Lý công công bị bức đến vách tường, không còn chỗ để tránh nữa, đành hắng giọng nói: "Nhị phu nhân có gì cứ nói."
Ôn Nhu dừng chân, chưa nói gì, chỉ lấy một phong thư từ ống tay áo ra đưa cho Lý công công. Lý công công đắn đo nhìn Ôn Nhu, tiếp lấy, trên có ghi hai chữ Ôn Tuyền, không có xưng vị, không đề người gởi, khiến người cảm giác một ý vị khiêu khích ở bên trong.
"Nhị phu nhân, cô.... cô đây là ý gì?"
Ôn Nhu cười lạnh, mắt nhìn thẳng Lý công công: "Giao cho y, còn về chuyện khác ngươi không cần phải hỏi."
Lý công công phát hiện mồ hôi trong lòng bàn tay đã làm ướt thư, không khỏi rúng động.
"Ôn Nhu tiểu thư, kỳ thật ta nghĩ bên trong nhất định có chút hiểu lầm gì đó, cô nghe tôi giải thích."
Ôn Nhu xua tay: "Không cần nữa, ngươi đi di."
Lý công công mặt đầy vẻ áy náy, chuyển thân định ra cửa thì Mạnh Thiên Sở tươi cười bước lại. Hai người không biết chuyển hoán sắc mặt thế nào.
Mạnh Thiên Sở cũng không tỏ vẻ để ý biểu tình dị dạng của hai người, chỉ ngồi xuống ghế cao hứng nói: "Thật là người gặp chuyện vui tinh thần sảng, cha của Phượng Nghi đã gửi thư đến rồi, lần trước chúng ta viết thư báo gia phụ về chuyện thu dưỡng Văn Bác, gia phụ rất vui, trong thư nói tuy Văn Bác và chúng ta không thân thích, nhưng lại hợp với câu "lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ...."
"Phu quân, thiếp định tiễn Lý công công ra cửa, chờ thiếp vào rồi chàng nói cho thiếp nghe cũng không muộn." Ôn Nhu cuối cũng nỗ lực nặn ra nụ cười, nụ cười mà theo Mạnh Thiên Sở so với khóc còn xấu hơn.
Hắn dùng ánh mắt quét bức thư trên tay Lý công công, cười đứng dậy đến bên lão. Ôn Nhu vội dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý công công thu thư đi, nhưng chưa kịp thì đã nằm gọn trong tay hắn.
Ôn Nhu vội nói: "À... phu quân, đó là thư thiếp viết gửi cho nhà, nhờ Lý công công mang về."
Mạnh Thiên Sở dùng tay ước lượng, thấy không nhẹ, ít nhất cũng mấy trang, xem ra Ôn Nhu muốn thống khoái xả tức đây mà.
Mạnh Thiên Sở không cho nói gì đút thư luôn vào người, nhìn sâu Ôn Nhu một cái, xong quay sang Lý công công: "Vừa khéo cơm nước dọn xong, nếu Lý công công không hiềm, hay ở lại cùng tại hạ cạn vài chung, coi như tiếp phong tẩy trần ông vậy."
Lý công công khó xử. Ôn Nhu nói: "Phu quân đã nói thế rồi, công công hay là nễ mặt uống vài chung, nếu không về kinh thành nói Mạnh gia ta ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn, vậy là chúng ta không chu đáo rồi."
Lý công công nghe hai người nói vậy, chỉ đành cười khổ nghe theo.
Bên ngày Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu mời Lý công công vào nhà ăn, bên kia Phi Yến dẫn bà đỡ từ phòng Tả Giai Âm bước ra.
"Thật là cực cho Dương thẩm quá, lần sau chúng tôi cho xe ngựa đến tiếp thẩm tại nhà nhé."
Dương thị cẩm trong tay cái hộp chức đồ điểm tâm của Thao thiết trai nổi tiếng nhất Hàng châu, chứa bốn món khác nhau. Thứ này chỉ người có tiếng mới ăn, bá tánh ai lại dùng, thế mà tam phu nhân nói ăn đến nổi ngán luôn rồi, nếu không hiềm thì mang về nhà thử. Bà ta tự nhiên không khách khí. Vụ khám thai vừa rồi chỉ hỏi hỏi sờ sờ, không quá thời gian một chung trà, thế mà thưởng năm lượng rồi. Y thị hiện giờ biết nam tử tuấn tú vừa gặp lúc nãy chính là Mạnh sư gia, vô cùng bội phục, tuổi trẻ mà gia nghiệp to, vợ đẹp về nhiều thế này, hâm mộ chết luôn.
