Hình Danh Sư Gia

Chương 100: Hy vọng phá án



Hạ Phượng Nghi khẩn trương nhìn mảnh vải dính đầy máu băng trên đầu Mạnh Thiên Sở: "Thiên Sở, chàng sao vậy? Bị thương ở đâu?"

Phi Yến giành đáp: "Thiếu gia vì bảo hộ em đã bị thương rất nặng, đầu bị mấy vết, eo đụng vào đá mới đầu không động đậy nổi luôn."

Hạ Phượng Nghi khẩn trương há hốc miệng, đưa bàn tay thon sờ mó lên trán Mạnh Thiên Sở một hồi. Mạnh Thiên Sở rất khoa trương hít hà một cái thật mạnh, khiến Hạ Phượng Nghi lo sợ rụt tay lại nhìn, hắn bấy giờ mới cười nói: "Chọc nàng thôi, ta đã không sao rồi."

Hạ Phượng Nghi giận dỗi nói: "Người ta sợ gần chết luôn nè, chàng còn chọc nữa!" Xong ngoảnh mặt đi, thấy người Phi Yến chỗ nào cũng có dấu máu, liền kêu lên cả kinh: "Phi Yến, em cũng thụ thương rồi? Bị thương ở chỗ nào?"

Phi Yến cúi đầu nhìn, cười đáp: "Không sao ạ, đây đều là máu của thiếu gia, chảy lên người em đấy." Nhưng vừa nhìn lại thấy ngực đầy máu, nhớ lúc Mạnh Thiên Sở gối đầu lên ngực mình, nàng tức thời đỏ mặt, rất may là mặt đã bị máu của Mạnh Thiên Sở dính đầy, nên không chú ý rất khó nhận ra.

Mạnh Thiên Sở nói: "Chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi." Xong chậm bước quay đi. Vừa rồi chỉ từ từ dịch chuyển, vết thương ảnh hưởng không lớn, nhưng khi chân chánh cất bước rồi thì mới cảm thấy vết thương ở eo cực kỳ trầm trọng, hắn lảo đảo suýt té, Phi Yến vội đưa tay ra đỡ, Hạ Phượng Nghi cũng định đỡ, lão Hà đầu đã giành lấy, xốc nách hắn: "Thiếu phu nhân, để lão nô làm cho."

Hạ Phượng Nghi liền đi trước dẫn đường, vạch gai góc và cỏ dại ra, mấy người đi về phía con lộ nhỏ.

Bên này không xảy ra những vụ lở núi, do đó thế núi khá bằng phẳng, hơn nữa có cỏ có cây, không cần lo lắng là sẽ lăn xuống núi. Đi về trước một hồi, họ cũng đến được đường núi.

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến phải thay nhau đỡ cho Mạnh Thiên Sở, từ từ đi xuống. Khi mặt trời sắp lặn, thì họ cũng đến được chân núi, lên xe ngựa trở về thành.

Họ cố gắng đi nhanh, vào thành trước khi cổng thành đóng lại. Hạ Phượng Nghi bảo xa phu đến thẳng tiệm thuốc tìm lang trung. Xe ngựa chạy thẳng tới "Thảo Hương dược phô" rất có danh trong thành hàng châu.

Đến trước tiệm thuốc, lang trung Tằng chưởng quỹ của nó nhận ra Mạnh Thiên Sở, lúc trước khi Mạnh Thiên Sở vừa nhậm chức sư gia, ông ta đã từng gặp hắn. Hiện giờ thấy Mạnh sư gia đầu băng bó thần tình lang bái từ trên xe ngựa được nha hoàn người hầu đưa xuống, đi đứng gian nan, liền hoảng hốt chạy ra đón: "Mạnh sư gia, ngài bị sao vậy?"

"Bị té rồi." Mạnh Thiên Sở cười khổ.

Tằng lang trung vội gọi hai dược đồng đỡ Mạnh Thiên Sở vào, sau khi kiểm tra tử tế, phát hiện xương eo không sao, chỉ bị thương ở hông, bầm tím một mảng lớn. Ông ta liền đắp thuốc tri tổn thương do té ngã cho hắn, sau đó kiểm tra đầu, chỉ trầy xát ngoài da, còn có xuất huyết nội não hay không thì tạm thời chưa thấy. Ông ta giúp rửa sạch vết thương, đắp thuốc băng bó lại.

Phi Yến hỏi: "Lão tiên sinh, thiếu gia nhà tôi thương thế ra sao?"

"Thương hơi nặng, rất may không ảnh hưởng tới xương, nhưng cũng cần nằm giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới bình phục hoàn toàn."

