Hình Danh Sư Gia

Chương 225: Cốt nhục



Mạnh Thiên Sở đứng dậy, nói: "Tự nhiên là muốn từ mẹ của đứa bé mà dò ra rồi." Nói xong, hắn đi ra cửa, Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết vội vã theo sau.

Ba người đến phòng giam của tứ phu nhân, tuy phòng có đặt bồn lửa, nhưng bản thân căn phòng rất thoáng, nên trong phòng không đủ ấm. Hai nữ ngục tốt thấy Mạnh Thiên Sở đến, vội dọn ra ngay bàn và ghế.

Mạnh Thiên Sở không ngồi, đi thẳng tới cạnh tứ phu nhân. Tứ phu nhân vẫn nằm trên giường trong tư thế lúc nãy. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho bọn họ kê sát bàn cạnh giường tứ phu nhân, sau đó ngồi xuống, tứ phu nhân đến lúc này vẫn không động đậy.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta nghĩ ta đã tìm ra hung thủ giết con của cô là ai rồi."

Hắn nói xong, mắt của tứ phu nhân tuy vẫn chưa mở, nhưng nước mắt đã thuận theo khóe chảy xuống, lan qua gò má trắng xuống tới mang tai.

Mạnh Thiên Sở thở dài một hơi, nói: "Đều nói con cái là núm ruột của mẹ, cô đau lòng cũng là chuyện bình thường."

Tứ phu nhân nhịn không được khóc òa. Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới đưa khăn tay của mình cho tứ phu nhân. Tứ phu nhân mở mắt, tiếp lấy khăn lau lệ, toan tính ngồi dậy nhưng thất bại. Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng bên cạnh thấy vậy vội đỡ nàng ta nằm xuống, xem ra thân thể của nàng ta còn yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc (chú: nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) nữa.

Mạnh Thiên Sở cũng nói: "Tứ phu nhân, cô cứ nằm xuống nói chuyện, thân thể cô hiện giờ không cần ngồi, cứ nằm nói được rồi. Nguyên ta không muốn đến quấy nhiễu cô, nhưng mà suy đi xét lại phải đến. Cô ắt cũng muốn tìm ra hung thủ giết con cô. Do đó, có vấn đề ta bất đắc dĩ phải đến hỏi cô."

Tứ phu nhân gật gật đầu, nói: "Mạnh sư gia, ngài phí tâm rồi, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi nếu biết tự nhiên không giấu ngài."
Mạnh Thiên Sở gật gù, bắt đầu hỏi: "Ta chỉ là kỳ quái khi ta tiến vào báo cho cô là ta tìm được hung thủ rồi, cô lại không hề hỏi ta người giết hai đứa con cô là ai, chẳng lẽ cô biết hung thủ là ai rồi?"

Tứ phu nhân nhìn Mạnh Thiên Sở, lắc đầu nói: "Hài tử chết rồi, lòng tôi thật sự cũng đã chết. Trong mắt tôi, ai giết tựa hồ không còn trọng yếu nữa. Điều trọng yếu chính là chúng không sống lại được nữa, tôi cũng không thể trở thành mẹ được nữa." Nói xong, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Mạnh Thiên Sở vội an ủi: "Tứ phu nhân cô thân thể như vậy không được đau lòng quá, hay bảo dưỡng thân thể cho tốt, tự nhiên có thể sinh được nữa. Cô còn trẻ như vậy mà."

Tứ phu nhân vẫn lắc đầu, nói: 'Cho dù là có thể, tôi cũng không sinh nữa đâu. Có sinh nữa cũng e rằng gặp cảnh này thôi, nhà này không dung con của tôi."

Mạnh Thiên Sở không còn lời nào để nói, nhìn cô gái dáng vẻ yếu đuối mà đẹp như thiên tiên này. Nàng ta thần tình vô cùng tiều tụy, có mấy phần yêu kiều hơn lần đầu hắn gặp, xem ra là nàng ta giống như hai phiến lá khô run rẫy trước làn gió lạnh ngoài kia, chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa là rơi khỏi cành vậy.

Hắn lại nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết bên cạnh, đứng dậy ra hiệu cho nàng theo ra ngoài.

Rời khỏi phòng của tứ phu nhân, Mạnh Thiên Sở thở dài. Hắn cũng không biết đây là cái thở dài thứ mấy trong ngày, nhưng hắn vẫn phải than. Mộ Dung Huýnh Tuyết biết Mạnh Thiên Sở rất khó xử, nếu đổi thành ai cũng thế mà thôi.