"Tứ phu nhân khách khí rồi, tôi xem thai vị của tam phu nhân, ba ngày sau sẽ đến. yên tâm, có tôi ở đây nhất định tam phu nhân sẽ sinh cho Mạnh sư gia một đứa trẻ to trắng cho coi."
"Nhờ lời may mắn của bà vậy."
Phi Yến đưa Dương thị ra cửa, gọi nha hoàn cho xe ngựa đưa bà ta về rồi mới trở vào, thấy Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu đang tiếp đãi Lý công công, liền quay về phòng Tả Giai Âm.
Tả Giai Âm nằm trên gường, có hai nha hoàn quạt, mồ hôi như tắm, mặt đỏ như uống rượu vậy. Phi Yến đến cạnh nha hoàn cầm lấy quạt, ra hiệu cho chúng lui ra. Hạ Phượng Nghi cùng bước vào ngồi cạnh giường, lấy lệ chi (trái vải) bóc vỏ đưa tận miệng Tả Giai Âm.Tả Giai Âm lắc đầu, Phi Yến nói: "Em biết trời nóng thế này ai cũng chẳng muốn ăn, nhưng bà đỡ lúc nãy nói tỷ hiện giờ phải ăn mới có sức sinh."
Tả Giai Âm đành há miệng tiếp lấy quả vải, xong cười cảm ơn Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi cũng phe phẫy quạt, nhìn ra ngoài, thấy nha hoàn thỉnh thoảng bưng đồ ăn vào chỗ đang tiếp khách, nhưng hiếm khi nghe tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ nghe bọn Mạnh Thiên Sở cười khan mấy tiếng.
Hạ Phượng Nghi nói: "Ôn Nhu mấy ngày nay dường như không vui, thường tán bộ một mình trong hậu hoa viên, không cho nha hoàn theo, nửa đêm còn múa kiếm một mình trong vườn, ta nghe Thiên Sở nói dường như nhà của Ôn Nhu xảy ra chuyện gì đó."
Phi Yến tiếp lấy quả vải Phượng Nghi trao cho vào miệng, hàm hồ nói: "Nhị phu nhân cái gì cũng tốt, chỉ là không hợp quần, có gì cũng không nói cho ba chúng ta hay. Nếu có chuyện gì thật hay là về một chuyến thì hay."
Tả Giai Âm cuối cùng cũng nhả hạt vải ra, dùng khăn lau miệng, nói: "Có những chuyện không dễ mở lời, nếu có thể ắt cô ấy không tránh né gì đâu. Dù gì gả đi rồi, cô ta coi như triệt để thay đổi cách hành xử đối với lão gia và chúng ta. Nhưng dù sao thì nhân cách khó cải lắm, tính cách hiếu cường như vậy sẽ không thương lượng với ai đâu."
Phi Yến: 'Đại phụ nhân, phụ mẫu của tỷ bảo tỷ về, tỷ nghĩ sao? Không phải là muốn gặp Văn Bác sao?"
"Ta hiện giờ không thể đi, nhà của Ôn Nhu chưa biết thế nào, Giai Âm sắp sanh đến nơi, nếu ta đi, Ôn Nhu cũng đi, một mình muội căn bản lo không nổi."
Tả Giai Âm nói: 'trong nhà còn người hầu nha hoàn nhiều quá mà, kỳ thật không cần lo gì, hay tỷ dẫn Văn Bác về một chuyến đi."
Hạ Phượng Nghi lắc đầu: "Để bàn sau vậy, mấy ngày sau còn đón Huýnh Tuyết về nữa, đây không phải là lúc."
Phi Yến: 'Vậy chờ Huýnh Tuyết về rồi tỷ hãy đi, lúc đó có người giúp muội rồi."
Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi cùng cười. Phi Yến không hỏi: "Cười cái gì?"
Hạ Phượng Nghi nói: "Huýnh Tuyết đại khái chỉ giúp lão gia, giúp muội không được đâu."
Phi Yến đáp: 'Cũng không chừng, tuy nói Huýnh Tuyết là tay đắc lực của lão gia tại nha môn, nhưng về nhà nói không chừng cũng giúp được muội à."
Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm nhìn nhau: "Chờ Huýnh Tuyết về rồi muội sẽ biết."
Phi Yến nghi hoặc sờ đầu mình. Lúc này Ôn Nhu từ nhà ăn bước ra, Mạnh Thiên Sở đi theo, đến khúc quẹo hắn liền chụp giữ nàng lại.
"Nàng sao trùng động vậy?"
Ôn Nhu không quay đầu, đứng yên u uất nói: "Xin lỗi, muội không thể không trùng động."
Mạnh Thiên Sở thở dài, vừa lúc đó Hạ Phượng Nghi bước ra, hắn liền bảo: "Vừa khéo nàng đến, đừng để Lý công công một mình trong nhà ăn, nàng đến tiếp lão, chúng ta sẽ vào ngay." Hạ Phượng Nghi gật đầu bước đi.