Sau khi đắp thuốc xong, ông ta lại kê vài thang thuốc hoạt huyết hóa u bốc mấy thang về cho nấu uống. Trong quá trình kiểm tra, Tằng lang trung nói: "Mạnh sư gia, mấy ngày sau lão hủ sẽ tự thân đến nha môn thay thuốc cho ngài, sau này có đau đầu nóng sốt trong người gì đó, cho người nhà đến gọi, lão hủ sẽ đến xem bệnh cho ngài, không cần ngài đại giá quang lâm đến đây."

Mạnh Thiên Sở cười cười, "Nếu vậy thì phiền quá." Tằng lang trung bó thuốc cho hắn có thành phần gây mê chống đau, do đó hiện giờ hắn có vẻ ngầy ngật muốn ngủ.

Sau khi xong chuyện, Phi Yến nói xe ngựa gập ghềnh, vừa lên là e rằng sẽ bị rách miệng vết thương, nhờ Tằng lang trung tìm dùm cái cán mềm, bản thân cùng lão Hà đầu đỡ Mạnh Thiên Sơ nằm lên, Tằng lang trung bảo mấy dược đồng phụ khiêng, còn bản thân thì đi cùng đưa Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi trở về nội nha của nha môn. Sau đó ông ta còn ở lại một lúc, xem xét bệnh tình có biến chứng gì không.

Sau khi trở về, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đỡ Mạnh Thiên Sở vào phòng ngủ nằm. Mạnh Thiên Sở ngầy ngật định ngủ một giấc, thì Phi Yến chạy vào báo: "Thiếu gia, tri huyện đại lão gia đến rồi."

Tiếp theo đó, liền nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, rồi thanh âm của Thái Chiêu Thái tri huyện truyền vào: "Tiên sanh, đang yên lành vì sao thụ thương vậy? Tối rồi những vẫn đặc biệt đến thăm đây."

Mạnh Thiên Sở cố gượng ngồi dậy, Phi Yến vội đỡ hắn, lấy một cái gối đặt sau lưng hắn, để hắn nằm dựa vào đầu giường. Vừa rồi cố gượng lại động đến vết thương, đau đến nỗi Mạnh Thiên Sở nhíu mày liên tục, cười khổ thưa: "Ông chủ, thỉnh thứ cho vãn sinh có thương ở người, không thể chu tòan lễ tiết." Tuy toàn thân đau nhức, nhưng lòng hắn lại rất tức cười, vì sau khi đến Minh triều thì hắn cũng đã học cách nói sặc mùi văn vẻ khách sáo, nhưng nếu không nói như vậy thì dường như không giống với thân phận sư gia.

"Tiên sinh không cần đa lễ!"

Phi Yến vội nhắc một cái ghế đặt cạnh giường, Thái tri huyện ngồi xuống, trước hết hỏi thương thế của Mạnh Thiên Sở. Tằng lang trung nói không động đến gân cốt, nhưng do phần đầu bị va chạm nhiều lần, lo là bị xuất huyết trong não, do đó mấy ngày này phải chú ý theo dõi.

Mạnh Thiên Sở biết nếu như xuất huyết nội một lượng ít và kịp thời phát hiện thì trung y còn có biện pháp cứu chữa. Nhưng nếu xuất huyết cấp tính ra máu nhiều, trừ khi thông qua thủ thuật, trung y chỉ đành bó tay. Trong khi đó hắn không có cách gì tự phẫu thuật đầu, như vậy là chết chắc rồi. Do đó, chỉ có thể hi vọng kịp thời phát hiện xuất huyết não trong mà thôi. Và nếu có hiện tượng đó rồi, thì chỉ còn cầu ông trời mà thôi.

Biết Mạnh Thiên Sở không bị nguy hiểm tính mệnh, nhưng cần điều dưỡng nhiều ngày, Thái tri huyện yên tâm chấp tay nói: "Tiên sinh hôm nay không phải đi dâng hương ở Thiên trúc sơn sao, sao trở về lại mang thương đầy người vậy?"

Mạnh Thiên Sở chỉ nói mình không cẩn thận té núi bị thương, chứ không nói vì cứu Phi Yến mà lăn ầm ầm xuống núi.

Trong lúc nói chuyện, Chủ bạc Viên Cận, huyện nho học đề cử ti giáo dụ Chu Mặc, Ôn Minh, Nguyễn Gia Lập cùng các lục phòng thư lại thân quen thường ngày khác cùng bộ khoái nghe tin đều kéo tới. Thì ra sau khi Mạnh Thiên Sở bị khiêng vào nha môn, người gác cổng đã đem tin truyền khắp nơi, nên toàn bộ nha môn nhanh chóng nhận được tin, đều mang lễ vật đến thăm.
Chẳng mấy chốc trong phòng đầy người. Hạ Phượng Nghi là nội quyến, đương nhiên phải tránh qua phòng kế bên, chỉ có Phi Yến, lão Hà đầu cùng mấy đầy tớ bà mụ chào tiếp các vị khách nhân.