Nàng nói: "Hay là để muội đi thử một chút coi. Muội biết huynh hỏi không ra lời, nàng ta đã đau lòng quá rồi, nếu như biết người giết con mình là Miêu Triết thì e rằng càng bị đã kích hơn. Huynh lại hỏi phụ thân của hài tử là ai, càng khiến cho chúng ta cảm thấy tàn nhẫn hơn nữa. Để muội đi, muội và nàng ấy đều là nữ nhân, có thể tìm ra được lời gì đó."

Mạnh Thiên Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết ra kỳ thật cũng là chuyện này. Bọn họ biết muốn từ miệng của Miêu Triết hay đại phu nhân moi ra lời thật là vọng tưởng, do đó, hiện giờ chỉ đành làm khó tứ phu nhân thôi.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Chú ý phương thức phương pháp, cố sức đừng để cô ta khó chịu nổi. Bất quản hai hài tử có phải là cốt nhục của Miêu Triết hay không, chúng cũng chết rồi. Là một người mẹ, cô ta chắc chắn là vô cùng thương tâm."

Mộ Dung Huýnh Tuyết trịnh trọng gật đầu, nói: "Huynh cứ đi lo chuyện của huynh, muội nhờ Vương Dịch ở cửa chờ muội là được. Xong rồi muội sẽ đi tìm huynh."

Mạnh Thiên Sở nhìn bước chân nặng nề của Mộ Dung Huýnh Tuyết tiến vào phòng của tứ phu nhân. Hắn nhìn nhìn Chu Hạo, nói: "Manh mối lần tới đây kỳ thật không có cách gì tiếp được nữa, chúng ta hãy chờ Huýnh Tuyết rồi tính."

Hai người đến phòng của ngục tốt nghỉ ngơi. Mạnh Thiên Sở nhắm mắt, đem sự tình vừa phát sinh lúc rồi ôn lại hết để tiện suy tưởng.

Chu Hạo hỏi: "Vì sao không tìm tam phu nhân hỏi?"

Mắt của Mạnh Thiên Sở vẫn khép, đáp: "Ý của ngươi là đã hỏi đại phu nhân, tứ phu nhân rồi, vì sao không đi hỏi tam phu nhân?"

Chu Hạo gật đầu.

Thiên Sở mở mắt, hỏi: "Hỏi cái gì?"

CHu Hạo đáp: "Hỏi cô ta lúc đó có phải ám kỳ ngài hung thủ là ai không? Ngài trực tiếp hỏi thẳng cô ta có phải là Miêu Triết hay không, coi cô ta phản ứng thế nào?"

Mạnh Thiên Sở cười: "Người cho là cô ta sẽ phản ứng ra sao? Vô luận là cô ta đoán được hay không, cô ta cũng sẽ không nói cho chúng ta cái gì cả."

Chu Hạo hỏi: "Cô ta không phải mong muốn nhìn thấy Miêu Triết xui xẻo hay sao? Đó chính là kẻ thù của cô ta mà."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Lời tuy nói thế không sai, nhưng tam phu nhân là người thông minh, cô ta nếu chỉ để một mình Miêu Triết bị trừng phạt, thì cô ta đã sớm cho ta biết hung thủ là ai rồi. Cô ta vì sao không nói?"

Chu Hạo không hiểu: "Vì sao?"

"Nhân vì chưa đến lúc!"

Chu Hạo kỳ quái: "Còn chưa đến lúc nữa sao? Vậy cô ta muốn chờ đến chứng nào?"

"Chờ xem trò vui xảy ra."

Chu Hạo hỏi: "Trò vui? Trò vui gì?"

Mạnh Thiên Sở nhìn biểu tình khó hiểu của Chu Hạo, cười cười nói: "Đại khái mọi người sớm chứng kiến rồi."

Chu Hạo nói: "Ngài nói tam phu nhân lợi hại như vậy, theo tôi thì chưa chắc. Dù gì đó cũng là nữ nhân, chẳng lẽ cô ta có thể chắc cú khiến cho Miêu gia lật nhào được hay sao?"

Mạnh Thiên Sở cười ha hả, hỏi lại: "Hiện giờ không phải tròng trành lật nhào rồi sao? Đúng vậy, cái này đối với cô ta đại khái vẫn còn chưa đủ."