Mạnh Thiên Sở thấy hai mắt Ôn Nhu đỏ ngầu, nước mắt sắp ứa ra, môi run run, nhưng vẫn nổ lực không khóc, liền lau lệ cho nàng, khẽ bảo:"Ta biết nàng rất uất ức, nhưng ta tới giờ mới biết phụ thân nàng.... để chờ phụ thân nàng ngồi lên vị trí đó nàng đã hi sinh rất nhiều, bao gồm cả gả cho ta." Ôn Nhu lấy tay che miệng hắn: 'Đừng nói nữa, muội thừa nhận lúc đầu muội vì chuyện cha được ngồi lên ghế Chiêm sự ở Chiêm sự phủ mới chịu gả cho chàng, nhưng Ôn Tuyền không ngờ vì sự ích kỷ của mình đã đưa người thân tín lên ngồi vị trí đó, cha thiếp là anh ruột của y mà." Nói xong, nàng nhịn không nổi oà khóc.
Giữa ban ngày ban mặt như vầy mà khóc trước bao nhiêu người dưới không hay. Mạnh Thiên Sở cũng không tiện dùng động tác an ủi nàng, chỉ đành nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ bảo: "Nàng cảm thấy gả cho ta có thiệt thòi không?"
Ôn Nhu lắc đầu, Mạnh Thiên Sở tiếp:"vậy nàng không phải là không thu hoạch được gì, đúng không? Hôm nay ta nghe nói thúc thúc của nàng gần đây không thuận lợi, nên mới ra hạ sách này, tạm thời không động đến cha nàng. Dù gì thì cũng là anh của y, y chưa thể làm gì. Nàng lại ra tay trước viết một loạt từ ngữ kỳ lạ như vậy cho y, coi chừng cha nàng ở triều đình không yên được nữa." Ôn Nhu không nói gì, hắn tiếp: "Hơn nữa, thúc thúc nàng kỳ thật rất thương nàng, vẫn coi nàng là con gái ruột, nàng làm vậy ta e sẽ ảnh hưởng quan hệ chú cháu của nàng, sau đó sẽ ảnh hưởng công danh của cha nàng. Hiện giờ thúc thúc của nàng nhân vì chúng ta có Giai Âm mà nghĩ đến cảm thụ của chúng ta, cực lực lôi kéo chúng ta. Đó kỳ thực là chuyện có lợi, có thể giúp được cho cha nàng." Ôn Nhu giương mắt lệ nhìn hắn: "Thật vậy sao?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Cái đó tự nhiên."
Ôn Nhu cắn môi: "Vậy thiếp có phải là nóng vội nữa rồi không?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ giận:"Phải, nàng lại nóng vội nữa rồi, ta không biết sao nàng nóng tánh vậy? Sau này phải dùng đầu óc nha, tài nữ của ta! Học nhiều thi từ ca phú và đạo thánh hiền thế để rồi lúc quan trọng thì bị huỷ vì cái tính nóng, ta thấy tên nàng bị đặt sai rồi."
Ôn Nhu nhìn hắn, lè lưỡi, mắt còn chưa khô lệ, miệng đã lộ nụ cười. Mạnh Thiên Sở vuốt mũi nàng: 'Vừa khóc vừa cười, chó vàng hay đái gắt!" Ôn Nhu đấm nhẹ vào ngực hắn: "Đáng ghét!"
'Được rồi, vậy Lý công công chịu đựng cũng không dễ dàng gì, người ta lớn tuổi rồi mà còn trông sắc mặt của nhị phu nhân Mạnh gia nàng, động cái là ném ly bỏ đi, còn chờ Mạnh lão gia ta chạy theo an ủi, nàng thấy mặt nàng được nễ dữ chưa a?"
Ôn Nhu áy náy: "Thiếp biết lỗi rồi, sau này không dám nữa." Mạnh Thiên Sở: "Hi vọng không dám thật, nếu sau này tái phạm, không dỗ nàng nữa, mà dùng roi đánh vào cái đít nhỏ của nàng, để sửa theo gia quy. Nàng coi ba người họ có ai dám như nàng, thật là gan to bằng trời mà!"
Ôn Nhu cười khì khì, lòng ấm áp vô cùng.
"Được rồi, chúng ta vào nhà ăn, cơm còn chưa ăn xong mà."
Ôn Nhu ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Hai người một trước một sau đi vào. Lý công công đang nói chuyện với Hạ Phượng Nghi, thấy vậy liền e dè nhìn sắc mặt Ôn Nhu, thấy nàng không có vẻ giận, liền lén thở phào.