ càng, thật là uổng hai chữ sư phụ.

"Khi dạy lớp đệ tử này, thần đã cảm thấy lực bất tòng tâm, nghĩ chắc có lẽ do tuổi tác đã gần đất xa trời. Giờ thần chỉ muốn cáo lão hồi hương, nhưng không biết liệu 46 đệ tử được Thận Chi cứu nên đi nơi nào, cho nên mới không mời mà đến làm phiền Vương gia."

Tư Yến suy tư một hồi rồi nói: "Bổn vương sẽ cho nam đệ tử một ít tiền tài, có thể giúp bọn họ cả đời áo cơm không lo, nếu có ai nguyện muốn dốc sức lực cho triều đình thì ở lại, giao chức trách dựa theo năng lực. Chỉ là nữ đệ tử ít nhất cũng phải hai mươi mấy vị, quả thật không dễ giải quyết."


"Ta nguyện ý gánh vác trách nhiệm chăm sóc bọn họ." Hình Chiến cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, thái độ kiên nghị: "Thật không dám giấu giếm, hoàng đế lần trước ngoại trừ ban thưởng cho ta một thanh bảo kiếm, còn ban cho ta ba mươi dặm đất đai cùng hai trăm binh lính."

Thuế thu trong lãnh thổ cũng đủ những nữ đệ tử này sống sung túc, chỉ cần giang sơn không có biến, nàng còn ở đây, các nàng không cần phải lo không có chỗ dung thân.

Tư Yến thật không ngờ Tư Ẩn sẽ giấu hắn phong ấp cho Hình Chiến, có lẽ là đã sớm suy xét rồi mới sắp xếp.

"Vậy những nữ đệ tử này giao cho nàng giải quyết." Nói xong, hắn đột nhiên lộ vẻ vui mừng nói với Hình Trinh: "Có câu một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tiên sinh cũng coi như là một nửa phụ thân của Phù Dẫn rồi."

Hình Trinh không hiểu gì nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

"Tiên sinh cảm thấy bổn vương như thế nào? Có tư cách làm phu quân của Phù Dẫn không?" Hắn nói, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên ửng hồng.

Mặc dù lời cầu hôn vừa rồi bị gián đoạn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ việc này đấy! Lại vừa vặn Hình Trinh đang ở đây, chỉ cần một cái gật đầu, một lời nói, Hình Chiến sẽ không còn băn khoăn nữa.

"Tư Yến! Sao chàng có thể ─" Hình Chiến không ngờ hắn sẽ nói với sư phụ những lời này, khuôn mặt nhỏ cũng hồng theo.

"Ai bảo nàng chậm chạp không chịu đồng ý với ta." Tư Yến hừ nhẹ.

"Ta chỉ là......"

"Vậy nàng có nguyện ý hay không?"


"Sư phụ còn đang ở đây đấy!"

"Con đã rời khỏi phái Bích Loan, không sao cả."

Hình Trinh mới hoàn hồn về từ trong kinh ngạc, thấy hai người vốn là chủ nhân thuộc hạ mắt qua mày lại, trong lời nói không có nửa phần kiêng kị, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt.

Nghĩ đến ông cả đời cô đơn, có thể thuận nước đẩy thuyền tác thành một cọc nhân duyên lúc tuổi già cũng không tồi.

"Vương gia tuấn tú lịch sự, thần cho rằng ngài và Phù Dẫn cực kỳ xứng đôi."

Tư Yến nhướng mày với Hình Chiến, dáng vẻ ' nàng còn lời muốn nói nữa không'.

Lời nói của Hình Trinh cuối cùng cũng giúp Hình Chiến buông bỏ lo lắng về thân phận, nàng nhẹ nhàng gật đầu, giữ thanh kiếm trong tay trước ngực.

"...... Như vậy, ta sẽ đặt tên cho thanh kiếm này là ' Vu Phi '." Nàng đặt nó theo tên của Tư Yến, gửi gắm hi vọng được cùng nhau già đi.

"Tuy rằng Vọng Giới mười hai năm, nhưng sau này sẽ chỉ có Vu Phi ở bên Tư Yến."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.