Hình Danh Sư Gia

Chương 229: Chân tướng tàn khốc



Miêu Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nhìn Miêu Giác đến sững người, hỏi: "Mạnh đại ca, hôm nay có chuyện gì không? Muội biết muội không nên nóng lòng như vậy, nhưng muội muốn được hỏi huynh một điều."

"Còn có tin gì nữa chứ, ta là đến thăm các người. Nếu mà có tin tức, ta tự nhiên sẽ đến cho mọi người biết. Mọi người hay nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì cứ nhờ ngục tốt nói cho ta biết."

Miêu Nhu thấy Mạnh Thiên Sở muốn đi, vội nói: "Cha muội còn khỏe không? Người ở một mình một phòng, không có người chiếu cố, không biết có quen không."

Mạnh Thiên Sở an ủi: "Yên tâm, ta vừa đến gặp ông ấy, ông ấy rất khỏe, cô chiếu cố bản thân và đệ đệ cho tốt đi, sức khỏe của ông ấy tốt hơn bất kỳ người nào trong các người."

Miêu Nhu nói: "Đó chỉ là về mặt biểu hiện thôi, kỳ thật cha muội vốn không khỏe, thường nhờ đại nương bốc thuốc cho uống."
Mạnh Thiên Sở vốn định đi, thấy Miêu Nhu nói đến chuyện uống thuốc, liền dừng lại nói: "Thật là nhìn không ra, ta nhận thấy ông ta rất khỏe, lại còn luyện tập vũ thuật để cường thân kiện thể nữa a."

Miêu Nhu nói: "Muội cũng cảm thấy thế, nếu không phải mẹ nói cho muội biết, muội cũng không tin là vậy."

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy cha muội bệnh gì vậy? Ta nghe muội nói nhưng còn chưa biết là gì, muội cho ta biết ta cho người về lấy thuốc cho."

"Không biết, mẹ không cho muội đến hỏi cha và đại nương, lúc đó muội còn cảm thấy kỳ quái, thầm hỏi là bệnh gì mà không cho chúng muội biết chứ."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy được thôi, để ta đi hỏi đại nương của muội, có thể bà ấy sẽ cho ta biết, ta sẽ đi lấy thuốc cho cha muội."

Miêu Nhu nói: "Huynh đừng đi hỏi đại nương, bà ấy sẽ không cho huynh biết đâu."

"Vậy để ngày mai cho cha muội về nhà tự lấy vậy."

Miêu Nhu hỏi: "Mạnh đại ca, ý của huynh là chúng tôi còn phải tiếp tục bị nhốt ở đây à?"

Mạnh Thiên SỞ đáp: "Không, có khả năng là mai sẽ trở về rồi."

Miêu Nhu gật gật đầu, Mạnh Thiên Sở thò tay vuốt tóc Miêu Giác rồi bỏ đi. Miêu Giác nhìn theo bóng lưng của hắn, nói với Miêu Nhu: "Có thể Mạnh đại ca đã tìm ra hung thủ rồi."

Miêu Nhu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đó là suy nghĩ của con nít nên chỉ cười không để bụng.

Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở đã đến lao phòng rất sớm, đi thẳng tới phòng của tam phu nhân.

Đến trước của phòng giam, hắn không ngờ nàng ta đã dậy rồi, quần áo được vuốt chỉnh tề, còn đặc biệt chảy tóc buột ra sau gáy, nhìn rất khỏe khoắn. Chỉ có điều mắt nàng ta có quầng thâm, cho thấy ngủ không được, thậm chí không hề ngủ cũng chẳng biết chừng.

Tam phu nhân đến trước xà lim, mỉm cười chào Mạnh Thiên Sở. Hắn trả lễ, hỏi: "Cô sao dậy sớm vậy?"