Mạnh Thiên Sở liếc xéo mắt, nhìn thấy một đôi mắt sáng trong đám người đang lo lắng nhìn mình, biết là Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Lòng Mạnh Thiên Sở hơi chưa sót, cung tay nói với mọi người: "Các vị huynh đệ, đa tạ đã đến thăm, bỉ nhân không sao, lang trung đã xem qua thương thế rồi, nghỉ mới ngày là khỏi. Trong thời gian này, sự vụ trong nha môn còn nhờ các huynh đệ giúp dùm!" Lời này tuy nghe dường như là nói với mọi người, nhưng mắt của hắn lại long lanh liếc nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết.

Mộ Dunh Huýnh Tuyết thông minh vô cùng, biết là hắn muốn nói cho nàng nghe, một là để nàng yên tâm, hai là đem chuyện nhờ nàng giúp. Mộ Dunh Huýnh Tuyết chớp đôi mắt to sáng nhìn lại hắn, mỉm cười gật đầu.

Chúng tư lại, thư lại và bộ khoái đương nhiên không biết hai người đang dùng ánh mắt truyền tình, cho rằng nói với họ, nên cùng đưa nhau khom người thì lễ, tự nói lên vài câu an ủi.

Thái tri huyện nói: "Các vị, mọi người thăm xong rồi về đi, để sư gia nghỉ ngơi."

Mọi người vội cung thân đáp ứng, cáo từ lui ra.

Chờ mọi người đi rồi, Thái tri huyện vừa định đứng lên cáo từ, Mạnh Thiên Sở nói: "Ông chủ xin chậm bước, vãn sinh còn có chuyện muốn nói với ông chủ."

Thái tri huyện quay lại chấp tay: "Tiên sinh hãy nghỉ ngơi trước, chờ vết thương lành rồi chúng ta sẽ bàn kỹ sau."

"Chuyện liên quan đến án Lâm Tư con dâu của Viên chủ bạc bị giết, không thể chậm trễ a."

Vậy à? Thái tri huyện vội trở về ghế ngồi: "Án Lâm tư bị giết?" Án mạng càng phá sơm một ngày thì chánh tích của Thái tri huyện càng nhiều được một phần.

Lão lang trung là nhân vật sành đời, nghe tri huyện và sư gia định thương lượng về án kiện, liền nói: "Vậy lão hủ xin cáo lui trước. Mạnh sư gia trước mắt thương thế còn chưa ổn định, do đó mấy ngày này cần đặc biệt chú y, nếu như xuất hiện đau đầu kịch liệt, ói mữa, thần chí hôn mê không nhận ra người vâng vâng thì phải báo cho lão hủ ngay."

Hạ Phượng Nghi lúc này đã ra liền gật đầu đáp ứng, lệnh cho Phi Yến lấy bạc trả tiền chữa trị, sau đó đưa lão lang trung ra khỏi nội nha.

Mạnh Thiên Sở chờ lão lang trung đi rồi, nói: "Vãn sinh đã tìm ra cách phá án này, nhưng muốn phá thì cần phải giải phẩu thi thể, sau khi giải phẩu xong thì chân tướng sẽ rõ ràng ngay."

Thái tri huyện nhíu mày: "Lần trước Lâm chưởng quỹ không đồng ý giải phẩu, Viên chủ bạc cũng không dám đối đầu với y, do đó chỉ nghe theo lời y, như vậy thì phải làm sao?"

"Không cần thỉnh cầu ý kiến của họ, cứ nói là án này rất rắc rối, tất phải tiến hành giải phẩu, nếu không không thể tra rõ án tình, thực hiện cả cứng lẫn mềm, buộc họ tán đồng giải phẩu."

Chuyện làm công tác tư tưởng này Thái tri huyện đã khổ công học đạo Khổng Mạnh đương nhiên rất rành, lập tức gật đầu, nhưng cũng hơi bâng khuân: "Sau khi giải phẩu... là có thể tra rõ hay sao?"

"Cố gắng hết sức thôi." Hắn nghĩ dù trường hợp nào cũng không thể cam đoạn, đó chính là một phương pháp trinh phá án. Hôn nay từ trên núi lăn xuống, hắn đột nhiên ngộ ra cách này, nhưng có hữu dụng hay không còn chưa biệt, thật tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất, không giải phẩu cả đời không biết làm như thế là có đúng hay không.

Thái tri huyện không thông về phá án, cho nên không có chút chủ ý gì. Hiện giờ Mạnh Thiên Sở đã nghĩ ra biện pháp, tuy còn chưa đảm bảo, nhưng dù sao cũng là có biện pháp, có hi vọng, cho nên gật đầu nói: "Được, tiên sinh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai, vãn sinh sẽ tìm hai người họ thương lượng, tận biện pháp thuyết phục hai người đồng ý giải phẩu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.