Chu Hạo nghe thế không khỏi rùng mình: "Thiếu gia, ngài sao lại biết như thế?"

"Chính bằng vào việc cô ta có thể dễ dàng nắm gọn phong lưu thư sinh trong lòng bàn tay."

Chu Hạo nói: "Cái đó cũng phải, cái cặp sừng được cắm to như vậy nếu đổi là ai cũng không thể chịu được hết, có nam nhân nào chịu để cho nữ nhân của mình đi làm ấm mền gối của nam nhân khác đâu chứ."

"Ừ, nhị phu nhân nói đúng, tam phu nhân tuy nhỏ hơn bà ta nhiều, nhưng thông minh hơn người, vừa tiến vào nhà đã biểu hiện không tranh sủng ái, thực tế là đã lung lạc lòng người, khiến cho đại phu nhân vui lòng, khiến nha hoàn và người dưới ủng hộ. Nếu không phải thế, khi nhị phu nhân xảy ra chuyện, đại phu nhân đã không lập tức cho nàng ta quản cái nhà đó.
Hơn nữa, nàng ta mới tiến vào Miêu gia 5 năm, chưa sinh cho Miêu gia được đứa con nào. Ngươi thử nghĩ coi, nếu đổi lại là nữ tử đến làm thiếp ở bất kỳ nhà nào khác, có ai có thể đạt được cuộc sống gió xuân đắc ý, cây cỏ đượm mưa như cô ta không?"

Sau khi nghe Mạnh Thiên Sở phân tích, Chu Hạo cảm thấy rất có đạo lý, cảm khái nói: "Biểu hiện thì là người đơn giản, không ngờ lại là kẻ âm độc phức tạp nhất."

Mạnh Thiên Sở gật gù, không hề lên tiếng.

Đại khái qua nửa thời thần sau, Mộ Dung Huýnh Tuyết cuối cùng quay lại. Mạnh Thiên Sở nhìn biểu tình của nàng, và chờ nàng lên tiếng.

Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, tâm tình rất trầm trọng, lời nói ra rất nghiêm túc: "Sự tình đã rõ rồi, hài tử rõ ràng là của Miêu Triết."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy tứ phu nhân biết hài tử là do ai giết không?"

"Muội còn chưa nhẫn tâm nói cho nàng ta biết, thử nghĩ coi chuyện đó tàn nhẫn biết chừng nào, Miêu Triết có phải là uống lầm thuốc gì rồi không mà ngay con của mình cũng không buông tha?"

Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ta thật không hi vọng tam phu nhân là kẻ gây mầm loạn này."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, cảm thấy rất bất ngờ, hỏi: "Huynh chẳng lẽ có ý bảo tam phu nhân làm trò?"

"Ta không còn tìm được lý do nào để giải thích chuyện này được nữa."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế cảm thấy rất khó chịu, gật gật đầu, sau đó nói: "Muội kiến nghị không nên để tứ phu nhân ở đó, thân thể của nàng ta e rằng chịu không nổi, cũng không biết đại phu nhân độc ác đó cho nàng ta uống thuốc gì mà hành hạ ra thành nông nổi như vậy."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô coi mà làm đi, chỉ có ba điều này cần phải nhớ: "một, không thể rời khỏi lao phòng này. Hai, không cho bất kỳ người nào của Miêu gia gặp cô ta. Nha hoàn và người hầu cũng không thể. Ba, cơm nước không được đưa thông qua lao phòng. Thuốc không thể cho cô ta uống nữa. Còn về việc ai đưa cơm nước, ta nghĩ lại rồi hẳn hay."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Để muội đưa nàng ta về nhà muội, do muội chiếu cố."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta biết cô là có hảo ý, nhưng không thể được. Cô ta ở chỗ nào cũng cần phải an toàn, hơn nữa lúc nào bên cạnh cô ta cũng phải có người."

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở bảo vậy, nghĩ cũng có lý, nên không kiên trì nữa, hỏi: "Vậy vấn đề ăn uống giải quyết làm sao? Có cần tìm cho cô ta một lang trung không?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Nói đến lang trung ta nhớ còn một chuyện cần phải đi làm. Chuyện ăn uống do cô giải quyết, còn về lang trung thì tạm thời thôi vậy, lát nữa ta nhờ Giai Âm đến xem bệnh cho cô ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.