"Sư gia chẳng phải là cũng dậy sớm hay sao? Xem ra người mà ngài đi tìm gặp đầu tiên là tôi."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, không hề phủ nhận. Tam phu nhân nói: "Tìm tôi tự nhiên có chuyện nói cho tôi hay, tôi rửa tay lắng nghe đây."

Mạnh Thiên Sở cười: "Cô là người thông minh, ta là tìm định hỏi cô, rằng cô và Miêu Triết ở với nhau 5 năm, cô có thấy y uống thuốc không?"

Tam phu nhân lắc đầu, đáp: "Trừ lúc đau đầu uống thuốc bình thường ra, không thấy uống thuốc gì khác."

Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Vậy mỗi lần hai người gần nhau, có uống thuốc trước không?"

Tam phu nhân không ngờ hắn hỏi thẳng vậy, mặt đỏ hồng, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: "Xem ra là không, chí ít là trước mặt tôi. Sao hả, ngài nghi thân thể ông ta không ổn? Ta thấy không phải đâu, nếu không ổn, ông ta không cưới hết người này đến người khác."

Tam phu nhân là người thông minh, Mạnh Thiên Sở chỉ hỏi một câu mà nàng ta đã đoán được mục đích rồi. Hắn tiếp: "Vậy được, ta cho cô biết chúng ta tìm thấy trong phòng của đại phu nhân rất nhiều thuốc trị bệnh đàn ông. Cô học qua nghề y, ta không cần giải thích cô chắc cũng hiểu vì sao ta hỏi vậy."

Tam phu nhân như chợt hiểu ra: "Hèn gì."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hèn gì làm sao?"

Tam phu nhân: "Đại phu nhân trước giờ không cho phép chúng tôi sờ tới cái tủ thuốc trong phòng, ngày thường cũng khóa kỹ, tôi cho là có giấu kim ngân tài bảo gì, thì ra là..."

Mạnh Thiên Sở nói: "Đã có người thừa nhận là hung thủ rồi."

Tam phu nhân chẳng vui mừng chút nào, nhìn hắn với ý nghĩa rất thâm, hừ một tiếng cười khinh khỉnh: "Tôi biết sẽ có trò hề này."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chiếu theo cách cô nói, cô biết người đó là ai rồi?"

Tam phu nhân phất cái khăn tay ra trước mắt Mạnh Thiên Sở, nói: "Ngài thật là. Nếu như người đó kiên trì chịu tội, vậy để nó là không, thì ngài phải đưa ra chứng cứ nào khác. Nhưng hiện giờ chứng cứ của ngài là khẩu cung và chứng nhân thôi, ngài chẳng có cái nào thuyết phục hơn, đúng không? Nếu vậy ngài nên đến tìm tứ phu nhân mới phải."

Mạnh Thiên Sở gật đầu biểu lộ sự cảm tạ, chuyển qua phòng tứ phu nhân. Tam phu nhân nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe miệng lộ vẻ đắc ý.

Mạnh Thiên Sở đến phòng tứ phu nhân, thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đã có mặt, xem ra là mới cho uống thuốc, sắc mặt tứ phu nhân đã khỏe hơn, chứng tỏ thuốc của Tả Giai Âm có hiệu quả.

Hắn đến ngồi bên giường, tứ phu nhân đã có thể nằm nói chuyện. Hắn bèn hỏi: "Vốn không định quấy rầy cô, nhưng có một vấn đề không thể không hỏi."

Tứ phu nhân gật đầu, đáp: "Mạnh sư gia khách khí rồi, GIai Âm là tỷ tỷ của muội, tự nhiên không phải là người ngoài, ngài cứ hỏi đi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngày cô về làm thọ cho mẹ, còn nhớ mọi chuyện không?"

Tứ phu nhân đáp: "Chẳng quá mấy ngày, tự nhiên muội còn nhớ."

"Vậy cô còn nhớ đêm đó lão gia của cô nhất mực ở cùng cô không?"

Tứ phu nhân lập tức đáp: "Không có! Nhân vì thân thể tôi mãi không khỏe, tuy đường đến nhà mẹ không xa, đi khoảng một thời thần, nhưng tôi không chịu được xe ngựa dằn xóc dọc đường, khi về chào cha mẹ xong là về phòng nghỉ ngơi, còn lão gia nhất mực ở ngoài tiếp khách."

"Vậy ông ta về phòng khi nào, cô còn nhớ không?"

"Đêm hôm đó trong nhà có nhiều người, ông ta có về phòng một lần rồi nói có nhiều người lôi kéo bảo tôi ngủ trước. Tôi có dặn ông ta uống ít, còn khi nào về ngủ thì tôi không nhớ nữa. Lúc đó lão gia cho tôi uống thuốc, sau đó tôi ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, ông ấy đã ở trong vườn luyện kiếm rồi."

"Lúc ông ta vào phòng gặp cô, cô còn nhớ đại khái là thời điểm nào không?"

Tứ phu nhân ngẫm nghĩ: "Dường như là mới đánh canh một."

Mạnh Thiên Sở tính toán thời gian, xem ra đủ để Miêu Triết về nhà giết người rồi. Như vậy với thân thủ của Miêu Triết, trong vòng bốn canh giờ trước khi trời sáng trở lại giết hai đứa bé xong trở lại nhà cha mẹ tứ phu nhân là vẫn kịp. Và đại khái y đã cho tứ phu nhân uống loại thuốc ngủ gì đó khiến nàng ta ngủ li bì đến sáng, như vậy không còn ai biết ông ta không ở phòng hay khi nào mới về phòng nữa.

Mạnh Thiên SỞ đứng dậy, bảo: "Cô nghỉ cho khỏe đi, hôm nay khí sắc của cô đã đỡ hơn nhiều rồi."

Tứ phu nhân gật đầu, đáp: "Tôi cũng nghĩ thông rồi, cho dù phát sinh chuyện gì tôi cũng phải tiếp tục sống, càng có người muốn tôi chết, tôi càng phải sống khỏe để cho họ thấy."

Mạnh Thiên Sở gật đầu an ủi, hất đầu ra hiệu cho Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng đi ra ngoài. Khi ra ngoài xong, hắn nói với nàng: "Án này đã rõ, sự mẫn cảm của Miêu Triết đã hại y, y nhất mực cho rằng mình không có năng lực có con, do đó hoài nghi mấy đứa bé không phải là con y, không ngờ y đã tận tay giết chết con ruột của mình. Tuy là biết như vậy, nhưng có điểm vẫn còn khiến ta do dự, không biết làm sao cho phải."

"Huynh sợ người ta biết chân tướng chịu không nổi sao?" Mộ Dung Huýnh Tuyết thở dài, nhìn vào phòng tứ phu nhân: "Còn có Tuyết nhi nữa, muội sợ cô ta cũng chịu không nổi."

Mạnh Thiên Sở gật đầu nặng nề: "Đi được bước nào hay bước đó, chân tướng của mọi chuyện đều thường rất tàn nhẫn."
Mạnh Thiên Sở lệnh cho Vương Dịch đến nhà cha mẹ của tứ phu nhân hỏi kiểm tra lại tình huống ngày hôm đó, xem có tìm được chứng nhân liên quan đến thời gian Miêu Triết rời khỏi nhà không. Vương Dịch lĩnh mệnh đi ngay.

Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đến phòng Miêu Triết, thấy tinh thần của y không như lúc đêm, ngồi trước giường ra vẻ rất mệt mỏi. Thấy hắn đến, y tưởng là đến thả mình, liền đứng lên bước tới, ánh mắt đầy sự mong chờ.

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Tối hôm qua ngươi nói dối với ta."

Miêu Triết không ngờ Mạnh Thiên SỞ gặp y ngay từ câu đầu đã nói thế, không kịp phòng hờ cứng cả lưỡi ra, cả buổi không nói được câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.